Đọc truyện Trò Đùa Tình Yêu – Chương 101: Sự Cố Y Khoa Năm Năm Về Trước
Sau một ngày bận rộn, đến hơn 7 giờ tối mới sắp xếp ổn thỏa được hết bệnh nhân, y tá và bác sĩ đều đã kiệt sức, Diêu Lan Hạ và Đào Khánh Trần cũng không ngoại lệ.
Diêu Lan Hạ ngồi bệt xuống ghế, trên mặt khắp người đầy mồ hôi, quần áo dính đầy máu của bệnh nhân, yếu ớt cởi găng tay dính đầy máu ném vào thùng rác.
Đào Khánh Trần cầm hai ly nước tới: “Thế nào? Có ổn không?”
Diêu Lan Hạ lau mồ hôi trên mặt: “Cảm ơn…
vẫn ổn.”
Uống nước xong, Diêu Lan Hạ thở hổn hển: “Bệnh nhân vừa rồi bị ngừng tim, thật may là anh xử lý kịp thời.”
“Cô cũng rất giỏi rồi, bác sĩ Diêu, khả năng ứng biến của cô khiến tôi kinh ngạc.”
“Không cần phải nói những lời khách sáo, phải không?”
Đào Khánh Trần mỉm cười: “Quả thực là không cần, vậy tôi sẽ dùng nước thay rượu thay bệnh nhân vừa rồi kính cô một ly.”
“Anh cũng vậy.”
Hai người chạm ly giấy trong tay vào nhau, việc trọng đại gì trên đời cũng không khiến người ta vui bằng cứu sống người đang cận kề cái chết.
Nghỉ ngơi một lúc, Đào Khánh Trần nhìn vết máu trên người Diêu Lan Hạ: “Ở bệnh viện có quần áo để thay ra giặt không? Cô đi ra ngoài bắt taxi thế này, e rằng không ai dám chở cô về nhà.”
Lúc này Diêu Lan Hạ mới nhận ra người mình bê bết máu, khẽ nhíu mày: “Chắc là có, tôi đi thay quần áo, phó khoa cũng tan làm về nhà sớm đi ạ.”
“Ừ”
Diêu Lan Hạ dựa vào lưng ghế đứng dậy, lúc tiến hành hồi sức tim cho bệnh nhân hai cánh tay dùng lực quá mạnh lúc này tê dại không còn chút sức lực nào, Đào Khánh Trần đưa tay ra đỡ cô dậy: “Lần sau hãy để bác sĩ nam CPR, thể lực cô không được tốt, phải để dành sức lực để làm những việc quan trọng hơn.
”
“Cảm ơn, tôi sẽ chú ý.”
Cô đi thay quần áo, Đào Khánh Trần cũng đi vào thang máy: “Bác sĩ Diêu, hay là buổi tối cùng nhau ăn cơm đi? Buổi sáng mới ăn được một nửa, buổi trưa chẳng ăn gì.
Nếu cô cứ vậy đi về nhà, cơ thể không thể chịu đựng được đâu.
”
Lúc này đã gần tám giờ, đã xa Lưu Nguyên Hào gần mười hai tiếng đồng hồ.
“Không cần đâu, tôi muốn về nhà tắm rửa đi ngủ sớm.
Ngày mai là thứ hai, còn phải đi làm.”
Thay quần áo để sẵn ở bệnh viện, Diêu Lan Hạ lê thân thể kiệt sức lên taxi trở về biệt thự.
Bước vào cửa, cánh tay Diêu Lan Hạ tê mỏi, khắp người chẳng còn tí sức lực nào, đá bay chiếc giày ra, từng tiếng cười sằng sặc của phụ nữ từ lầu hai vọng xuống.
Một nụ cười chua chát hiện trên khuôn mặt hốc hác của cô ta.
Chỉ mất nửa giờ lái xe để đi từ hiện trường cấp cứu đầy máu trở về quê hương hiền hòa của họ, lại cảm thấy quá xa.
“Mợ chủ người sao vậy? Sao sắc mặt cô không được tốt?”
Diêu Lan Hạ xua tay: “Rót cho tôi một ly nước.”
“Vâng ạ, cô mau ngồi xuống đi.”
Linh bưng nước qua: “Cô ăn cơm chưa? Nhà bếp có hầm canh gà tần.
Tôi múc cho cô một bát.”
Quả thực cô rất đói và mệt nên cũng không từ chối.
Món canh gà tần hầm dành cho bà bầu, Mai Khánh Vân dặn dò không được cho cái này, cái kia, nhiệt độ khi hầm phải như thế nào.
Những người giúp việc bối rối, cậu Hào lại không phản ứng gì cả để cô ấy ra lệnh chỉ huy trong nhà.
Có đúng là thời thế đã khác rồi chăng?
Khi món anh gà hầm được bưng lên, Diêu Lan Hạ thổi hơi nóng và nhấp một ngụm, hương vị rất tươi ngon, gà cũng được hầm nhừ, tan chảy trong miệng.
Cô đang ăn thì một bóng đen cao lớn từ trên lầu hai bước xuống.
Không cần nhìn cũng biết đó là ai.
“Đây là canh gà hầm dành cho phụ nữ mang thai, khi nào cô mang thai rồi hẵng dùng!”
Còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn anh, bàn tay to của Lưu Hào Nguyên đột nhiên giật lấy chiếc bát sứ nhỏ trên tay cô.
Trong tay còn lại cái thìa, Diêu Lan Hạ chầm chậm quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh: “Cậu Hào nhắc nhở chí phải.”
Cô ném chiếc thìa vào bát và dựa vào ghế sofa sofa đứng dậy.
Phụ nữ mang thai hay không, anh phân biệt thật rõ ràng, còn không bằng lòng cho một bát canh gà, vậy tại sao mọi chuyện tối hôm qua lại chân thực như vậy?
“Đi đâu vậy!”
“Về phòng, đi ngủ.”
Cô đã bận rộn suốt mười hai giờ, sức lực đã cạn kiệt, thật sự không thể tranh luận với anh, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
“Giải thích rõ ràng cho tôi, rốt cuộc các người có chuyện gì vậy!”
“Anh Hào, có chuyện gì vậy?”
Giọng nói ngọt ngào đến chảy nước vang lên, theo sau là Mai Khánh Vân tao nhã bước xuống lầu trong bộ váy ngủ màu trắng như công chúa.
Cô ta choàng cánh tay của mình qua cánh tay của Lưu Nguyên Hào: “Anh Hào, người nào khiến anh không vui? Tại sao lại để những người không liên quan ảnh hưởng đến tâm trạng của mình? Đi thôi, chúng ta hãy lên lầu tiếp tục chọn quần áo cho em bé.
Em vừa nhìn thấy một bộ đồ sơ sinh, chắc chắn anh sẽ thích.
”
Lưu Nguyên Hào không tránh né, cũng không phối hợp: “Diêu Lan Hạ, tôi bảo cô giải thích ngay bây giờ.”
Sự tiêu điều lạnh lẽo gấp gáp cần một lời giải thích để bầu không khí trong phòng dịu đi, lồng ngực anh sắp nổ tung.
Người giúp việc cầm lấy bát trong tay anh rồi lui ra ngoài, không ai dám ở lại trong phòng khách.
Đèn chùm sang trọng đang chiếu sáng rực rỡ, nhưng Diêu Lan Hạ lại giống như cành cây khô trong gió sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
“Không có gì phải giải thích, chữa bệnh cứu người.”
Giải thích gì? Cô không thẹn với lòng.
Mai Khánh Vân thêm dầu vào lửa: “Cô lại quyến rũ ai ở bên ngoài nữa? Tôi nói này Diêu Lan Hạ, cô không quan tâm đến thân phận của bà trẻ nhà họ Lưu đã đành, ít ra cũng phải nhớ mình là phụ nữ, không cần thể diện nữa sao? ”
Đúng là lời nói thâm hiểm, một câu này đã đẩy cô lên hàng ghế người phụ nữ không biết giữ kẽ đào hoa ve vãn bên ngoài.
Cô có thể phản bác, nhưng không muốn nói: “Mai Khánh Vân, người không quan tâm đến thân phận mợ chủ nhà họ Lưu chính là cô.
Cô thật sự cho rằng mình ôm quả bóng thì là chủ sao? ”
Mai Khánh Vân buông cánh tay Lưu Nguyên Hào ra bước tới, dùng năm ngón tay nắm lấy cánh tay của cô: “Cô có ý gì!”
Diêu Lan Hạ chán ghét nhìn bộ móng tay tinh xảo của cô ta: “Buông ra.”
“Nói cho rõ ràng, cô có ý gì! Cô dám nói cậu chủ nhỏ của nhà họ Lưu là quả bóng?!”
Bóp méo sự thật, ha ha, có thú vị không?
“Tôi nói, Mai Khánh Vân cô không phải chủ nhân của căn nhà này, tôi mới phải.”
Cô nói chuyện từ tốn và kiêu ngạo, không quan tâm đến Mai Khánh Vân chút nào, cũng không sợ những trò ma quái của cô ta.
Người duy nhất có thể làm tổn thương cô chính là người mà cô quan tâm, còn Mai Khánh Vân, cô ta chẳng là gì cả!
“Hu hu…” Mai Khánh Vân nước mắt tuôn rơi, cô ôm lấy tay Lưu Nguyên Hào sà vào lòng anh khóc lóc đáng thương: “Anh Hào, anh nghe đi, cô ta muốn đuổi em đi.
Hu hu…, cô ta bắt nạt em đến mức này, anh chỉ giương mắt đứng nhìn thôi sao? ”
Vừa khóc lóc vừa nũng nịu.
Cô có thể đổi trò gì mới lạ hơn không!
Cô ta khóc lóc thảm thiết, nhưng Lưu Nguyên Hào không phản ứng gì: “Cô đang mang thai, khóc lóc không tốt cho sức khỏe.”
Mai Khánh Vân bấu víu câu nói này, áp mặt vào ngực anh: “Anh Hào, không phải cô ta coi thường em, mà là coi thường đứa con của chúng ta, đứa bé còn chưa ra đời đã như vậy, sau này làm sao đây? Em có thể chịu ấm ức nhưng cục cưng thì không.
”
Sao cô không đi chết đi!
Diêu Lan Hạ thật sự muốn chửi bới như vậy.
Cô im lặng, chờ đợi phản ứng của Lưu Nguyên Hào, nói cho cùng, cốt lõi của chuyện này chính là Lưu Nguyên Hào, anh tin tưởng, cô không cần phải nói gì, anh không tin tưởng, cho dù cô nói ba ngày ba đêm cũng vô ích.
“Được rồi, lên nghỉ ngơi đi.”
Trong giọng điệu tuy rằng có dỗ dành, nhưng phần lớn vẫn là mất kiên nhẫn.
Mai Khánh Vân giật giật ống tay áo: “Anh Hào…
anh lên với em đi! Em cảm thấy hơi hoảng loạn.
Chắc không phải đứa bé có chuyện gì rồi chứ?”
Trời đất!
Diêu Lan Hạ đúng là mở rộng tầm mắt.
Mai Khánh Vân, cô có thể nũng nịu hơn một chút nữa, dứt khoát làm lố hơn chút, khiến cô kinh tởm đến chết cũng được.
Cô không có tâm trạng cũng như sức lực để xem tiếp, hai chân mềm nhũn, nếu cố chịu đựng thì ngày mai chân cô sẽ phát bệnh: “Tôi mệt rồi, các người cứ tự nhiên.”
Cô vừa nói xong, chậm rãi men theo hành lang dài trở về phòng, đóng cửa, ngã xuống giường.
Quá mệt mỏi, cơ thể cạn kiệt sức lực, trong lòng ủ rũ mệt mỏi.
Trong đại sảnh, Mai Khánh Vân buông Lưu Nguyên Hào ra, nhẹ nhàng lau nước mắt.
“Anh thấy không? Đây chính là Diêu Lan Hạ.
Cô ta còn vô cảm và ích kỷ hơn người mà em biết hồi đó, anh Hào, cô ta là một người phụ nữ không có trái tim, làm sao có thể yêu ai được? Anh Hào…” Cô ta nhẹ nhàng giữ lấy tay anh: “Vừa rồi, cô ta chẳng nhớ nhung hay buồn bã, cũng không hề quan tâm đến anh.”
Lời nói nhẹ nhàng, nghe có vẻ chu đáo, như thể cô ta là người duy nhất trên thế giới đặt mình vào vị trí của anh mà lo lắng suy nghĩ.
Lưu Nguyên Hào xua tay: “Tôi cũng mệt rồi.”
Nói xong, mặc cho Mai Khánh Vân kinh ngạc, nhấc đôi chân dài đi tới ghế sofa sofa trong phòng khách.
Cô muốn đi theo, Lưu Nguyên Hào nói: “Đưa cô Mai lên lầu.”
Người giúp việc đưa cô lên lầu, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Lưu Nguyên Hào.
Những ngón tay thon dài day day thái dương và xoa bóp mấy lần.
Nhìn xuống, anh thấy cuốn sách y học của Diêu Lan Hạ đặt dưới bàn kính, đưa tay ra lấy.
Cuốn sách chuyên ngành tim mạch dày cộp, không biết đã lật đi lật lại bao nhiêu lần, góc dưới bên phải của trang bìa đã bị quăn lại, khoảng trống giữa các dòng có nhiều ghi chú.
Nét chữ ngay ngắn của cô xen kẽ trong vào các dõng chữ in.
Một số viết rất rõ ràng và một số nét chữ viết vội.
Dùng ngón tay chạm vào, dường như có thể hình dung dáng vẻ khi cô viết những chữ này.
Giở một hồi, Lưu Nguyên Hào đột nhiên nở nụ cười trên khuôn mặt vừa rồi còn ảm đạm.
Diêu Lan Hạ có lẽ vào lúc mệt mỏi, đã vẽ một bức tranh vào chỗ trống, nét vẽ nguệch ngoạc, cũng không ra gì, còn vẽ một con gấu bắc cực xấu xí và ngốc nghếch.
Bên cạnh viết dòng chữ: Anh gấu à, đừng lạnh lùng như vậy nữa.
Bác sĩ Diêu nghiêm túc vừa rồi bỗng chốc đã trở thành một Diêu Lan Hạ trẻ con.
Chết tiệt, anh đang làm gì vậy!
Phiền não nhét cuốn sách vào chỗ cũ, con tim anh cuống cuồng.
Lúc này, điện thoại trong túi vang lên.
Tên nhóc Cố Diên Sâm gọi tới.
“Thằng này cậu còn dám liên lạc với tôi à? Đã xong việc chưa?” Anh dựa vào sofa, day day lông mày.
“Sẽ mất một khoảng thời gian mới xong, nhưng đã tìm được vài manh mối rồi.
Tin tức bán đứng được lan truyền, nhất định sẽ rất nổi!”
“Đừng nhiều lời.
Nói đi.”
Cố Diên Sâm đang ở New York cong môi: “Diêu Lan Hạ không hề đơn giản! Tại hạ bái phục.”
“Nói vấn đề chính đi!”
“Đừng gấp gáp, Diêu Lan Hạ được nhận vào Đại học Johns Hopkins năm mười sáu tuổi, và mười chín tuổi đã bắt đầu được lên bàn mổ, quả là thiên tài trong giới bác sĩ.”
Lưu Nguyên Hào nhíu mày, Diêu Lan Hạ? Thật không?
Tại sao anh không biết rằng lý lịch của cô xuất sắc như vậy?
“Có điều còn khiến cậu bất ngờ hơn nữa.
Cách đây 5 năm, vào năm cuối thạc sĩ, cô ấy suýt mất đi bàn tay phải do sự cố y khoa, sau khi hồi phục, cô ấy chuyển hướng vào nội khoa, hai năm đã học hết giáo trình năm năm của người ta, bây giờ Diêu Lan Hạ mới 26 tuổi mà có bằng kép thạc sĩ nội khoa và ngoại khoa, đỉnh không? ”
Lưu Nguyên Hào nhíu chặt mày, Diêu Lan Hạ…
Anh không biết người kề chung gối lại là người như vậy.
“Năm năm trước, là sự cố y khoa gì?”
.