Chương 23
Vy Vy nheo mắt nhìn người phụ nữ đang đứng trong bếp đang mỉm cười với mình, nhìn lại Tom đứng phía sau đang đẩy chiếc xe lăn đưa cô đến gần hơn, anh không định bảo cô học nấu ăn đấy chứ?
“Tom!”
Tom cười tươi ngon ngọt dụ dỗ: “Anh cũng chỉ muốn một lần được ăn món do em làm thôi, cái tên Hoàng Phong kia còn được Nghi nấu cho mấy bữa, em coi như vì anh trỗ tài một lần đi! Anh đã chuẩn bị cho em hết cả rồi.”
Vy Vy vẫn im lặng không nói lời nào được Tom đưa đến bếp ngồi cạnh cô giáo dạy nấu ăn. Anh ngồi xuống bên cạnh Vy Vy khoác tay lên eo cô nói tiếp: “Cô giáo chỉ cần dạy món nào đơn giản thôi, tôi không có kén ăn đâu.”
Vy Vy khẽ cười, cô gỡ tay anh ra khỏi eo mình đuổi đi: “Không có chuyện của anh nữa, anh ra ngoài đi!”
Tom bị đuổi phải đứng dậy, nhưng anh vẫn chưa an tâm lắm hỏi gặn lại: “Em không giận anh đấy chứ?”
“Em đã hứa nghe theo anh rồi còn giận cái gì nữa, chỉ là vào bếp thôi mà.”
Miết nhẹ bàn tay cô trước khi tách khỏi, Tom cuối cùng cũng đã rời đi nhường lại không gian thoải mái cho hai người phụ nữ vào bếp. Giáo viên đã bày sẵn nguyên liệu và dụng cụ cho món ăn sẽ hướng dẫn Vy Vy thực hiện, cô ấy từ tốn giới thiệu: “Chào Trương tiểu thư, tôi là Viên Viên, hôm nay sẽ phụ trách dạy tiểu thư món soup hải sản.”
Vy Vy gật nhẹ đầu tiếp thu: “Cô cứ làm đi, tôi xem qua một lần sẽ tự làm theo.”
Giáo viên chỉ dạy rất tỉ mỉ và dễ hiểu, nhưng cô ta cũng rất bất ngờ với khả năng học hỏi, đặc biệt là thái rau quả của Vy Vy, nếu là người chưa từng vào bếp ắt hẳn sẽ có phần vụng về chứ không thuần thục và nhanh nhẹn như cô hiện tại.
“Tiểu thư trông rất chuyên nghiệp!”-Viên Viên cảm thán đứng nhìn Vy Vy nấu ăn, bởi vì đi lại còn bất tiện nên cô ấy đã giúp cô nấu và thu dọn mọi thứ.
“Xem ra em lo lắng bằng thừa rồi, chị còn có thể học nấu ăn rất vui vẻ nữa.”-giọng Đông Nghi vang lên thu hút sự chú ý của hai người trong bếp, bên cạnh Hoàng Phong nét mặt lạnh tanh đang đẩy xe đưa vợ mình đến chỗ họ.
Vy Vy hơi kinh ngạc với sự xuất hiện đường đột của vợ chồng em gái, cô có nghe tin Đông Nghi đã tỉnh lại, nhưng sức khỏe vẫn còn yếu nên không nghĩ cô ấy sẽ đến đây.
“Không có việc của cô nữa, giúp tôi đem soup bày lên bàn có thể trở về được rồi.”-Vy Vy nói với giáo viên của mình, cô vừa định chuyển hướng xe lăn trở ra phòng khách, Tom đã nhanh hơn bước tới giúp cô, ánh mắt cảnh giác nhìn lên Hoàng phong: “Mọi chuyện đã qua rồi, anh không được làm khó Vy Vy nữa.”
Đông Nghi khẽ cười đỡ lời cho chồng của mình: “Phong chỉ đưa tôi đến đây thăm Vy Vy thôi, mọi người đừng căng thẳng quá, đã không còn vấn đề gì nữa rồi.”
Vy Vy lướt mắt nhìn sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt của Đông Nghi, trầm giọng nói: “Còn yếu như vậy không cần đến đây đâu.”
“Em muốn nói chuyện với Vy Vy một chút, làm phiền hai người.”
Hoàng Phong và Tom hiểu ý lui ra để hai chị em ở lại với nhau. Hai cô gái cùng ngồi trên hai chiếc xe lăn nhìn nhau một lúc khẽ bật cười, Đông Nghi thoáng nhăn mặt vì động đến vết thương trên bụng.
“Em không sao chứ?”
“Vết thương còn đau nhưng không sao, chuyện lần này chúng ta cho qua đi, có được không?”
Vy Vy cười buồn xoay xe lăn quay lưng lại với Đông Nghi: “Chuyện này chị có tư cách để nói hay sao? Bắt nguồn mọi chuyện là chị, hại em suýt chết cũng là chị, em muốn truy cứu chị cũng không làm gì được.”
“Tống Hạo Thiên là kẻ thù của hai người, mức độ hiểu kẻ thù của chị về hắn ta đương nhiên sẽ rõ hơn em. Kết quả Tiểu Lam đã bình an vô sự rồi, chị và em cũng không sao, chị đừng cảm thấy có lỗi vì chuyện này nữa.”
“Người bắn em là chị, người an ủi chị lại là em, chuyện này thật nực cười.”
Quay bánh xe lăn lại đối diện với Đông Nghi, Vy Vy mỉm cười hóa giải bầu không khí nặng nề: “Cho nên sau này chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa.”
Cả hai nhìn nhau rồi cùng bật cười, giữa Vy Vy và Đông Nghi là mối quan hệ chị em nhưng xưa nay đều không rõ ràng, bởi vì họ không cùng mẹ sinh ra, cho dù Đông Nghi không suy nghĩ nhiều nhưng bản thân Vy Vy vẫn còn có chỗ khúc mắc trong lòng, sau chuyện lần này mối quan hệ của họ đã thông hiểu nhau nhiều hơn.
“Lúc nãy em nhìn không lầm chị đang học nấu ăn sao?”-Đông Nghi nhớ lại cảnh tượng khi cô vừa bước vào nhà chuyển đề tài trêu chọc chị của mình.
“Anh ấy tưởng chị không biết nấu ăn nên đã gọi người đến dạy.”
“Hóa ra chị biết nấu ăn sao?”-Đông Nghi hơi bất ngờ khi nghe Vy Vy nói, trước đây không thấy cô ấy vào bếp, cô cũng đinh ninh rằng Vy Vy không biết nấu ăn giống mình.
Vy Vy nhướng mày nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của em gái, mỉa mai đáp: “Em nghĩ ai cũng tệ như em sao?”
Đông Nghi giả lả nhìn sang hướng khác né tránh ánh mắt coi thường của Vy Vy đang nhìn cô: “Hôm nay ra ngoài lâu rồi, đến lúc phải về nhà thôi.”
Tom nhìn chén soup để trên bàn vẫn còn nghi ngút khói, đáy mắt hiện lên tia hạnh phúc lan tràn cả khuôn mặt làm cho Hoàng Phong bên cạnh muốn không để ý cũng không được.
“Chỉ là một chén soup thôi có cần như thế không?”
“Ai cũng có tư cách nói trừ anh ra. Lần trước Nghi nấu cho tôi một bình soup là ai đã chạy tới giành uống hết?”
“Đồ vợ người khác làm chồng người ta uống là đúng rồi, không ngờ đến giờ mới có người chịu nấu cho cậu một bữa, ráng à hưởng thụ đi nha.”-Hoàng Phong vỗ nhẹ lên vai Tom vờ thông cảm, nhìn Đông Nghi và Vy Vy đi đến, anh vội chạy tới giúp vợ mình.
“Sao em không gọi anh?”
Đông Nghi nhìn Tom đang ôm khư khư chén soup vẫn chưa ăn mỉm cười tinh ý chào: “Không làm phiền hai người nữa, chúng tôi phải về rồi.”
“Không tiễn!”
Vy Vy nhìn Tom không nỡ ăn lên tiếng nói: “Anh mau ăn đi, nó sắp nguội rồi kìa!”
Tom lấy muỗng đưa lên nếm thử, vị thanh ngọt rất vừa miệng, bạn gái của anh không gì là không biết.
“Chỉ là nấu ăn thôi, sau này em sẽ nấu cho anh thường xuyên hơn.”
Tom bước tới khụy gối xuống ngồi ngang tầm với Vy Vy, đưa tay bao lấy bàn tay của cô nắm chặt, đôi mắt xanh biếc say đắm nhìn cô: “Tuy bây giờ anh chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng hãy tin tưởng anh, anh sẽ cho em tất cả những điều tốt đẹp nhất mình có.”
.
.
.
TBC.