Đọc truyện Trở lại tìm nhau – Chương 37: P3:TỈNH NGỘ – Phần kết – Cuộc sống và không gì khác nữa
Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:”Table Normal”; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-parent:””; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin-top:0in; mso-para-margin-right:0in; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:0in; line-height:115%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:12.0pt; mso-bidi-font-size:11.0pt; font-family:”Times New Roman”,”serif”; mso-bidi-font-family:”Times New Roman”; mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}
Một năm rưỡi sau
Một ngày mùa xuân, trên bãi cỏ rộng mênh mông của Công viên Trung tâm, một đứa trẻ chập chững những bước đầu tiên dưới ánh nhìn trìu mến của mẹ và chị gái.
Tấn thảm kịch đã gán kết hai người với nhau. Từ đó, Céline và Jessie cảm thấy gắn bó với nhau bởi mối liên hệ đặc biệt và giúp nhau cùng trải qua những thăng trầm trong cuộc đời. Khi có hai người, có thể ta chạy chậm hơn, nhưng lại chạy được xa hơn rất nhiều…
Jessie đã quay lại trường và làm lành với bố mẹ. Còn về phần Céline, cô kiên trì đương đầu với những biến chứng của ca ghép tim.
Dù không bao giờ nói ra, nhưng cả hai người đều muốn nghĩ rằng ở đâu đó, trên trời cao, có người đàn ông đang nhìn và dõi theo họ.
Trong lúc đó, ở phía bên kia cầu Brooklyn, mặt trời lặn hắt tia nắng vào gương chiếu hậu một chiếc taxi hình dáng tròn trịa.
Tựa mình vào mui xe, một người da đen to lớn mắt sụp và một bác sĩ gốc Á ngộ nghĩnh đang trò chuyện rất say sưa.
Tối nay, cũng như mọi buổi tối khác, Số phận và Nghiệp chướng tranh luận về phần kết của một câu chuyện đã bắt đầu từ lâu.
Câu chuyện về tình yêu và cái chết.
Câu chuyện về địa ngục và ánh sáng.
Câu chuyện về đàn ông và đàn bà.
Nói tóm lại, cuộc sống vẫn tiếp diễn.
Tôi sử dụng trong cuốn sách này vài câu đã đọc được khiến tôi rất ấn tượng và có cảm hứng.
Ở trang 17, “New York là thành phố nơi ta cảm thấy như ở nhà mình khi ta không thuộc về nơi nào cả” trích trong cuốn sách của Mellisa Bank, Sách dạy săn bắn và câu cá dành cho con gái.
“Sự tình cờ, đó chính là khi Đức Chúa bí mật vi hành” ở trang 48, thường được coi là của Albert Einstein.
“Sáng hôm ấy, bóng đen của chết chóc bay lơ lửng” (trang 112) rút từ một bài báo của Bruno D. Cot và Michèle Leloup trong tờ LExpress ngày 20/09/2001.
“Phải chăng tình yêu làm người ta ngốc nghếch, hay chỉ có những kẻ ngốc mới phải lòng?” (trang 119) là một câu trích dẫn trong tiểu thuyết của Orhan Pamuk[138], Tên tôi là đỏ.
Trang 120, câu mà Céline xăm lên vai là của tộc người da đỏ Yanomami, người ta có thể đọc được trong “Nỗi đau của người khác ở trong chính chúng ta”, một bài báo của David Servan-Schreiber đăng trong Tạp chí Tâm lý tháng Năm năm 2004.
Trang 220, câu nói của Céline là mượn lời của Valéry Larbaud[139]: “Những mối quan hệ bắt đầu bằng sâm banh và kết thúc bằng trà hoa cúc”.
Cuối cùng, tôi tự cho phép mình dựa vào địa lý New York và cuốn lịch để hư cấu nên câu chuyện này.