Đọc truyện Trò Đùa Tình Yêu – Chương 8: Tôi Muốn Anh Cầu Xin Tôi!
Thứ đồ của Lưu Nguyên Hào?
Hả! Đồ vật? Trong mắt Lưu Nguyên Hào, cô Diêu Lan Hạ chỉ là thứ đồ vật thôi sao?
Diêu Lan Hạ cười, cô ngẩng cao đầu trông như thiên nga đen kiêu ngạo, sự khống chế của anh có vẻ như không ảnh hưởng đến cô một chút nào, hàng lông mày thanh tú ẩn chứa sự khinh bỉ: “Lưu Nguyên Hào, anh lầm rồi, tôi Diêu Lan Hạ không phải đồ vật của anh.
Tôi yêu cầu anh buông tôi ra!”
Cô dùng hết sức lực của mình để phản kháng lại sự tức giận và tàn bạo của anh, Diêu Lan Hạ tự cho rằng mình hiểu Lưu Nguyên Hào, người đàn ông này bản tính lạnh lùng, tàn nhẫn, máu lạnh, giống như trên thế giới này không có cái gì mà anh thật sự trân trọng, thậm chí là Mai Khánh Vân.
Mà sự tồn tại của cô càng không đáng để nhắc đến.
Cập nhật sớm nhất tại.
Lưu Nguyên Hào không những không buông cô ra, ngược lại anh còn xoay người đè chặt lưng Diêu Lan Hạ vào tường lạnh giá.
Diêu Lan Hạ diện bộ lễ phục mỏng manh, nửa phần lưng sau đều để lộ ra ngoài, nên vốn dĩ đã lạnh rồi, giờ lưng dán chặt vào tường, hơi lạnh thấm sâu vào xương cốt, chạy dọc từ chân đến đỉnh đầu cô, khiến cô phải rùng mình.
“Cô có tin là tôi sẽ khiến cho cô không đi ra khỏi chỗ này được không?” Ánh mắt rực lửa của anh như đang hừng hực thiêu đốt gương mặt của cô.
Mặt Diêu Lan Hạ bị anh bóp đến đỏ lên, hai mắt cô trợn trừng, cô giơ tay lên đập liên tục vào cổ tay anh: “Buông…ra.”
Cơn lửa giận của Lưu Nguyên Hào vốn khó mà hạ được, anh càng dùng sức bóp mạnh cằm cô: “Cầu xin tôi đi!”
Diêu Lan Hạ liên tục chửi thầm trong bụng, Lưu Nguyên Hào, anh là tên thần kinh biến thái! Muốn tôi cầu xin anh, mơ đi!
Lưu Nguyên Hào lại dùng sức thêm, lần này e là sẽ bóp chết cô thật …
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Diêu Lan Hạ đang dần dần chuyển tím, Lưu Nguyên Hào nhắm nghiền mắt lại rồi hất cô qua một bên.
“Bịch!” Tiếng va chạm lớn vang lên, Diêu Lan Hạ bị Lưu Nguyên Hào hất ngã trên mặt đất, đầu gối đập xuống đất cứng ngoài cửa, đau đến mức cô nghiến răng nghiến lợi.
Con bà nhà nó Lưu Nguyên Hào!
Lưu Nguyên Hào mở cửa ra, bực tức điều khiển bật đèn trong phòng lên, bộ đèn chùm thủy tinh xa hoa treo trên trần nhà phút chốc chiếu sáng bên trong phòng, nội thất trong phòng đều là sản phẩm thiết kế sang trọng như của Huyên tộc nước Anh, trong căn phòng này, cho dù chỉ là một tấm đệm lót dựa nhỏ thôi cũng là sản phẩm thuần thủ công từ nhãn hiệu đẳng cấp của nước Pháp với số lượng có hạn.
Căn nhà này, năm xưa Lưu Nguyên Hào đã vung một số tiền không nhỏ.
Nhưng anh không ngờ rằng, đánh đổi lại là người đàn bà trăng hoa với từ ly hôn luôn treo cửa miệng!
Lưu Nguyên Hào đặt một tay lên lưng ghế sô pha, cơn giận đang bừng bừng, gân xanh trên trán nổi lên, thỉnh thoảng khẽ giật giật.
Diêu Lan Hạ cố hết sức chống người đứng dậy.
“Ôi…”
Đầu gối cô bị rách một vết khá lớn, máu rỉ chảy dọc theo bắp chân trắng ngần của cô xuống bàn chân, trên mặt đất, gót giày cao gót đỏ thấm máu.
Chỗ sâu nhất của vết thương thậm chí có thể nhìn thấy phần xương trắng ẩn hiện, có lẽ lúc nãy Lưu Nguyên Hào muốn thẳng tay quăng cho cô chết luôn chăng?
Diêu Lan Hạ cố kìm cơn đau, đến cả bạo lực gia đình cũng đã dùng tới rồi, Lưu Nguyên Hào, anh còn muốn thế nào nữa?!
Nhìn vết thương trên đầu gối và vết máu của Diêu Lan Hạ, cơn giận đang dâng trào trong anh như gặp phải cơn mưa lớn, lập tức bị dập tắt lụi.
Bất giác mày cũng giãn ra hơn: “Lại đây.”
Giọng anh như đang kìm nén, đơ cứng và lạnh lùng.
Diêu Lan Hạ nghiến răng, nhất quyết không nghe theo lời anh: “Không chết được, không cần anh bận tâm.”
Lưu Nguyên Hào cuộn ngón tay lại thành nắm đấm: “Tôi nói cô lại đây.”
Đùa gì vậy? Qua đó? Qua đó để cho anh bóp chết hả?
Thấy cô vẫn đứng yên ngoài cửa không động đậy, cơn giận của Lưu Nguyên Hào lại nổi lên, anh sải dài bước chân, hai ba bước đã đi đến trước mặt cô, anh đưa tay kéo mạnh cô lên, Diêu Lan Hạ mất thăng bằng liền bị Lưu Nguyên Hào ôm ngang bổng lên, cơ thể cô đột nhiên mất thăng bằng, trong chớp mắt đã nằm gọn trong lồng ngực ấm áp của anh!
Mùi hương đàn ông toát ra từ cơ thể anh len lỏi quanh mũi cô, như muốn đốt cháy từng mạch máu của cô với tốc độ chóng mặt.
Chưa kịp tận hưởng cảm giác ấm áp đó, cô đã bị Lưu Nguyên Hào quăng lên chiếc ghế sô pha dài mềm mại với độ đàn hồi cực lớn, trong tích tắc cả người cô bị bật ngược trở lên…
Cô còn chưa kịp định thần lại thì một bàn tay to lớn đã đè lên vai giữ lại cô, lúc này Diêu Lan Hạ mới ngồi yên.
Sự dịu dàng còn chưa tận hưởng được bao lâu thì đã bay mất, tâm hồn thiếu nữ mộng mơ vừa sống lại trong cô chưa gì đã bị Lưu Nguyên Hào giết chết triệt để.
Diêu Lan Hạ nhăn mặt vì đau, Lưu Nguyên Hào đè chân cô xuống, anh căng thẳng, chăm chú thoa thuốc lên vết thương cho cô.
ngôn tình hoàn
“Cô nói không sai, không chết được.”
Đây chính là kết quả chẩn bệnh của Lưu Nguyên Hào.
Diêu Lan Hạ nghiến răng: “Lưu Nguyên Hào, rốt cục thì anh muốn gì, có phải anh muốn tôi trở thành người tàn phế rồi anh mới vừa lòng phải không!”
Đối mặt với cơn tức giận và phẫn nộ của Diêu Lan Hạ, Lưu Nguyên Hào chỉ đáp lại với điệu bộ bình thản, anh liếc thoáng qua cô và làm như không để ý đến ngọn lửa tức giận đang bùng cháy trong mắt cô: “Chẳng lẽ bác sĩ Diêu không nhìn ra được vết thương ngoài da này cơ bản sẽ không thể dẫn đến tàn phế được à, nếu ngay cả điều cơ bản như vậy mà bác sĩ Diêu cũng không chẩn đoán được thì đừng làm bác sỹ nữa.”
Nếu thật sự tàn phế thì có khi nào là tốt hơn không? Như vậy thì cô sẽ không thể bò ra khỏi cửa nhà họ Lưu nữa.
“Anh! Lưu Nguyên Hào, nếu hôm nay anh đến để gây nói móc tôi vậy thì xin lỗi, tôi không có thời gian để tiếp anh.” Diêu Lan Hạ nói thẳng rồi đinh đứng dậy rời đi, thì bàn tay to lớn của người đàn ông đè đầu gối cô xuống, và chạm nhẹ vào…
“Á!”
Cơn đau như kim châm là lưng Diêu Lan Hạ đổ mồ hôi đầm đìa: “Lưu Nguyên Hào!”
Lưu Nguyên Hào gật đầu, rồi buông cô ra, anh chống đầu gối và đứng dậy: “Cô cũng biết đau sao? Tôi cứ tưởng trên người cô không có sợi dây thần kinh mang cảm giác đau chứ.”
Thực tế lúc này Diêu Lan Hạ không chỉ đau đơn thuần, mà cô đã đau đến mức run cả người, nhưng, câu nói vừa rồi của Lưu Nguyên Hào là ý gì?
“Nếu biết đau thì ngoan ngoãn ngồi xuống.”
Móng tay đính đá bấu chặt vào sofa làm bằng da, đáy mắt như nhen nhóm ngọn lửa, nóng đến lức khó mà kiềm chế được giọt nước mắt nóng hổi, cô đưa mu bàn tay quệt mạnh nước mắt đi, cứng rắn không khóc.
Khóc cái gì? Không được khóc!
Lưu Nguyên Hào cầm hộp thuốc y tế, như bất ngờ nhận ra điều mình đang làm, anh gằn nhẹ một tiếng “SHIT!” Anh lấy hộp thuốc y tế vì người phụ nữ không biết điều này sao!
Lẽ ra anh nên để cho cô nếm trải cảm giác đau đớn, lẽ ra anh nên từ từ thưởng thức dáng vẻ bất lực mà rơi lệ của cô!
Lưu Nguyên Hào vẻ mặt lạnh lùng quăng hộp thuốc y tế lên bàn, sở dĩ anh để lên bàn vì để tiện cho cô sử dụng, cô lúc này không thể cúi người xuống được, sau khi quăng hộp y tế xuống, anh bước sang chiếc ghế sô pha đơn rồi ngồi xuống.
Diêu Lan Hạ nhìn hộp thuốc y tế, rồi lại xoay qua nhìn Lưu Nguyên Hào vẻ như người ngoài cuộc không liên quan, lạnh lùng tự kiêu.
Cô đang mong chờ cái gì? Mong chờ anh sẽ đích thân băng bó cho cô sao? Tỉnh lại đi! Anh ta là Lưu Nguyên Hào! Người mà hận cô đến nỗi mong chết càng sớm càng tốt!
Không băng bó giúp cũng không sao, bác sĩ Diêu đây không cần.
Diêu Lan Hạ cầm chai cồn sát khuẩn rồi thấm lên miếng bông gòn, cô chuẩn bị sát khuẩn cho vết thương ở đầu gối, miếng bông gòn còn chưa chạm đến vết thương, mặt cô đã trắng bệch tái mét, quá trình sát trùng sẽ khiến cho cô đau đến mức sống không bằng chết!
Khóe mắt liếc thoáng qua Lưu Nguyên Hào đang ngồi bắt chéo chân bên kia, cơn tức giận của Diêu Lan Hạ giống như biến thành động lực tự ngược đãi mình, bông gòn thấm cồn đỏ vừa chạm lên vết thương, nước cồn sát trùng thấm vào làm cố cảm giác như da thịt bị ăn mòn, đau không khác gì dùng dao cắt thẳng vào xương vào thịt!
Mồ hôi trên trán rơi đầm đìa, đùi cô run lên từng hồi, cơn run theo phản xạ có điều kiện khiến cho cô khổ sở không biết trốn vào đâu.
Ánh sáng từ chùm đèn treo trên đỉnh đầu hòa lẫn với ánh sáng phản chiếu từ sàn nhà bóng bẩy, dưới ánh sáng rỡ đó, Diêu Lan Hạ mặc chiếc đầm đen dài đang ngồi cúi người xử lý vết thương, lọn tóc dài sau lưng bị gió thổi bay về phía trước mặt, vài sợi vô tình bay chắn tầm mắt.
Ngón tay Lưu Nguyên Hào khẽ động đậy, anh kích động muốn giúp cô vén tóc lên.
Diêu Lan Hạ bỏ phần bông gòn dính máu đỏ vào gạt tàn thuốc, từng miếng từng miếng, cô đã dùng hết mười ba miếng bông gòn sát trùng rồi mà trong suốt quá trình cô không hề hé môi rên đau nửa lời.
Ánh mắt lạnh lùng của anh từ từ trầm xuống.
Đối với bản thân đã nhẫn tâm đến như vậy rồi, đối với người khác, thì sẽ thế nào?
Vừa nghĩ đến đây, lòng thương hại của Lưu Nguyên Hào chưa kịp mở ra thì đã vội thu về lại.
Diêu Lan Hạ tự thoa thuốc, tự băng bó vết thương, những động tác còn lại nhanh chóng hoàn tất.
Trên đôi chân dài có thêm một cục băng trắng, nhìn vào thật sự rất xấu.
Cô vịn vào sô pha rồi đứng dậy, để bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của mình, cô chủ động lên tiếng: “Tôi đi đây.”
Lưu Nguyên Hào giang hai tay, cả người anh như chim ưng giương cánh tựa vào sô pha, anh lên tiếng: “Đây là nhà của cô, cô còn muốn đi đâu nữa?”
Diêu Lan Hạ cười, để che giấu nỗi đau trong lòng mình, cô gượng cười nhưng dáng vẻ không hề khổ sở: “Tôi không nhớ ở đây tôi có cái gọi là nhà, anh Lưu, tôi nghĩ anh nhớ lầm rồi.”
Cô cầm túi xách và xoay người định đi, bỗng sau lưng có tiếng nói vang lên: “Đừng thử thách thức giới hạn của tôi, cô là người phụ nữ của tôi, có chết, cũng phải chết trên địa bàn của tôi!”
Diêu Lan Hạ đang đứng quay lưng lại với anh, vẻ đau đớn hiện rõ trên gương mặt cô, cô xoay người lại, vẻ mặt thay đổi 180 độ như không hề có cơn đau nào: “Anh giữ tôi lại, chỉ là vì muốn thỏa mãn tính chiếm hữu của đàn ông thôi, để chứng tỏ năng lực của bản thân mình, rồi sẵn làm tôi xấu hổ, đúng không?”
Lưu Nguyên Hào nhíu mày càng chặt hơn, môi mím chặt sắc như dao, giọng điệu lạnh băng, cất lời chậm rãi: “Thế nào? Tôi còn muốn cô thấy kết quả của người phản bội, và còn chịu cảm giác bị người khác phản bội nữa.”
Diêu Lan Hạ rất muốn cười, cô ôm suy nghĩ thử vận may mà dây dưa suốt ba năm với anh, nhưng luôn cảm giác như giữa họ còn thiếu chút gì đó như tình cảm ấm áp, nhưng đến giờ thì có vẻ như sự mong chờ đó đã sớm giống như đồ ăn đóng hộp quá hạn, nên vứt thôi.
Không đợi Diêu Lan Hạ nói ra hai từ ly hôn đang trực chờ ở môi, Lưu Nguyên Hào chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, ngang qua người cô nữa bước rồi đứng chiếm vị trí phía trước cô.
“Còn nữa, tốt nhất cô nên bỏ đi ý định nửa đường rút lui đi, đồ tôi dùng qua một khi rời tay, kết cục chỉ có một…”
Quay người, áp sát, bốn mắt nhìn nhau, nhanh, chuẩn, ác.
“Hủy diệt.”
Ngón tay Diêu Lan Hạ lạnh băng, cô nghe như sét đánh bên tai: “Lưu Nguyên Hào, anh hận tôi như vậy, sao không giết tôi đi?”
Lưu Nguyên Hào nới lỏng cổ áo sơ mi trắng, thân hình to lớn của anh che đi một mảng ánh sáng, gói gọn cô trong khu vực u ám: “Bác sĩ Diêu từ từ nghĩ xem, bệnh nhân trong hoàn cảnh nào là đau khổ nhất? Là lúc chết? Hay là lúc muốn sống không được, muốn chết không xong?”
Đùng đoàng!
Lời nói của Lưu Nguyên Hào không khác gì tiếng sấm đánh vào đầu cô rồi nổ tung, anh muốn cô sống không bằng chết?!
Ánh mắt Diêu Lan Hạ đanh lại như băng: “Cuối cùng còn chưa biết là ai khiến ai sống không bằng chết.”
Lưu Nguyên Hào nhếch mép, ngón tay dài của anh bóp lấy cằm cô, ngạo mạn trêu tức: “Xem ra, cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
“Bác sỹ luôn túc trực vì bệnh nhân hai mươi bốn trên hai mươi bốn.
Còn nữa, anh Lưu đây đừng quên rằng, trên đời này có cái còn tàn nhẫn hơn cả việc sống không bằng chết, đó chính là không muốn chết mà vẫn phải chết.”
Nói xong, Diêu Lan Hạ quăng giày cao gót xuống, nhảy lò cò lên cầu thang, ở lại qua đêm thôi chứ gì? Được thôi!
Diêu Lan Hạ dùng sức khó khăn leo lên lầu hai, cô đưa tay đẩy mở của phòng ngủ chính, trước mặt cô là căn phòng tân hôn của hai người, là nơi mà lần đầu cô và anh quấn lấy nhau, từng cảnh từng vật, đã không còn như ban đầu nữa.
Cô lắc lắc đầu, xua đuổi đi ký ức ma quỷ đó, cô đóng cửa lại ‘rầm’, rồi khóa trái cửa lại!
Qua đêm thôi mà, tưởng cô không dám sao?
Nhìn cánh cửa phòng ngủ trên lầu hai bị đóng lại, cuối cùng thì biểu cảm trên mặt anh cũng có chút thay đổi.
Trận khẩu chiến vừa rồi khiến cho anh bất ngờ nhận ra rằng, thì ra bản thân mình cũng có thay đổi tâm trạng, cũng có dao động, thậm chí còn biết … đau lòng.
Đã rất nhiều lần anh tưởng rằng tim của anh đã chết rồi.
.