Bạn đang đọc Trở lại tìm nhau: P2:ĐẤU TRANH – Chương 13:Sống gấp
Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:”Table Normal”; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-parent:””; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin-top:0in; mso-para-margin-right:0in; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:0in; line-height:115%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:12.0pt; mso-bidi-font-size:11.0pt; font-family:”Times New Roman”,”serif”; mso-bidi-font-family:”Times New Roman”; mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}
Ngày hôm nay
Thứ Bảy ngày 31 tháng Mười năm 2007
8h 40
Ngồi sau tay lái, Ethan chạy về phía Nam. Hiện tại, anh không hiểu nổi chuyện đã xảy ra: có cái gì đó đã lật nhào trật tự hợp lý của thế giới, đặt anh vào một tình huống bất thường mà chỉ có anh mới ý thức được. Dù muốn hay không, anh đã vượt qua ranh giới và bị nhấn chìm trong một hiện thực lạ lùng. Tại sao lại là anh? Liệu đây là một dịp may hay là một cuộc chiến mà anh thua ngay từ trước?
Anh mỉa mai nghĩ tới bộ phim có sự tham gia diễn xuất của Bill Murray mà nhiều năm trước anh đã sử dụng trong một buổi trị liệu: câu chuyện về người giới thiệu bản tin thời tiết bị trầm uất, bị kẹt trong cái vòng thời gian buộc anh mãi mãi phải sống lại cái ngày hôm đó. Anh đang cố gắng nhớ lại các chi tiết của bộ phim thì chiếc điện thoại BlackBerry rung lên trong túi áo. Đó là cô phụ trách sản xuất của kênh NBC đang lo lắng vì anh đến muộn. Anh trả lời cô rằng anh đang đau khổ vì không thể tham dự chương trình. Cô ta tìm cách làm anh đổi ý, nhưng vô ý. Anh cúp máy, không cho cô ta thời gian thuyết phục mình. Từ nay anh có các mối quan tâm khác.
* * *
Một khi đã vượt qua được sự mệt mỏi và vì không hiểu chuyện gì đã xảy đến với mình, anh quyết tâm không chịu buông xuôi. Bởi lẽ, nghĩ cho cùng, nếu như một lần nữa anh phải trải qua các sự kiện của ngày hôm nay, thì chính cái chết chứ không phải điều gì khác đang chờ đợi anh ở cuối con đường. Trong thành phố này, có ai đó đang muốn mạng sống của anh, chỉ có điều lần này Ethan có một đợi thế: anh biết điều đó và không hề có ý định lĩnh ba viên đạn vào người một lần nữa. Nhưng để tránh khỏi số phận đau buồn ấy, trước tiên anh phải tìm ra lai lịch kẻ sát nhân. Anh có kẻ thù không? Anh thử nhẩm trong đầu danh sách những kẻ có thể hại mình.
Một vị chinh phục phụ nữ? Những năm gần đây, với danh tiếng của mình, anh có vô số những cuộc phiêu lưu, nhưng ngay từ đầu anh đã chơi bài ngửa, chỉ giao du với những phụ nữ không muốn bị ràng buộc và cũng như anh, tìm cách tiêu khiển thời gian: các nhà hàng thời thượng, các hộp đêm được ưa thích, các trò “giữa người lớn với nhau”, nghỉ cuối tuần ở Long Đảo…
Ngày hôm sau, các cô nàng sẽ gọi lại hoặc không, sẽ đáp máy bay đi Milan hoặc Luân Đôn, ở lại đó nhiều tuần lễ, thậm chí nhiều tháng trời. Những mối quan hệ kiểu này thường kết thúc êm đềm, và anh đã tìm nhưng vô ích, gần đây không có kỷ niệm nào về một mối diễm tình kết thúc bằng sự đối đầu cả.
Hướng khác: những kẻ mạo xưng là “đồng nghiệp”. Anh chắc chắn là khi anh bước vào thế giới phát triển nhân cách như một viên đại bác, các tác giả và diễn giả đang nổi tiếng đã không đánh giá đúng anh. Anh làm việc nhiều hơn, cố gắng chiếm lĩnh thị phần và thời gian phát sóng còn trống. Anh trẻ hơn, đanh thép hơn, sách của anh hay hơn, các hội thảo của anh thú vị hơn. Trong một khoảng thời gian khá dài, một người trong số họ đã tìm cách làm anh mất uy tín, tung ra những lời lẽ ác ý với cánh nhà báo, chỉ trích anh mỗi lần anh xuất hiện trên truyền hình và sử dụng mối quen biết với các phương tiện thông tin đại chúng để ngăn cản anh tham gia vào một số chương trình quan trọng. Hiệu quả của thủ đoạn ấy kéo dài một thời gian rồi sau đó yếu đi. Dẫu sao, gã đó có thể là một tên ngốc, nhưng chắc chắn không phải là kẻ sát nhân.
Khả năng khác: giới chơi bài poker, nhưng anh cũng không tin vào giả thiết này. Thường thì anh hay thắng lớn, cuỗm của một vài tay chơi bài hàng chục nghìn euro, nhưng họ thường là những người giàu bằng hoặc hơn anh và luôn chơi đúng luật. Còn về những nợ nần cờ bạc, anh luôn trả đến đồng xu cuối cùng, cho đến tận cuộc chơi với những thành viên của cánh Giardino. Với họ, quả là anh đã phiêu lưu trên một lãnh địa nguy hiểm hơn. Họ có thể tìm cách hăm dọa anh, và bàn tay đau của anh là một bằng chứng, nhưng họ chẳng lợi lộc gì khi giết anh nếu như họ muốn lấy số tiền nợ.
Vậy chỉ còn lại một hướng duy nhất thật sự xác đáng: một bệnh nhân cũ tìm cách trả thù. Và điều đó không phải là không thể xảy ra. Khi công việc của anh là chăm sóc những người có vấn đề về thể xác và tinh thần, không nên ngạc nhiên khi nhận được thư đe dọa của những kẻ kết án anh đã phá hỏng cuộc đời họ. Ethan đôi khi nhận được vài lời đe dọa, thường là sau khi xuất hiện trên truyền hình, nhưng cho đến tận bây giờ, nhìn chung chưa bao giờ có hiệu ứng tiếp theo. Nhất là chúng không có lý do chính đáng. Các cuốn sách, các buổi hội thảo, các sản phẩm kèm theo, đó là chuyện làm ăn, nhưng những lời khuyên lại đóng vai trò khác hẳn. Anh không muốn đùa trên nỗi đau khổ của người khác, và đến tận thời gian gần đây, anh luôn tìm cách làm tốt nhất công việc của mình.
Tuy thế hướng này vẫn đáng để đào sâu, nhưng để làm điều đó, anh cần lôi từ trong tủ ra hàng đống hồ sơ và phải mất thời gian nghiên cứu chúng. Khoảng thời gian mà anh không có được.
Ethan cài số lùi và tiến vào một phố lớn ở rìa phố Tàu và phố Wall.
Vậy thì anh sẽ tiến hành theo cách khác. Trong số những người mà anh đã gặp ở “ngày đầu tiên”, có hai người rõ ràng biết những chuyện về anh mà anh không biết. Hai người dường như không ngạc nhiên khi nhìn thấy anh: Curtis Neville và Shino Mitsuki. Nếu như anh không biết phải tìm người lái taxi ở đâu thì anh lại biết địa chỉ của bệnh viện nơi người đàn ông châu Á bí hiểm phẫu thuật.
Vậy là anh bấm đèn xi nhan rồi tiến vào con đường dẫn đến bãi đậu xe ngầm của bệnh viện St.Jude.
* * *
Khách sạn Sofitel, phố 44
8h 45
Céline đóng cửa phòng lại, không gây một tiếng động. Căn phòng khách sạn lộng lẫy, nhưng cô quá căng thẳng để tận hưởng nó. Từ 4 giờ sáng, cô trằn trọc suốt trên giường và không tài nào ngủ được. Cô sẽ cưới chồng trong vài giờ nữa và điều đó làm cô lo lắng. Hơi loạng choạng, cô đi dạo trong các hành lang nhằng nhịt và phải mất một lúc mới đến được khu cầu thang máy.
– Hi! How are you going today[64]? một anh chàng hoạt bát, mang trên vai chiếc túi đánh gôn chứa trọn bộ sưu tập các cây gậy đánh gôn, vui vẻ hỏi cô.
Cô gửi tới anh ta nụ cười “tối thiểu”. Điều tốt nhất mà cô có thể làm sáng nay.
– You do downstairs, right[65]? anh ta hỏi cô và bấm nút xuống tầng trệt.
Cô đồng ý, và tự hỏi anh ta sẽ đánh gôn ở đâu trong Manhattan. Hay người ta đã xây một sân gôn ở Công viên Trung tâm? Rốt cuộc thì ở thành phố này, không có gì là không thể…
Trong tấm gương của thang máy, cô thấy mình thật khủng khiếp, khuôn mặt mệt mỏi với đôi mắt thâm quầng. Cô chải lại tóc, chỉnh lại cổ áo sơ mi, thử mỉm cười với mình trong gương: vẫn không ổn. Hôm nay được coi là ngày đẹp nhất của đời cô, vậy mà cô muốn khóc.
Cánh cửa thang máy mở ra một sảnh lớn lát đá và có tường ốp gỗ tếch. Các ghế bành bọc da và vải được xếp quanh một lò sưởi với ngọn lửa đang tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ lướt trên đồ đạc. Céline đi qua khu lễ tân và bước vào nhà hàng của khách sạn để ăn sáng.
Ấm cúng và thanh lịch, nhà hàng có cái tên thật đẹp: Gaby, tên cô người mẫu Paris đã thành công ở New York những năm 20. Khung cảnh Pháp và cách bài trí theo phong cách Art déco gợi nhớ những Năm điên cuồng[66]: Coco Chanel, Igor Stravinsky, Jean Cocteau…
Người phụ nữ trẻ yêu cầu một chỗ ngồi ở cuối phòng. Cô cần được ngồi một mình để suy nghĩ trong yên tĩnh. Người ta nhanh chóng phục vụ cô tách trà mà cô đã gọi, kèm theo một giỏ bánh kiểu thành Viên và tờ báo buổi sáng.
Muốn tổ chức đám cưới ở New York chính là đùa với lửa. Giờ đây cô đã ý thức được điều đó. Mỗi khi cô đặt chân tới thành phố này, những kỷ niệm đau buồn về chuyện giữa cô và Ethan lại như roi quất vào cô. Cô tưởng rằng mình đã thoát khỏi căn bệnh tình yêu ấy, nhưng không phải. Cùng với thời gian, sẽ qua đi, mọi thứ rồi sẽ qua đi, bài hát đã đảm bảo thế. Tuy vậy cô không quên được khuôn mặt anh, cũng không quên được giọng nói của anh. Từ năm năm nay, cô dõi theo từng bước tiến của Ethan. Nhờ có mạng Internet, cô đặt mua những cuốn sách đầu tiên của anh và xem những chương trình có anh là khách mời. Anh đã trở thành người của công chúng và không còn giống với chàng trai trẻ đang yêu mà cô từng biết, nhưng đằng sau những thành công xã hội, cô đoán biết một con người vỡ mộng không đi theo con đường hạnh phúc. Cô muốn tin rằng đôi lúc trong ngày anh vẫn nghĩ đến cô. Sau khi họ chia tay, cô đã trải qua mọi cung bậc tình cảm: hy vọng, hờn dỗi, thù oán, dửng dưng, lãng quên, ngọn lửa lại cháy lên… Thực tế cô không thể thoát khỏi ảo tưởng hoang đường là Ethan vẫn còn tình cảm với cô, ngay cả khi cô ý thức được rằng thái độ đó có chút bệnh hoạn, gần giống như xung đột thỏa dục vậy. Nhưng nó mạnh hơn cô. Đó là một nỗi đau mà cô mang nặng trong tim và cô không chắc là mình muốn được chữa khỏi. Tuy vậy, khi ở bên Sébastien, bên bạn bè và đồng nghiệp của mình, cô tìm lại được sự cân bằng cần thiết. Cô tự tạo ình một cuộc sống yên ổn và được che chở, một cuộc sống mà cô tìm thấy chỗ của mình, và là người hữu ích. Một cuộc sống trong đó có rất nhiều thứ phải gây dựng. Vì thế, khi Sébastien hỏi cưới cô, cô đã nghĩ rằng mình có thể bước sang trang mới, nhưng càng gần đến giờ làm lễ, cô lại càng nghi ngờ sự chân thành trong lời cam kết của mình.
Cô lục tìm trong ví và rút ra một chiếc phong bì như làm bằng giấy da được quấn dây ruy băng: tấm thiệp mời đám cưới mà cô lưỡng lự không biết có nên gửi cho Ethan hay không.
Thế nó sẽ giúp gì cho cô? Để cô lại tự hạ mình trước anh hay sao? Để cô phản bội lại những người yêu thương cô hay sao? Cô bạn ơi, cô đang chơi trò gì thế này?
Cô nghĩ tới Cô láng giềng, một bộ phim mê hồn của Trufaut. Trong phim, Dé pardieu và Fanny Ardant có một mối tình vụng trộm, hỗn độn và hủy diệt. Bộ phim kết thúc trong thảm kịch: hai phát súng lục kết liễu cuộc đời họ. Sự hứng khởi, niềm đam mê không bao giờ tắt và men say của con tim sẽ dẫn đến kết cục như vậy đấy.
Do dự, cô đặt chiếc phong bì lên bàn.
Trong những lúc lưỡng lự, cô thường bám vào trực giác hơn là lý trí. Trong mớ hỗn độn của cuộc sống, cô thích cái ý nghĩ rằng đôi khi cuộc đời đang thương xót chúng ta và gửi đến chúng ta một dấu hiệu để chỉ đường cho chúng ta. “Một kiểu bà tiên” đối với một số người. Có lẽ vậy, nhưng thế giới đã trở nên quá lý trí, được kiểm soát quá kỹ, đến mức khó có thể làm nó hoan hỉ trở lại.
Cô uống một ngụm trà và qua lớp cửa kính, cô nhìn mọi người đang bước đi vội vã trong mùa thu New York. Rồi cô nhìn xuống tờ báo mà bồi bàn mang đến. Cô máy móc mở tờ báo ra. Trên trang nhất là ảnh một người đàn ông đứng trước cầuBrooklyn, được giật tít rất kêu.
Vị bác sĩ tâm lý quyến rũ nước Mỹ
* * *
Bệnh viện St. Jude
9h 01
Cầu thang máy đưa Ethan đi thẳng từ bãi đỗ xe ngầm đến cửa bệnh viện. Đó là một trung tâm chăm sóc cực kỳ hiện đại mở cửa từ mấy tháng nay trong bối cảnh ganh đua về chính trị và bút chiến về kinh phí dành cho trung tâm. Ethan lập tức nhận ra nơi anh đã ngất đi vào cái ngày thứ Bảy 31 tháng Mười “khác” ấy, trong bộ quần áo dính máu, khuôn mặt đầy máu và với bàn tay phải mất hai ngón.
Anh tiến một bước không mấy tự tin về phía quầy đón tiếp.
Miễn là tay bác sĩ ấy không chỉ tồn tại trong đầu mình!
– Tôi có thể giúp gì ông ạ? cô nhân viên hỏi anh, đó là một cô gái tóc nâu cao lớn có kiểu đầu “bờm sư tử” suôn thẳng của những năm 80.
– Tôi tìm bác sĩ Mitsuki, anh thông báo.
– Tên ông là gì? cô gái vừa nói vừa xem lịch hẹn.
Nhưng thậm chí trước khi Ethan kịp trả lời, cô gái đã khinh suất nói:
– Ông là Chenowith đúng không? Ông đến vì chuyện máy tính…
– Ờ… vâng, Ethan tán thành. Có lẽ tôi đến hơi sớm.
– Bác sĩ đang đợi ông trong phòng làm việc, thưa ông. Tầng 7, phòng 707.
Cô mỉm cười với Ethan và mở hai cánh cửa làm bằng thủy tinh hữu cơ đang chắn lối lên tầng.
Thật may là đôi khi một số việc lại đơn giản hơn ta tưởng…
* * *
Khách sạn Sofitel
9h 05
Sébastien ra khỏi vòi hoa sen, vừa quấn chiếc khăn quanh eo vừa hát khe khẽ:
Zora nàng tóc đỏ
Giường của nàng bằng rêu
Và nàng ngủ dưới ánh sao trời
Thế đấy, ngày trọng đại đến rồi! Trong vài giờ nữa, anh sẽ lập gia đình! Anh mặc quần vải, áo sơ mi và áo vest bằng nhung ôm sát người. Céline đã ăn sáng một mình thay vì dậy muộn cùng anh. Chắc hẳn là do căng thẳn thần kinh.
Anh ngắm thành phố trải rộng dưới chân một lát: các tòa nhà chọc trời bằng kính và thép sáng chói dưới ánh mặt trời, xe cộ, tiếng ầm ì rất đặc trưng của Manhattan. Thật ấn tượng, nhưng không phải dành cho anh. Lúc đầu, thậm chí anh còn ngập ngừng khi Céline thông báo với anh dự định tổ chức đám cưới ở New York. Anh thích một buổi lễ thật đẹp ở vùng quê của Toulouse, nơi cha mẹ anh có một ngôi nhà. Rất nhiều đồng nghiệp bếp trưởng của anh đã nguyền rủa sự gắn bó của nền kinh tế Pháp, và bỏ ra nước ngoài để mở nhà hàng: Luân Đôn, New York hay Tokyo. Anh không có ý định đó. Anh yêu nước Pháp, anh yêu cuộc sống của mình: dậy sớm, vừa uống cà phê vừa giở qua tờ Người Paris, đi chợ ở Rungis, chọn lựa những sản phẩm tốt nhất cho nhà hàng của mình, đọc được sự hài lòng trong mắt thực khách, cùng bạn bè đi cổ vũ cho đội bóng Paris Saint-Germain trên sân vận động Stade de France, để mắt đến bố mẹ đang dần dần già đi…
Nhưng để chiều lòng Céline, anh sẵn sàng chấp nhận rất nhiều điều. Anh gặp cô cách đây ba năm ở công viên Montsouris. Anh chạy bộ tập thể dục; cô dẫn lớp học đi dã ngoại. Anh quan sát cô vài phút và ngay lập tức bị cô hút hồn. Mọi thứ ở cô tỏa sự dịu dàng và lòng khoan dung: nụ cười của cô, sự hăng say của cô, cách cư xử của cô với tụi trẻ. Anh đã biết cách chiều cô, biết cách kiên nhẫn, bảo vệ cô. Bóng đen duy nhất trên bức tranh: đứa con mà họ không tài nào có được.
Sébastien rời căn phòng và bấm nút thang máy.
– How are you today[67]? một người đàn bà mập mạp mặc bộ váy áo màu hoàng yến hỏi anh. Bà ta đứng đợi trước cửa thang máy cùng với ba con chó nhỏ, giống chihuahua lông ngắn, được bà ta chở đi trong chiếc xe đẩy dành cho trẻ em.
– How are you today? Sébastien trả lời, hơi lơ lớ giọng miền Tây Nam.
Họ bước vào thang máy, xuống tầng trệt.
– Dont be afraid, mamma loves you[68], người đàn bà trấn an lũ chó yêu khi thang máy bắt đầu chuyển động.
Tại đó, đứng trước gương, Sébastien đột nhiên bị choáng. Anh cảm thấy đầu mình đang quay và hơi buồn nôn. Trong tích tắc, có cái gì đó dâng lên trên bề mặt não và anh có cảm giác khó chịu là mình đã từng biết cảnh này. Mặc dù anh không nhớ rõ nó đã từng xảy ra khi nào trong quá khứ, cảnh tượng ấy thân thuộc với anh, một cách lạ lùng: người phụ nữ với bộ đồ sặc sỡ, chất giọng mũi của bà ta, ba con chó ăn mặc lố lăng như trẻ sơ sinh. Từ đâu mà anh có cảm giác khó chịu là đã trải qua cảnh này nhỉ?
Khi ánh cửa thang máy mở ra, anh vội chạy vào nhà vệ sinh để vóc nước lên mặt.
Chỉ thoáng qua, cái cảm giác khó chịu bớt đi nhưng không mất hẳn.
Hãy mở mắt ra.
Anh bị lung lay, như thể một cái chốt cửa vừa mới bật ra trong óc.
Hãy đối diện với sự thật.
Anh tự nhủ rằng cuộc đời mình không phức tạp, nhưng không phải thế. Anh tự nhủ rằng mọi chuyện với Céline đều tốt đẹp, nhưng đó chỉ là lời nói dối. Giữa họ, có những khoảng câm lặng, những khoảng tối, những câu hỏi mà anh chưa bao giờ dám đặt ra vì sợ sẽ biết câu trả lời.
Nếu mi không làm gì, mi sẽ mất cô ấy.
Giờ đây điều đó quá rõ ràng đối với anh. Anh đã tìm cách tự trấn an, tin tưởng rằng một khi hôn lễ được cử hành, cuộc sống của họ sẽ bình yên. Anh khát khao một tình yêu đúng mực, sự cân bằng. Mục tiêu thật sự của anh là xây dựng một gia đình. Bởi lẽ có con là kết quả tự nhiên của một cặp vợ chồng. Còn đối với Céline, vợ chồng là kết quả tự thân. Cô kiếm tìm thứ tình yêu cuồng dại, sự hứng khởi. Sự khoan khoái trong tình yêu là ma túy đối với cô mà anh cảm thấy không có khả năng trở thành kẻ bán nó.
Càng ngày Céline càng tuột khỏi anh, cô chạy trốn trong câm lặng, trong sự vắng mặt, trong những mộng mơ của mình. Những lúc ấy, anh đã tự nhủ rằng chắc chắn anh đang có tình địch, một kẻ vô hình nấp trong những góc tối của quá khứ mà anh chưa bao giờ hỏi cô.
Có lẽ bây giờ là thời điểm để làm điều đó…
Anh lau mặt, nhìn mình trong gương, nhận thấy mình già đi mười tuổi trong vòng mười phút. Anh rời khỏi khu vệ sinh để bước vào nhà hàng. Anh đưa mắt tìm Céline và phải mất vài giây để tìm thấy cô đang ngồi cạnh chiếc bàn hơi lẻ loi, gần như khuất sau một cây xanh.
– Em khỏe chứ? anh hỏi và ngồi xuống trước mặt cô.
– Anh ngủ ngon chứ?
Anh gật đầu, mở khăn ăn và sau khi lưỡng lự lần chót, anh đề nghị:
– Anh nghĩ là cả hai chúng mình cần nói chuyện với nhau.
Cô chau màu và ngạc nhiên bởi giọng nói nghiêm trọng của anh, cô nhìn anh chăm chú.
Anh nói với giọng không mấy tự tin.
– Thế này, anh nghĩ chúng mình phải giải quyết một chuyện trước đám cưới. Anh chưa bao giờ hỏi em, nhưng mà anh muốn biết…
Anh dừng lại, hơi bất ổn.
Một tay đặt dưới cằm, cô nhìn anh không nói gì.
– … anh muốn biết liệu có người đàn ông nào khác trong suy nghĩ của em… một người đàn ông khác trong đầu em và trong trái tim em.
Im lặng kéo dài và trong lúc ấy, một phần con người anh vẫn hy vọng rằng Céline sẽ cười phá lên và trấn an anh: Thôi nào đừng ngốc thế, tình yêu của em! Chỉ có anh thôi và anh biết rõ thế mà!
Nhưng thay vì vậy, cô trả lời thật dịu dàng:
– Đúng thế, có một người khác.
– Ồ!… Đó là ai vậy?
Cô nhìn xuống và đẩy về phía anh tờ báo đặt trên bàn.
– Là anh ấy.
* * *
Bệnh viện St.Jude
9h 11
Sau khi gõ cửa nhiều lần mà vẫn không có tiếng trả lời, Ethan quyết định đẩy cửa.
Phòng làm việc của bác sĩ Shino Mitsuki là một căn phòng nhỏ giản dị và ngay ngắn, từ đó ta có thể nhìn thấy dòng sông. Các bức tường màu phấn trắng được làm dịu đi nhờ một tấm bình phong dài bằng tre có màu nóng hơn. Trên chiếc bàn làm việc, một cây phong Nhật Bản thu nhỏ, uốn cong xuống phía chậu cảnh, cho ta cảm giác như được đất hút vào. Ethan vắt chiếc áo vest lên thành ghế cứng và tự nhiên ngồi xuống đợi vị bác sĩ. Gần máy tính, một ấm trà còn nóng đang chờ được rót ra.
– Anh tự rót ình một chén đi, một giọng nói đề nghị.
Ethan quay người lại. Shino Mitsuki đang đứng ở khuôn cửa và có vẻ như không mấy ngạc nhiên về sự hiện diện của anh. Đúng là người này đã chăm sóc cho anh: một người châu Á nhỏ bé, có thân hình mảnh dẻ và xương xẩu, với khuôn mặt bình thản không có tuổi, mái tóc đen cắt ngắn.
Ethan đứng bật dậy đứng trước mặt anh ta:
– Chính ANH đã phẫu thuật cho tôi, đúng không? anh kết tội và dứ dứ trước mặt anh ta hai ngón tay được khâu nối.
– Có lẽ thế, vị bác sĩ thận trọng trả lời, dẫu sao thì cũng là một việc tốt.
– Tôi sống lại đúng ngày đó! Ethan kêu lên. Và tôi chắc chắn là anh biết điều đó.
– Tôi chẳng biết gì cả, vị bác sĩ buột ra một giọng nói làm yên lòng.
– Đáng lẽ tôi không có mặt ở đây, đáng lẽ tôi chết rồi! Tôi đã lĩnh một viên đạn vào đầu.
Shino lấy ấm trà và rót đầy hai bát nước bốc khói.
– Ai mà biết được! Có thể là, về một mặt nào đó, anh đã chết rồi.
– Tất cả những chuyện này thật ngu ngốc: hoặc là chết rồi, hoặc không!
Shino suy nghĩ một lát trước khi hỏi:
– Anh chơi bài tarô chứ?
– Tôi thích bài poker hơn.
– Bài tarô có một quân đặc biệt: quân bài thứ mười ba, quân “Bí mật không tên” mà mọi người đều gọi là “cái Chết”. Nó báo hiệu kết thúc một giai đoạn, sự trở lại với cội nguồn nhưng không phải là một sự kết thúc, mà là sự tái sinh.
– Anh đang định nói gì với tôi vậy? Ethan bực tức.
– Tôi tìm cách làm cho anh hiểu rằng đôi khi cần phải sang trang để cái mới được viết tiếp.
– Anh toàn đọc những câu có sẵn thế à?
– Cái Chết là dịp tôi luyện lớn nhất, Shino nói tiếp, không hề bối rối.
– Dịp tôi luyện lớn nhất là sao?
– Chúng ta sống như thể chúng ta sẽ chẳng bao giờ chết, vị bác sĩ nhận xét. Để làm điều đó trong đời, ta luôn phải nhớ trong đầu rằng cái chết là không thể tránh khỏi.
– Nghe này, anh bạn, bài diễn văn này tôi cũng đã dùng với tất cả bệnh nhân của mình: hãy tập trung vào điều chủ yếu, hãy sống theo những giá trị thực sự, hãy tổ chức cuộc sống để không còn gì phải nuối tiếc khi từ giã cõi đời. Đoạn này là cần câu cơm của tôi và tôi thuộc lòng rồi.
– Chỉ biết thôi không đủ, người đàn ông châu Á nhận xét, còn cần áp dụng nó nữa.
Ethan lắc dầu và đứng lên khỏi ghế. Trong tâm trạng không thỏa mãn, anh đứng lặng trước tấm cửa kính. Anh đau đầu và run rẩy. Niềm an ủi diệu kỳ về việc anh còn sống bị phá hỏng bởi cảm giác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Và không làm chủ được gì. Khi đến đây, anh tưởng rằng mình sẽ tìm thấy câu trả lời, nhưng tay bác sĩ xem ra không sẵn sàng trả lời anh.
Trừ phi là…
Ethan quay người lại và đột ngột tiến về phía Shino Mitsuki. Điên tiết, anh tóm lấy cổ áo blu và ép sát anh ta vào tấm kính.
– Anh bắt đầu làm tôi mệt mỏi với thứ Phật giáo rẻ tiền của anh rồi đấy!
– Trong anh có quá nhiều giận dữ, Mitsuki trách cứ mà không tìm cách vật lộn.
– Anh sẽ giải thích cho tôi điều gì xảy ra với tôi chứ? Ethan nổi khùng và lắc người anh ta.
– Tôi không biết, đôi khi cái chết chỉ là ranh giới. Ranh giới giữa một cuộc đời vừa kết thúc và một cuộc đời khác bắt đầu…
– Nhưng cuộc đời khác nào chứ! Ethan nổi đóa và siết chặt hơn nữa nắm tay xung quanh cổ vị bác sĩ. Tôi nhắc anh là tôi sống lại vào đúng ngày hôm đó. Tôi nhắc anh là tôi chết rồi!
– Thế thì sao! Anh tưởng rằng chết là hết khổ đau à? người đàn ông châu Á sắp chết nghẹt hỏi anh. Rất tiếc, nhưng đâu đơn giản vậy. Những gì anh đã gieo, sớm muộn gì anh cũng sẽ gặt chúng, lẽ đời là thế.
– Lại vẫn cái thuyết nghiệp chướng ngu xuẩn của anh! Nhưng tôi đây này, có kẻ nào đó muốn bắn tôi và anh phải giúp tôi tìm được hắn.
– Ối! Anh sẽ… giết chết tôi mất!
Trong một giây, Ethan tăng sức ép.
– Thế thì sao? Tôi tưởng là anh chuẩn bị tinh thần rồi chứ! Tôi tưởng là anh thích thế chứ, chết ấy mà! Nó là “dịp tôi luyện lớn nhất” mà, phải thế không? Tôi thuộc bài lắm!
Rồi chợt ý thức được điều mình đang làm, anh đột ngột thả anh ta ra. Hai người đàn ông đứng dó nhiều giây không nói một lời, Shino lấy lại nhịp thở và chỉnh lại cổ áo, Ethan ngó sang hướng khác, phía cây cầu Brooklyn bắc ngang qua con sông dưới ánh mặt trời màu vàng cam của mùa thu.
Hơi xấu hổ, anh cầm lấy áo vest và tiến về phía cửa.
Nếu anh muốn câu trả lời, anh sẽ phải tự mình tìm thôi.
Trong khi Ethan không còn hy vọng gì nữa, thì cuối cùng Shino Mitsuki rủ lòng thương cho anh một dấu vết:
– Ngày hôm nay anh nghĩ là mình sống lại.. anh bắt đầu nói. Tôi cho rằng đây là cơ hội tuyệt vời để làm lại lần lượt từng thứ một những gì anh đã làm sai trong quá khứ.
Shino đợi một lát, trước khi nói rõ thêm suy nghĩ của mình:
– Tôi cho rằng đây là dịp để anh nhận ra sai lầm và chấp nhận ý nghĩ sẽ không lặp lại chúng lần nữa, hơn là việc truy tìm kẻ sát nhân giả định của anh.
Ethan cân nhắc tình huống một lát. Anh sắp bước qua ngưỡng cửa thì vị bác sĩ kêu lên:
– Anh biết không? Tôi nghĩ rằng cái chết có lẽ là điều tốt nhất nên đến với anh từ lâu rồi…
* * *
Nhà hàng trong khách sạn Sofitel
9h 21
Sébastien gập tờ báo lại sau khi đã đọc qua bài báo viết về Ethan. Trong mắt anh có một tia lưỡng lự dừng lại ở riềm mi. Anh nhìn Céline và khó khăn để tìm lời:
– Hai người… chuyện ấy là khi nào vậy?
– Em gặp anh ấy ở Paris, cách đây sáu năm rồi.
– Chuyện này kéo dài trong bao lâu?
– Chừng một năm.
Anh nhìn qua chỗ khác. Vì anh không nói gì thêm nữa, Céline bèn nói:
– Em còn nhớ, em đã luôn hy vọng một ngày nào đó em sẽ gặp lại một người…
Sébastien nhún vai:
– Một người ư?
– Một người giống em và hiểu em. Một người mà khi ở bên người ấy em sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn.
– Thế rồi sao?
– Chính anh ấy đã tìm thấy em.