Đọc truyện Trở Lại Trước Khi Chia Tay – Chương 46
Tôi đi xe lửa về tỉnh, trong lòng vẫn nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, nghĩ tới điện thoại của Từ Lỗi còn có trái tim tuyệt tình, lòng liền đau nhói.
Tôi vẫn biết, Từ Lỗi nhất định sẽ phát hiện chuyện tờ báo, cũng nhất định sẽ tới đây chất vấn tôi, nhưng mà tôi lại vẫn cho rằng lấy sự sáng suốt Từ Lỗi sẽ làm anh không tin tưởng những giả dối trên báo, chỉ là không ngờ anh lại tức giận nhiều như vậy. Ghen tuông chẳng lẽ thật sự có thể khiến cho một người đàn ông đánh mất lý trí?
Điện thoại của Từ Lỗi gọi lúc nửa đêm, hình như còn uống rượu, giọng nói rất không tốt, giống như đang đè nén điều gì.
“Từ Lỗi, sao anh uống nhiều rượu như vậy? Uống rượu hại thân không biết sao?”
Nhưng lời tôi nói còn chưa xong liền bị anh ấy cắt ngang: “Đừng nói mấy chuyện này với tôi, tôi không thích nghe.” Càng không ngừng thở hổn hển, dường như rất khổ sở.
“Anh làm sao vậy? Người nào chọc anh tức giận sao?”
Nhưng anh lại không trả lời, tiếng hít thở càng lúc càng nặng, tiếng hừ hừ trong cổ họng “phát ra, tôi càng thấy kỳ lạ.
“Em biết rõ còn hỏi, em đều cùng người họ Trịnh đã làm gì, thật sự cho rằng tôi không biết sao?” Rất lâu, anh mới hỏi ra một câu như vậy.
Lời này vừa hỏi ra, tôi liền đoán được có thể anh đã thấy tờ báo liền vội vàng nói: “Từ Lỗi, chuyện tờ báo, không phải thật.”
“Tờ báo gì? Chuyện gì không thật?” Giọng nói của anh nghiêm túc hỏi.
Chẳng lẽ anh không có thấy tờ báo? Vậy lời vừa rồi. . . ?
“Bây giờ không phải hai người các người rất thân mật ở cùng nhau sao?” Anh lại chua xót nói.
“Từ Lỗi, anh nói gì vậy? Em với anh ta làm sao có thể, bây giờ em là bạn gái của anh.” Tôi giải thích rất nhanh chóng.
“Được rồi, tôi rất mệt mỏi, hôm nay cứ như vậy đi, ngày mai có thời gian sẽ gọi cho em.” Anh nói xong lại không có cúp điện thoại rất lâu.
Tôi nghe âm thanh tĩnh lặng bên kia, cũng không có nhận được tiếng “tút tút”, biết anh đã thành thói quen để cho tôi cúp điện thoại trước, tôi thở dài một tiếng, nói: “Từ Lỗi, anh đừng bị báo chí hư cấu che mờ được không?”
“Các người ôm nhau cũng là thật.” Rất lâu Từ Lỗi mới thở ra một câu như vậy.
“Những thứ kia đều không phải là thật, tình huống lúc đó thật không phải giống như anh nghĩ.”
“Vậy rốt cuộc là như thế nào?” Hơi thở Từ Lỗi càng ngày càng nặng, lúc này tôi có thể tưởng tượng ra được đầu điện thoại bên kia, nhất định Từ Lỗi rất khổ sở.
Tôi giải thích: “Từ Lỗi, đây là Trịnh Duệ sắp đặt, anh ta cố ý, anh ta cố ý để ký giả núp ở trong đám người, sau đó cố ý ôm lấy em, muốn tạo xì căng đan. . .”
“Thật sao? Thật sự là như vậy phải không?” Từ Lỗi nghiến răng nghiến lợi: “Đồng Diệp, em còn muốn gạt tôi tới khi nào? Tôi hiểu rõ em không yêu tôi, em đồng ý cùng ở cùng tôi là bởi vì tôi ra sức ép buộc, thật ra thì em muốn rời khỏi tôi đã lâu, đúng không?”
“Không phải vậy, Từ Lỗi. Em không muốn rời khỏi anh, tim của em dành cho anh, em cam tâm tình nguyện qua lại với anh, anh phải tin tưởng em.”
“Được, tôi mệt rồi, tôi không muốn nghe em bịa chuyện nữa, cứ như vậy đi, em cúp điện thoại cúp đi.” Lúc tức giận như vậy những anh vẫn luốn giữ thói quen để cho tôi cúp điện thoại trước.
Die nda nl equ ydo n