Đọc truyện Trở Lại Trước Khi Chia Tay – Chương 30
“Từ Lỗi? Sao lại là anh?” Tôi lầm bầm hỏi.
Tôi tưởng là A Hạo, rống giận vào điện thoại, bây giờ nhớ lại, trong lòng không không biết xấu hổ .
“Tại sao không thể là anh? Em làm sao vậy? Phát lửa lớn như vậy, có phải gặp chuyện phiền não hay không?” Đầu tiên bên kia ngẩn ra, sau đó quan tâm hỏi tôi.
“Không có, không có gì.” Tôi lên tiếng phủ nhận.
Đối với chuyện A Hạo, tôi không muốn nói cho bất kỳ ai, thậm chí tôi còn không muốn nhắc tới anh ta, mỗi lần nhớ tới anh ta tới tôi sẽ cảm thấy mình ngu xuẩn thật sâu, bị lừa dối sáu năm, thế nhưng trong sáu năm không hề phát giác, một lòng chỉ muốn đi cứu vãn tình yêu, khi sự thật hiện ra ở trước mặt mình thì thật châm chọc.
“Nói cho anh biết, ai chọc Đồng Diệp tức giận? Lúc nãy gọi điện thoại đến tòa soạn của em, gọi vài lần em đều không nhận, nói cho anh biết, có phải Tô Trữ Hạo lại quấy rầy em hay không?” Nghe giọng của anh hình như rất tức giận.
Tôi ngạc nhiên, hai cuộc gọi lúc nãy là anh gọi? Tôi cho là A Hạo, chỉ là sao anh ấy biết số của tòa soạn? Trong lòng có nghi vấn, không quản được suy nghĩ, bật thốt lên hỏi anh: “Làm sao anh biết số điện thoại tòa soạn của tôi?”
Bên kia ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng cười, nói: “Còn có chuyện gì là anh không làm được. Đồng Diệp, anh không hy vọng em không vui vẻ, em không vui chính là anh không vui. Lúc nãy em bật thốt lên ‘Tô Trữ Hạo’, có phải tên đó làm gì em hay không?”
Giọng anh dịu dàng làm tôi muốn chảy nước mắt, đối mặt với anh, không biết vì sao tôi thậm chí có một kích độngmuốn tìm anh bày tỏ, có lẽ là giấu tâm sự quá lâu, muốn tìm một người để nói. Nhắc tới A Hạo, tất cả mà nói đều không giấu được, tôi cũng không có phủ nhận, đối với anh, tôi đã không có đề phòng, không suy nghĩ, tôi nói: “Đúng, anh ta nghĩ cứu vãn với tôi.”
“Tô Trữ Hạo? Thật sự là tên nhóc này?” Giọng nói bên kia có thể thấy anh rất kinh ngạc. “Cậu ta còn dám tìm em?” Có âm thanh nghiến răng nghiến lợi.”Thắng nhóc này, rốt cuộc muốn làm sao?”
Ở trong điện thoại, tôi nói với Từ Lỗi rất nhiều, nghe được anh rất tức giận, bởi vì A Hạo, cả người anh tức đến bốc lửa. Tôi có thể tưởng tượng được tại sao Từ Lỗi tức giận, thật ra thì tự tôi cũng rất kinh ngạc, cách xa anh nhưng nhận được điện thoại của anh vẫn có thể làm lòng tôi rung động. Có thể Từ Lỗi cảm thấy tôi không vui, anh không ngừng dỗ dành tôi, kể chuyện cười cho tôi, nhưng anh không phải một người kể chuyện cười, cho nên nói ra chuyện cười sẽ không buồn cười, nhưng trong lòng tôi ít nhiều vẫn cảm kích anh, lúc tôi khó chịu nhất có anh cùng với tôi.
Bởi vì là giờ làm việc cho nên tôi không dám nói điện thoại quá lâu, trong lúc sắp cúp điện thoại, giọng nói của anh truyền tới: “Đồng Diệp, bắt đầu từ hôm nay, không cho em không vui, cũng không cho em còn nghĩ những chuyện không vui, em phải mãi mãi vui vẻ, trở về là em trước kia.”
Tôi không nghĩ quá nhiều, cúp điện thoại. Lại trở lại phòng làm việc, nhiều đồng nghiệp vây quanh hỏi tôi thế nào? Tôi lắc đầu cười nhẹ nói không có việc gì, đuổi bọn họ đi. Mặc dù quan hệ đồng nghiệp không tệ, tôi không phải là một người thích đùa, nhưng từ trước đến giờ mọi người thích nhiều chuyện, cho nên có một số việc tốt nhất đừng để cho bọn họ biết tốt hơn.
Hôm nay bởi vì phải chuẩn bị kế hoạch phỏng vấn, bận đến rất tan việc, về đến nhà đã là hơn bảy giờ, mẹ đợi, nhìn bộ dáng tiều tụy của bà, lòng tôi rất đau.
Die nda nlequ ydo n