Bạn đang đọc Trở Lại Thập Niên 70 Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo – Chương 9: Đưa Cơm
Mặc dù trong lòng thấp thỏm như vậy, nhưng cô cũng chỉ có thể yên tĩnh ngồi ở đó, quả thực không được nữa thì dọn dẹp quét dọn giúp.Nhưng dưới nền toàn là đất, quét một cái bụi bay tứ tung.Cuối cùng, cô có chút nản lòng nói: “Sao mình không biết làm gì cả thế này.”Lận Xuyên quay về thì nhìn thấy một cô gái ăn mặc khá thời trang, đang chu miệng tức giận, xem ra là vô cùng chán nản với sự bất lực của bản thân.
Thật ra, không phải cô nên cảm thấy ở đây rất cực khổ, điều kiện không tốt, muốn khóc về lại thành phố sao?Âm thầm đặt cơm lên bàn, anh vừa cầm cái gáo lên định uống nước thì nghe thấy cô gái hét lên một tiếng, nhảy dựng lên, sau đó vuốt vuốt ngực nói: “Thì ra là anh à, làm tôi giật mình.”Đột nhiên phía sau có thêm một người một cách im lặng như vậy, đổi lại là ai thì cũng phải giật mình thôi, con người này sao đi đường không có tiếng động gì hết vậy.“Tôi mang cơm đến cho cô, ăn đi.”Lận Xuyên rất ít khi ở riêng với nữ đồng chí, để tránh hiềm nghi nên anh chỉ nói một câu rồi đi ra ngoài.Tô Tô chưa thấy người đàn ông nào thành thật như vậy, gặp cô gái trẻ trung, không nói được câu dịu dàng nào mà xoay người bỏ đi, anh cũng trai thẳng quá rồi nhỉ.“Tôi ăn cơm này có phải có chút không hay không?” Nghe nói là nồi cơm lớn của đại đội, chuẩn bị cho những người làm việc trong đội, cô chỉ là ở không trong nhà, còn có người đưa cơm đến, có phải có chút không thích hợp không?“Cô đến xóa nạn mù chữ cho thôn, cũng có cống hiến cho thôn chúng tôi.
Đại đội quyết định rồi, khẩu phần lương thực của cô tạm thời do đại đội chịu, tính công điểm của nửa người.”“Ừm, còn nữa, hôm qua cảm ơn anh nhé, lúc đó tôi ngã nên có chút mơ hồ, không biết gì cả.” Cô nói cái gì mà đừng để anh nghĩ nhiều nha.Nhưng đối phương vô cùng lạnh nhạt gật đầu một cái, sau đó cũng không nói đi đâu mà bỏ đi luôn rồi.Đàn ông từ chối đến mức này, nếu tìm được bạn gái mới lạ đấy, chả trách cứ mãi độc thân sau khi bị nữ chính ruồng bỏ.
Cái này nếu như không phải gia đình sắp xếp cho anh, thì hoàn toàn không cưới được vợ.Nhưng mà người đàn ông như vậy trong thời đại thế này cũng khá được lòng người, dẫu sao thì cũng không lăng nhăng, cả đời chỉ chung thủy với một người phụ nữ.
Điều quan trọng nhất là đẹp trai.Buổi tối, mọi người làm việc cả một ngày đều quay về hết rồi.Tô Tô ngoại trừ nấu cho họ một nồi nước nóng ra thì cũng không làm gì nữa cả, nhưng mà mẹ Lận vẫn vui mừng quá đỗi, bà ấy nói: “Bình thường đi làm về nồi nguội bếp lạnh, hôm nay vừa vào nhà thì cái giường cũng đã nóng ấm.”Tô Tô ngại ngùng xoa xoa đầu, cười nói: “Cháu, cháu cũng đâu có làm gì đâu ạ.” Vốn dĩ muốn đưa tiền, nhưng nghĩ đến lòng tự tôn đó của Lận Giang, nên cô cảm thấy thôi vậy.“Đói rồi đúng không, thằng hai mau đi nấu cơm đi, lát nữa là đại đội trưởng đến rồi.” Mẹ Lận nói xong thì Lận Hải nhanh chóng đi nấu cơm, nhìn họ trông có vẻ khá mệt, nhưng vẫn sống rất nghiêm túc.Tô Tô muốn giúp đỡ, nhưng cô phát hiện mình không làm được gì cả, cuối cùng dứt khoát ngồi trong phòng và nhìn ra bên ngoài.
Xem ra, hình như sắp có tuyết rơi rồi, bầu trời âm âm u u.Gia đình họ mới ăn cơm xong chưa được một lúc thì nam chính đến, không thể không nói, nam chính nhìn có vẻ hiền lành hơn nhiều, ít nhất là mạnh hơn Lận Xuyên ở chỗ đối nhân xử thế.Anh ta là con trai của nhà bác cả họ Lận, mặc dù là con nuôi, nhưng gia đình của bác cả đều không xem anh ta là người ngoài.Thậm chí còn bỏ tiền ra chu cấp cho anh ta học đến khi tốt nghiệp cấp ba, trở thành người có học lực cao nhất trong cả cái thôn này, nếu không thì anh ta cũng sẽ không làm được đại đội trưởng rồi.Điều đầu tiên anh ta nhìn thấy khi bước vào phòng là cô gái ngoan ngoãn đang ngồi ở đó chải đầu tóc đuôi ngựa và vuốt tóc mái, mặc chiếc áo len rộng còn rất mới, khuôn mặt trắng nõn dịu dàng, thoạt nhìn là biết chưa từng chịu khổ.Điều quan trọng nhất là đôi mắt to đáng yêu đó đang chăm chú nhìn anh ta.Đôi mắt này, cho dù là nhìn người đàn ông nào thì cũng đều khiến người ta khó có thể điềm tĩnh được..