Chương 47
Chiếc xe của Tom và Vy Vy đang chạy trên con đừng nhỏ trở về thành phố, Vy Vy cảm thấy đã không còn nguy hiểm, cô đậu xe lại ghé gần một cửa hàng tiện lợi nhỏ. Tom dõi mắt nhìn theo Vy Vy, khi cô trở ra đã ném vào người anh bông băng và nước: “Băng bó lại đi!”
Tom vui vẻ nhìn túi đồ Vy Vy mua cho mình, tuy lời nói và hành động lạnh nhạt nhưng anh vẫn nhìn ra được cô đang quan tâm đến anh. Chạm phải đôi mắt nồng nàn của Tom dành cho mình, Vy Vy cảm thấy không được tự nhiên mở cửa xe ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Tom sau khi rửa và băng bó vết thương xong cũng theo cô ra ngoài, gần chỗ họ đứng là một cánh đồng cỏ rộng lớn, Tom mỉm cười đan lấy tay Vy Vy dắt cô đi đến gốc cây lớn gần đó ngồi nghỉ.
“Bị truy sát mà trông anh vui thế sao?”-Vy Vy nhìn khuôn miệng luôn tươi cười của anh khó hiểu, người đàn ông này đúng là không được bình thường.
Tom miết nhẹ bàn tay vẫn nắm lấy tay cô, ánh mắt ôn nhu nhìn về đường chân trời xa xăm trước mặt chậm rãi nói: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng là lần anh bị người của Tống Hạo Thiên truy sát, lần đó không nhờ có nữ anh hùng kịp thời cứu mạng e rằng anh đã sớm mất mạng rồi.”
Lời nói của Tom làm cho Vy Vy cũng bất giác hồi tưởng lại kỷ niệm năm xưa, bây giờ hoàn cảnh đã khác, Tom vui vẻ như vậy vì có thể giúp đỡ được cô, không trở thành gánh nặng cho mình nữa, Vy Vy có thể hiểu được.
Vy Vy nheo mắt nhìn xuống mái đầu nâu vàng đang tựa lên vai cô, có chút nhõng nhẽo cọ nhẹ má tìm cảm giác thoải mái nhất: “Đừng đẩy anh ra nữa, anh là người đang bị thương đó.”
Vy Vy im lặng để yên cho Tom dựa vào, cô cũng ngả lưng lên gốc cây nghỉ ngơi một lúc, dưới ánh nắng nhạt không quá gay gắt được tán cây che đi, những cơn gió mát thổi hiu hiu đưa họ chìm vào giấc ngủ.
CRẮC
Tiếng súng được lên nòng đánh thức Vy Vy và Tom thức dậy, trước mặt họ, một cô gái đang chỉa súng vào đầu Vy Vy.
“Đôi cẩu nam nữ các người, hôm nay chết chắc rồi.”
Tom cau mày nhìn khuôn mặt cô ả, lẽ nào là em gái của hắn ta thật: “Cô là em gái của Tống Hạo Thiên sao?”
Cô ả nhếch môi, ánh mắt thâm độc nhìn anh đay nghiến: “Đúng vậy, theo lời những tên còn sống sót kể lại, chính anh đã giết chết anh trai tôi cùng với lão già người Malay kia.”
Vy Vy nheo mắt nhớ lại, lúc đó người sát hại Tống Hạo Thiên là Eric, nhưng cho dù là ai đi nữa, hắn ta cũng đáng bị trừng trị.
“Anh trai của cô hết lần này đến lần khác tìm cách hại chúng tôi, so với những việc hắn ta đã gây ra, có chết cũng không hết tội. Cô nên hiểu rằng trong thế giới này, ai mạnh hơn người đó mới là người chiến thắng.”
Tống Hạo Nhi bị lời nói của Vy Vy chọc cho căm phẫn, bàn tay cầm súng run nhẹ lên, nếu như không kiềm chế được, e là cô đã bóp cò vào đầu Vy Vy.
Tom nhích người chắn trước mặt Vy Vy, đôi mắt sắc lạnh nhìn lên Tống Hạo Nhi: “Người giết anh trai cô là tôi, thả cô ấy ra đi!”
Ả khinh thường nhìn màn tình cảm của hai người, thời gian qua im hơi lặng tiếng không trả thù bởi vì ả muốn hiểu rõ hơn một điều, đến bây giờ ả mới tìm được câu trả lời: “Một tên vô dụng như anh không có khả năng giết chết được anh tôi đâu. Mau gọi tên đó ra đây?”
Việc Tống Hạo Nhi biết được trong người Tom còn một nhân cách khác khiến anh và Vy Vy thoáng kinh ngạc, nhưng Vy Vy nhân cơ hội ả ta kích động lờ là nắm lấy một ít cát ném vào mắt ả, chân giơ lên đá văng khẩu súng ra xa.
BỘP
Tom chưa kịp mừng vì họ đang chiếm được lợi thế, từ phía sau phát đạn bắn ra ghim vào chân Vy Vy làm cô đau đớn ngã khụy, thêm hai phát đạn khác bắn tiếp vào bả vai và cánh tay cô, vị trí không nguy hiểm đến tính mạng nhưng khiến Vy Vy không còn sức lực nữa. Tom hốt hoảng đỡ Vy Vy tựa vào người mình, nhìn lên thì họng súng trên tay Tống Hạo Nhi đã chỉa thắng vào đầu anh.
Tay bắn tỉa xuất hiện đứng bên cạnh Tống Hạo Nhi, vắt trên vai hắn là khẩu súng trường dài vừa bắn vào người Vy Vy. Ả đắc ý vỗ nhẹ lên ngực tên sát thủ cũng là nhân tình của mình khen ngợi: “Làm tốt lắm Red!”
Vy Vy hít thật sâu nén cơn đau nhìn lên người đàn ông tên Red, trước đây cô đã từng chạm mặt Red một lần, hắn là một sát thủ chuyên nghiệp với kỹ năng rất tốt, nếu như Eric lộ diện chưa chắc đã đánh bại hắn, nói chi đến một người mới tập tành học tự vệ phòng thân như Tom.
Tom ôm chặt cơ thể Vy Vy vào lòng xoa nhẹ lưng trấn an cô, ánh mắt sắc bén đầy lửa hận trừng trừng nhìn lên gã vừa làm bị thương người yêu của mình tức giận gằn từng chữ: “Người bọn bây cần tìm là tao.”
Tống Hạo Nhi híp mắt lại quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Tom, cô chật lưỡi không vui nói: “Sự tức giận yếu ớt của một tên đàn ông vô dụng này mà muốn bảo vệ bạn gái mình sao? Tôi không đủ kiên nhẫn với anh đâu.”
Red nhận được ánh mắt ra hiệu của Tống Hạo Nhi đá mạnh vào người Tom tách anh ra khỏi Vy Vy, hắn túm lấy tóc cô lôi về phía mình, lạnh lùng bắn thêm một phát đạn vào bắp chân cô.
ĐOÀNG
Tom bị cú đá mạnh lăn một vòng lớn, đến khi gượng dậy, nhãn cầu đỏ lựng lên tràn đầy căm phẫn, những tơ máu đỏ li ti nổi lên con ngươi như muốn xé toạt hai kẻ trước mặt, bàn tay nắm chặt nắm đất bên dưới chống tay gượng dậy, anh nhìn sang Vy Vy đang nhẫn nhịn chịu nỗi đau thể xác, thật sự không thể tha thứ được.
“Một người đàn ông không thể bảo vệ được bạn gái của mình đúng là không xứng đáng bên cạnh cô ấy, nhưng phải nhờ đến sự giúp đỡ của một người khác càng không thể chấp nhận được.”
Khuôn mặt nhợt nhạt vì bị mất quá nhiều máu từ những vết thương trên người nhưng Vy Vy vẫn nghe được rõ ràng từng lời anh nói, người ấy vẫn là Tom, người yêu của cô chứ không phải người ấy.
Đỉnh đầu Tom truyền tới cơn đau buốt khiến cho cả mặt anh đỏ bừng, gân cổ hiện lên có thể nhìn thấy rất rõ, Tống Hạo Nhi thích thú nhìn anh vật vả khụy xuống, hưng phấn thốt: “Phải rồi, mau xuất hiện đi!”
Vy Vy yếu ớt lên tiếng: “Tom, anh phải mạnh mẽ lên, đừng để bị anh ta điều khiển nữa!”
BỐP
Red vung tay tát mạnh vào bên má Vy Vy, dấu tay đỏ ửng nhanh chóng nổi trên má cùng khóe môi rách toạt rướm máu, nhưng Vy Vy không chút hốt hoảng, tiếp tục dõi mắt nhìn anh lo lắng: “Tom…”
Sau một hồi lâu vật vã, anh ngẩng đầu lên nhìn Vy Vy, khóe môi cong lên nụ cười nồng ấm đáp lại kỳ vọng của cô, anh trầm giọng lên tiếng: “Anh sẽ không làm em thất vọng lần nào nữa đâu.”
Tống Hạo Nhi tức giận chỉa họng súng vào đầu Tom, không ngờ anh đã đưa tay chặn lấy đầu súng cướp lấy khống chế cục diện, đôi mắt âm lãnh nhìn chăm chăm Red đang túm lấy tóc Vy Vy ra lệnh: “Không muốn người phụ nữ này chết đi mau thả cô ấy ra!”
Hắn nheo mắt nhìn anh đe dọa: “Với bản lĩnh của mày mà muốn đe dọa tao sao?”
Tom nhếch môi đáp trả: “Có lẽ là vậy, nhưng người của tao cũng đến rồi.”
Trên bầu trời, hai chiếc trực thăng đang bay tới hạ cánh lên bãi cỏ cách chỗ của họ không xa, Quách Khang dẫn theo một top vệ sĩ đắc lực chạy tới đứng sau lưng ông chủ của mình, nhìn ký hiệu trên cổ tay của những tên ấy, Red có thể đoán ra đây là lực lượng đặc biệt được đào tạo dưới trướng Gragon, hắn tức giận nắm chặt khẩu súng trong tay hơn: “Thả cô ấy ra, bằng không tao bắn nát sọ người yêu của mày.”
ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG
Lời nói của Red vừa kết thúc, khẩu súng trên tay Tom bóp cò bắn vào chân Tống Hạo Nhi và bã vai ả dằn mặt: “Mày không có quyền ra lệnh đâu, đây là trả lại những gì mày gây ra cho bạn gái của tao.”
Red hốt hoảng nhìn Tống Hạo Nhi đau đớn trước mặt, không ngờ hôm nay lại bị thất thế, nhưng hắn không để cho bạn gái của mình chết đi trước mắt: “Mày nói đúng, đàn ông không thể bảo vẹ được người phụ nữ của mình đúng là không đáng sống nữa.”
Red ném mạnh Vy Vy vào đám người của Quách Khang, nhân lúc Tom và đám thuộc hạ phân tâm liền kéo Tống Hạo Nhi bế cô chạy đi ra chiếc xe mô tô gần đó, một tên thuộc hạ đã bắn trúng bụng Red nhưng hắn ta vẫn chạy thoát.
Tom đau lòng ôm Vy Vy thì thầm: “Không sao rồi, chúng ta về nhà thôi!”
Cô khẽ cười đưa tay chạm lên khuôn mặt của anh: “Lần này anh làm tốt lắm!”
.
.
.
TBC.