Trở Lại 30 Năm Trước

Chương 95


Đọc truyện Trở Lại 30 Năm Trước – Chương 95

Hai năm sau.

An Na giờ đã tự thành lập phòng làm việc thiết kế thời trang của mình, sự nghiệp phát triển không ngừng, mỗi năm cố định đi Paris hoặc là New York vài lần. Ngoài đi theo con đường thiết kế thời trang cao cấp, cô còn lên kế hoạch mở rộng phát triển sang cả lĩnh vực nước hoa, trang sức.

Cô có một mơ ước, trong vòng mười năm, từ từ phát triển thương hiệu này trở thành một cái tên quen thuộc, một tên tuổi lớn trong giới thời trang.

Dẫu rằng niên đại này không nói đến vòng tròn xã hội thượng lưu, nhưng bất luận là thời nào, vòng tròn xã hội lấy thân phận mà phân chia giai cấp thực tế đều luôn tồn tại. Mỗi một nơi một thành phố đều ẩn hình giai cấp xã hội phú quý kiểu này, nhắc tới Lục Trung Quân con trai của nhà họ Lục, người khác chưa chắc đã biết, nhưng nhắc tới An Na con dâu nhà họ Lục, hầu như mọi người đều biết. Cô đã trở thành một tên tuổi thế hệ trẻ trong giới xã giao ở Bắc Kinh kế thừa Tống nữ sĩ rồi.

Cách thức và xu hướng đi của xưởng may mặc ông An khác với An Na, chính là đi theo con đường phổ thông. Trải qua mấy năm phát triển, quy mô đã không ngừng mở rộng, cộng thêm An Na thiết kế ra nhiều phong cách mới đáp ứng xu hướng hiện tại, nên nguồn tiêu thụ nội địa vẫn rất tốt.

Nghe theo đề nghị của An Na, ba năm trước ông An đã đăng ký nhãn hiệu, đồng thời còn mời ngôi sao điện ảnh có tiếng tăm làm người phát ngôn hình ảnh cho nhãn hiệu thời trang của mình.

Bắc Kinh giờ đã có công ty chuyên về quảng cáo nhưng quy mô đều rất nhỏ, bất kể là sáng tạo, hay là hiệu quả đều khiến cho An Na không hài lòng, cuối cùng cô đã tìm đến đội ngũ vị nhiếp ảnh gia người Pháp mà trước kia từng theo đuổi mình, chụp một bộ quảng cáo mang phong cách mộng ảo riêng của mình rồi tung lên quảng cáo ở đài truyền hình trung ương. Ngay lập tức bộ ảnh này gây chấn động về thị giác cho người xem, hiệu quả cực kỳ cao, những bộ trang phục do nữ minh tinh trình diễn rất mau chóng trở thành mốt thời thượng, đơn đặt hàng khắp cả nước bay đến nhiều như tuyết rơi, trong xưởng ngày đêm tăng ca liên tiếp mấy tháng mới coi như tạm đáp ứng được. Sau đó kiểu dáng bắt chước lại mọc lên như nấm, nhưng nhà xưởng lại đẩy ra kiểu dáng mới, lại lần nữa tạo nên một đợt trào lưu mới. Nhà xưởng cũng trở thành xí nghiệp dẫn đầu của thành phố S. Là nhân vật cho tấm gương gây dựng sự nghiệp, ông An còn được tòa thị chính mời tham gia một buổi hội thảo, tham luận giao lưu truyền đạt kinh nghiệm làm giàu cho mọi người.

Hai tháng trước, Lâm thiếu gia Hong Kong trước kia từng đầu tư mở xưởng tại thành phố S đã đến đây, nói gia tộc giờ đang rất xem trọng tiềm lực lớn của thị trường nội địa, muốn tiếp tục mở rộng phạm vi đầu tư, trong đó là ngành thời trang, muốn hợp tác với ông An. Để bày tỏ thành ý của mình, còn mời ông đi một chuyến đến Hong Kong để khảo sát.

Ông An vốn có dã tâm, cũng không thỏa mãn với hiện tại, đang nghiên cứu làm thế nào để mở rộng sự nghiệp, bèn quyết định nhân cơ hội này qua đó, tiện thể đưa mẹ và vợ chưa từng đến Hong Kong đi du lịch một chuyến, bao gồm cả An Na nữa.

Bố mẹ và bà nội chuẩn bị đi Hong Kong, vừa lúc khoảng thời gian này An Na rảnh rỗi, mà Lục Trung Quân bên phía học viện hàng không lại rất bận rộn, cũng không thể đi cùng cô được, khi bố mẹ hỏi cô có đi không, An Na nghĩ nghĩ, rồi đồng ý.


Ngày mai là ngày xuất phát rồi, hôm nay An Na đi làm về sớm hơn mọi ngày.

Lục Tiểu Lâm đã tốt nghiệp đại học. Tốt nghiệp xong cô không đi theo nghề nghiệp được phân công sẵn mà chọn nghề mà mình yêu thích, đến phía nam làm phóng viên cho một tờ báo có tiếng, vô cùng bận rộn, cả năm rất ít khi về nhà. Chỉ còn lại Lục Trung Quân ở học viện hàng không mỗi tuần về nhà một lần. Ông cụ Lục hai ngày trước đã đi đâu đó, hết tuần sau mới về, nên cuối tuần cũng chỉ có thím Trương ở nhà chăm sóc cậu con trai của An Na và Lục Trung Quân hơn một tuổi.

Cậu nhóc tên Lục Vũ Tinh, thừa hưởng nét đẹp của cả bố mẹ, vô cùng xinh đẹp đáng yêu, ai gặp cũng đều muốn ôm cậu cắn yêu cậu. Nhà họ Lục vốn rất vắng lặng, nhưng bởi có thêm Lục Vũ Tinh, trong nhà có không khí mới mẻ và vui vẻ hơn. Ông cụ Lục mỗi ngày đi làm về việc đầu tiên làm chính là ôm cháu ngoại chơi với cháu. Ông đáng nhẽ còn hai năm nữa mới về nghỉ hưu, gần đây thậm chí còn đang nghĩ có nên nghỉ hưu trước hạn hay không, để có nhiều thời gian ở bên cháu nội hơn.

Khi An Na về nhà, cậu nhóc đang ngồi bệt dưới thảm để xếp gỗ, Tia Chớp nằm ngay bên canh, thím Trương cũng ngồi ở bên, vừa trông cậu nhóc, vừa đan áo len.

Lục Vũ Tinh đang xếp trò chơi hăng say, bất chợt cùng Tia Chớp đều nghe được tiếng bước chân quen thuộc đi vào nhà, khi Tia Chớp ngẩng đầu lên, cậu nhóc cũng ngẩng lên, mắt nhìn ra cửa.

– Tiểu Tinh Tinh! Mẹ về rồi này!

An Na xuất hiện ở cửa, cười tươi gọi một tiếng, ngồi xuống giang tay ra với cậu.

Cậu nhóc vừa mới tập đi chưa được bao lâu, gần đây đang mê say với trò chơi chạy tới ôm này.


– Mạ…mạ…

Cậu nhóc rất thích người mẹ xinh đẹp của mình, ngọng ngịu gọi mẹ, ném đồ chơi trong tay xuống, bò dậy, lẫm chẫm bước những bước nhỏ, cười khanh khách, loạng choạng cùng Tia Chớp chạy tới bên mẹ.

An Na đón lấy con trai, bế cậu nhóc lên hôn lên má cậu, đùa cậu một lát mới quay sang nói với thím Trương:

– Thím ơi, tối nay cháu ở với Tinh Tinh, thím về được rồi ạ, không phải chờ đến mai đâu ạ.

Bởi vì con còn nhỏ, nên An Na dự định mang con đi Hong Kong theo. Thím Trương tính toán tuần này mọi người không ở nhà, nên định về quê một chuyến, cuối tuần mới quay lại.

Nghe An Na nói như vậy, nhưng bà vẫn không yên tâm mấy.

– An Na, một mình cháu có được không, nếu không, ngày mai thím mới đi về…

– Không sao đâu ạ.

An Na cười nói, – Tiểu Tinh Tinh rất ngoan, với lại còn có Tia Chớp trông thằng bé nữa. Thím hiếm khi được dịp về quê, cứ về đi ạ.


– Được, vậy thím về nhé. Cám ơn cháu An Na, cơm chiều thím làm xong hết rồi, lát cháu và Tiểu Tinh Tinh ăn nhé.

Thím Trương vui vẻ về phòng thu dọn chút hành lý, tạm biệt An Na rồi đi.

An Na cho cậu con ăn xong, cho đi tắm xong, xoa phấn thơm lên người, sau đó lại để cậu ngồi dưới tấm thảm để chơi, để Tia Chớp trông con, mình cũng đi tắm. Lúc tắm rửa xong ra ngoài, đang sấy khô tóc thì nghe bên  ngoài có còi xe, không biết là ai tới. Cô ra sân, không ngờ là Lục Trung Quân.

Dạo gần đây bên học viện hàng không rất bận, Lục Trung Quân cũng đã hai tuần không về nhà rồi, tuần này An Na gọi điện nói cho anh biết ngày mai cô đi Hong Kong, lúc nghe được tuy anh có vẻ không mấy bằng lòng, nhưng cũng không nói gì, không ngờ lúc này lại về nhà, liền mở cổng cho anh đánh xe vào.

– Em tưởng anh bận, sao lại về lúc này thế?

– Tự nhiên lại rảnh. – Lục Trung Quân cười với cô, xuống xe, cùng cô vào nhà, nghe cô nói thím Trương đã về rồi, giờ trong nhà chỉ còn hai mẹ con thôi, tức thì ôm lấy cô đòi hôn một trận.

Hai người tuy đã kết hôn được hai năm, nhưng bình thường chỉ gặp nhau vào cuối tuần, tính đi tính lại, thời gian ở bên nhau nhiều nhất cũng tầm ba tháng, cho nên mỗi lần gặp cô là anh đều phải hôn rồi thân mật, An Na đã quá quen rồi. Thấy anh áp tới đòi hôn, cô bịt mũi lại:

– Toàn mùi mồ hôi, không tắm thì đừng hòng động vào em.

– Hôn xong rồi anh đi tắm. Anh nhớ em quá. Thơm quá…

Lục Trung Quân mặc kệ, ấn cô vào sô pha, đè lên.

Mùi mồ hôi xông vào mũi, cũng không biết tại sao anh lại ra nhiều mồ hôi như thế.


An Na thật sự không chịu nổi, tay chống vào ngực anh, xoay mặt tránh đi.

Một người không cho hôn, một người cứ đòi hôn bằng được, hai người đang dây dưa trên sô pha, phía sau bỗng có tiếng khóc òa lên. Thì ra cậu nhóc Lục Vũ Tinh tối nào cũng thường đi ngủ sớm, vừa rồi chơi một mình, lát sau thấy buồn ngủ, mà mẹ thì ra ngoài vẫn chưa vào, bèn ra tìm, đột nhiên nhìn thấy một chú xấu xa mà cậu không thể không gọi là “bố” đang ức hiếp mẹ trên sô pha, tức thì cậu khóc òa lên.

Lục Vũ Tinh khóc thật, bởi vì cậu không hề thích ông chú tên là “bố” xấu xa này chút nào.

Cậu nhóc tuy còn rất nhỏ, nhưng trong đầu vẫn còn mơ hồ nhớ, lúc cậu mới tập đi, có một ngày, chú xấu xa tự xưng là bố này về nhà, đầu tiên là ôm lấy cậu mà chưa được cậu đồng ý, tiếp đó là dùng râu trên mặt cọ vào cậu, sau đó thì thả cậu dưới nền nhà, bản thân thì chạy đến cửa, bắt chước mẹ ngồi xuống vỗ tay với cậu, muốn chơi trò chạy đến ôm với cậu.

Dẫu rằng cậu không quá thích ông chú tự xưng là “bố” này, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng cơ bản của một người đàn ông, cậu nhóc vẫn ra sức bước bằng hai bàn chân nhỏ bé, ngốc nghếch chạy về hướng bố, kết quả là ngay khi sắp nhào vào lòng bố, người bố này chợt rụt tay về, cậu nhóc thì rơi vào cái ôm của nền nhà.

Cậu nhóc không bao giờ nghĩ rằng, bố lại có loại bố này. Tuy nền nhà trải thảm, cậu không bị đau, nhưng trong lòng của cậu nhóc lại bị tổn thương rất lớn. Đặc biệt là, ông bố hại cậu ngã này lại còn cười rất vui, vì thế cậu nhóc lập tức ra sức gào khóc thật to. Tiếng khóc làm người mẹ xinh đẹp của cậu chú ý đến, tuy rằng sau đó ông bố xấu xa này bị người mẹ xinh đẹp mắng cho một trận rồi, sau đó ông bố xấu xa này để dỗ dành lấy lòng cậu còn chủ động quỳ xuống làm ngựa cho cậu cưỡi, nhưng từ đó về sau cậu nhóc vẫn nhớ kỹ gương mặt này, quyết định sẽ không bao giờ thích bố nữa.

Tiếng khóc của cậu con ầm ĩ bên tai, Tia Chớp thì sủa lên liên tục, Lục Trung Quân không thể làm gì khác hơn là ngừng hành vi “xấu” của mình lại, bị An Na đẩy ra, ngồi thẳng lên. Cô đứng lên, chỉnh lại quần áo, đi tới bế cậu nhóc lên. Cậu nhóc thấy  người mẹ xinh đẹp đã thoát khỏi ông bố xấu xa thì nín khóc, ngoan ngoãn ngả vào lòng mẹ, sụt sịt, ngước đôi mắt ngập nước mắt lên.

– Lục Trung Quân anh đi tắm ngay cho em.

– Được được, anh đi tắm ngay đây.

Lục Trung Quân cười hì hì từ đứng lên, khi đi qua An Na vào nhà tắm, tiện thể hôn lên má phúng phính của cậu con trai. Cậu nhóc bị hôn, mếu máo, lại óc òa lên.

Lục Trung Quân rất đắc ý, phá lên cười, thấy An Na giơ tay muốn đánh mình thì vội chui tọt vào phòng tắm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.