Đọc truyện Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi – Chương 360: Công ty Lôi Đốn (2)
“Thế nào? Tô, vẫn thích ứng kịp chứ? Ta thấy ngươi với loại tình huống này giống như cá gặp nước ấy.”
Thấy Tô Bằng đi tới đây, Kha Nhĩ Khắc cười nói với Tô Bằng.
Tô Bằng khẽ mỉm cười, nói:
“Cũng khá tốt.”
“Tô, để ta giới thiệu cho ngươi mấy người bằng hữu nhé.”
Kha Nhĩ Khắc gọi Tô Bằng, Tô Bằng gật đầu, hắn cùng với người đàn ông da trắng bên cạnh đi đến cái vòng tròn nhỏ hẹp đó.
Người trong hội này, hình như so với những người Kha Nhĩ Khắc mới vừa giới thiệu cho Tô Bằng lúc nãy thì cao cấp hơn một chút, điểm này từ cách ăn mặc cũng có thể thấy được.
Người Kha Nhĩ Khắc mới vừa giới thiệu cho Tô Bằng, cũng là người mặc Tây phục cà vạt, cách ăn mặc tương đối có nề nếp, tuy rằng thoạt nhìn xem ra rất chính quy, nhưng cảm giác có chút ít câu nệ, mà người Kha Nhĩ Khắc giới thiệu cho Tô Bằng lúc này, đại bộ phận đều là mặc trang phục hưu nhàn hoặc là đồ ở nhà.
Đó cũng không phải bọn họ mặc không nổi trang phục cao cấp hơn, sự khác biệt ở chỗ trên mặt mỗi người bọn họ đều mang theo vẻ mặt hết sức thoải mái.
Tô Bằng thấy trạng thái khí chất tinh thần của bọn hắn liền hiểu rõ, những người này đều là người có thực lực chân chính, chỉ có người có thực lực chân chính mới có thể ở nơi dạ tiệc của những con người có tầng lớp không thấp này, mặc một thân quần áo bình thường mà vẫn còn có thể nhàn nhã như thế.
Bởi vì những con người thực lực này, đã không cần phải nhìn xem sắc mặt của người khác.
“Tô, giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là Cổ Tư Đinh, đây là Hách Bản, đây là Nội Cổ Đức, vị này chính là Ốc Nhĩ Đặc Tô, là hàng xóm mới của chúng ta.”
Kha Nhĩ Khắc giới thiệu ba người với Tô Bằng, ba người này cũng tỏ vẻ hữu hảo với Tô Bằng, thân mật gật đầu với Tô Bằng, theo thứ tự vươn tay ra.
Tô Bằng cũng bắt tay với ba người, chẳng qua là hắn phát hiện, Hách Bản với Nội Cổ Đức cũng còn khá tốt, vị nam nhân tên gọi Cổ Tư Đinh kia giống như có chút không tập trung.
Có điều Tô Bằng còn chưa có nông cạn đến mức cho là đối phương biểu hiện thất thường, nhất định là đối với mình khinh thị, chẳng qua là vị Cổ Tư Đinh này dường như biểu tình trên mặt có một ít khổ sở buồn bực.
Phát hiện điểm này, cũng không chỉ có Tô Bằng, Kha Nhĩ Khắc cũng nhìn ra người này giống như có tâm sự gì, liền mở miệng hỏi:
“Cổ Tư Đinh, bằng hữu của ta. Ngươi có phải có chuyện gì xảy ra hay không? Sao lại mặt ủ mày chau như thế?”
“Cổ Tư Đinh phải một chút phiền toái, có lẽ ngươi có thể giúp được hắn, Kha Nhĩ Khắc.”
Nghe xong lời của Kha Nhĩ Khắc, vị Hách Bản bên cạnh kia, mở miệng nói.
“Chúng ta đều là bằng hữu, nếu có vấn đề gì có thể nói ra, ngươi cứ nói đi, Cổ Tư Đinh?”
Kha Nhĩ Khắc nghe xong, lập tức nói với Cổ Tư Đinh.
“Ài, chuyện này có lẽ ngươi cũng không giúp đỡ được cái gì đâu.”
Cổ Tư Đinh nói, có điều hắn vẫn kể ra.
“Chuyện là như vậy, các ngươi biết ta vẫn kiềm giữ mấy cổ phiếu của các công ty trong một thời gian dài, trong đó có một công ty đã xảy ra vấn đề rất lớn, cổ phiếu tuy rằng bây giờ còn chưa có rớt xuống đáy, nhưng cũng không tốt lắm. Căn cứ vào tin tức nội bộ của ta, công ty này không bao lâu sau có thể gặp phải khủng hoảng tài chính, nói như vậy đến lúc đó ta nếu như không có tống hết toàn bộ đống cổ phiếu này ra ngoài thì sẽ gặp nguy hiểm.”
Cổ Tư Đinh nói với bọn người Tô Bằng.
“Cổ phiếu của công ty nào? Ngươi cầm bao nhiêu?”
Nghe xong lời của Cổ Tư Đinh, Kha Nhĩ Khắc trầm ngâm một hồi, hỏi Cổ Tư Đinh.
“Là cổ phiếu cyar công ty Lôi Đốn, cổ phiếu của công ty kia là chín mươi tám đồng Úc một cổ. Ta giữ một trăm hai mươi vạn cổ, giá trị hơn một tỷ đồng Úc.”
Cổ Tư Đinh nhăn mặt nhíu mày nói.
“Công ty Lôi Đốn, là công ty Lôi Đốn chế tạo súng ống đạn được kia sao?”
Nghe xong lời của Cổ Tư Đinh, Kha Nhĩ Khắc khẽ nhíu mày hỏi Cổ Tư Đinh.
Tô Bằng nghe xong, lông mày cũng giật giật.
Hắn biết công ty Lôi Đốn này, đó là công ty về súng ống đạn được lớn thứ tư của Úc, Tô Bằng lúc ở trong tiệm súng chọn mua súng ống, thấy trong cataloge của công ty bọn họ bày ra hơn 2000 hình súng ống kinh điển của Lôi Đốn.
Công ty súng ống đạn được của nước ngoài đều có thể trực tiếp đưa ra thị trường, không hề quản lí nghiêm ngặt giống như ở Trung Quốc, ở nước ngoài mua cổ phiếu của công ty súng ống đạn được, cũng không phải là chuyện quá ghê gớm.
“Không thể nào… Công ty Lôi Đốn mấy năm này thành tích vẫn rất không tệ, cổ phiếu tăng gấp đôi… Bây giờ sao lại như thế này…”
Kha Nhĩ Khắc lấy tay sờ lên cằm, dường như đang suy tư, trầm ngâm nói.
“Ài, công ty Lôi Đốn thật ra coi như không tệ, mấy năm trước xuất ra mấy loại vũ khí kinh điển, khiến cho cổ phiếu của công ty bọn họ tăng lên… Cổ phiếu của công ty bọn họ lúc cao nhất đã từng tăng lên đến một trăm bốn mươi hai đồng Úc một cổ.”
“Có điều đó đã là mấy năm trước, mấy năm trước ta mua vào cổ phiếu của Lôi Đốn đang lúc gần như ở đỉnh cao, lúc ấy mua vào chính là một một trăm ba mươi vạn một cổ, sau đó bán lẻ ra ngoài mười vạn cổ, đại khái thu về được mấy trăm vạn đồng Úc.”
“Ta lúc ấy thấy được triển vọng của công ty này, tính toán giữ cổ phiếu một thời gian dài, cũng trở thành thành viên của hội đồng quản trị, thậm chí còn tính toán đem cổ phiếu này truyền lại nữa chứ… Nhưng mà không ngờ chín năm sau, những tác phẩm của công ty Lôi Đốn liên tục chế tạo sau này, tuy rằng không đến mức thất bại, nhưng vũ khí của bọn hắn so với vũ khí của các công ty sản xuất khác, thì chỉ là ăn theo, hơn nữa cho dù là thành phẩm hay vẫn còn là số liệu thí nghiệm thì đều bị công ty đối địch vượt qua hoàn toàn.”
“Ta rất hoài nghi có người trong nội bộ bọn hắn truyền tư liệu ra ngoài, nhưng cũng không có chứng cớ, công ty này bởi vì sáng tạo ra vũ khí mà đã tiêu hết một số tiền lớn, đang gặp phải nguy cơ về tài chính, mấy năm này chẳng qua là dựa vào những mẫu kinh điển trước kia để duy trì.”
“Thật ra, ta vẫn còn có lòng tin với công ty này, công ty Lôi Đốn vẫn còn là một công ty có thực lực, nhưng, ai ngờ…Khủng hoảng tài chính của bọn họ lại trầm trọng đến mức này.”
“Mấy ngày hôm trước ta mới nhận được lời mời các thành viên hội đồng quản trị của công ty Lôi Đốn, tham gia hội nghị, mới biết được bọn họ đang muốn tiến hành điều hòa vốn trong hội đồng quản trị một lần nữa, để cho bọn họ qua được cửa ải khó khăn này.”