Chương 17
Đông Nghi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Vy Vy biết rằng bản thân khó lòng qua khỏi, trước khi chết ít nhất cô không muốn con gái của mình xảy ra chuyện gì, Đông Nghi quay sang Tống Hạo Thiên gấp gáp nói: “Tôi biết anh chỉ dùng con gái của tôi cho ván cờ của các người, đứa trẻ này vô tội, tôi chết đi cũng không sao, nếu Tiểu lam có bề gì Phong nhất định sẽ không tha cho anh đâu, anh làm việc phải nghĩ đến hậu quả…”
ĐOÀNG.
Viên đạn từ súng của Vy Vy phát ra ghim thẳng vào bụng Đông Nghi, đôi mắt lạnh lùng nhìn sang Tống Hạo Thiên có phần sững sờ thốt: “Con bé đó sống hay chết không còn liên quan đến tôi, kết quả này anh đã hài lòng chưa?”
Tống Hạo Thiên nhìn cơ thể run lên từng cơn của Đông Nghi bên dưới, khuôn mặt trắng bệch nôn ra ngụm máu không giống như đang đóng kịch, Vy Vy thật sự ra tay với em gái của mình, vị trí của vết thương đâm vào động mạch chủ, cho dù có đem đến bệnh viện e rằng cũng không thể cứu chữa.
Đông Nghi thoi thóp nằm gục xuống đất, bàn tay run rẫy dính đầy máu nắm chặt ống chân Vy Vy, dù cơn đau làm cho đầu óc cô mụ mị không còn minh mẫn nữa nhưng Đông Nghi vẫn gắng gượng thốt lên: “Làm ơn… cứu lấy Tiểu Lam…”
Vy Vy gạt mạnh tay Đông Nghi ra, ánh mắt cảnh giác hướng về những chiếc xe đang chạy tới, Hoàng Phong cùng người của anh đã tìm được chỗ của Đông Nghi lập tức tới cứu cô, nhưng anh vẫn đến trễ một bước.
“Nghi, em làm sao vậy?”-Hoàng Phong hốt hoảng chạy tới đỡ vợ mình lên, đôi mắt lo lắng nhìn cơ thể vô lực nằm gọn trong vòng tay anh, nhìn lên Vy Vy đang đứng trước mặt với khẩu súng trên tay, đôi mắt u ám nổi lên những tia đỏ li ti tràn ngập chết chóc dọa người khác phải khiếp sợ.
“Trương Vy Vy!”
Vy Vy không nói lời nào leo lên xe chạy đi, đám người của Tống Hạo Thiên ngay sau đó bị vây bắt bởi người của Hoàng Phong thương vong vô số, nhưng tên Tống Hạo thiên kia vẫn có thể phóng kịp lên xe trốn đi mất.
Hoàng Phong bây giờ mối quan tâm đều dồn lên người Đông Nghi, anh bế cô lên xe hối thúc tài xế chạy đến bệnh viện, nhìn vết thương không ngừng chảy máu của cô, anh vừa giận vừa tự trách bản thân mình.
“Nghi, vì sao không nói cho anh biết?”
Đông Nghi gượng cười, bàn tay được anh siết chặt đang dần mất đi cảm giác, cô buông lời nói cùng trước khi ngất lịm đi: “Tất cả là vì con của chúng ta…”
.
.
.
Trở về ngôi nhà của mình, Vy Vy đi ngay đến tủ lấy chai rượu ra uống một ngụm lớn, trên khuôn mặt vô cảm ẩn lên dòng nước trong suốt lăn dài xuống má, nhìn lại bàn tay dính máu của Đông Nghi, cô mím môi đưa chai rượu lên uống một ngụm lớn khác.
“Uống như vậy dễ say lắm.”
Ánh mắt thoáng nhìn người đàn ông đang tiến tới ngồi cạnh mình, Vy Vy biết đó không phải là anh, cô chẳng buồn lên tiếng đáp trả.
Khi nãy bị đám người của Welson vây đánh chặn lại, trong lúc nguy hiểm Eric đã xuất hiện nhanh chóng chạy thoát, anh biết cô nhất định sẽ trở về đây nên cũng quay về. Nhìn bộ dạng đè nén cố không bộc lộ ra bên người của cô khiến người khác cảm thấy thật thê lương.
“Làm chuyện mình không muốn không dễ chịu chút nào.”-Eric cầm lấy chai rượu trên tay Vy Vy uống một ngụm, sau đó bị cô giành lại uống tiếp.
“Cuộc đấu trí này đã tổn hại đến không ít người, bây giờ em muốn bỏ cuộc với kế hoạch do mình tạo ra sao?”
Vy Vy ném cho anh cái nhìn sắc lạnh: “Ồn ào thật!”
“Có người làm bao cát cho em trút giận còn tốt hơn để em tự chì chiết bản thân như vậy.”-Eric nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình: “Muốn đánh thì cứ đánh đi, không phải em ghét tôi lắm sao?”
Vy Vy rút mạnh tay về, cô uống một hơi đã hết chai rượu, đầu óc chếnh choáng ngà ngà say, Vy Vy đi đến tủ lấy thêm một chai rượu khác bật nắp ra: “Cút đi, tôi ghét nhất là những người chỉ biết lãi nhãi bên tai.”
Eric không ngăn Vy Vy uống tiếp, anh ngồi yên ngắm nhìn người phụ nữ này đang tự giày vò chính mình, trong đôi mắt sâu thẳm không cảm xúc ấy, Eric nhận ra được nỗi sợ hãi ẩn chứa bên trong, cô ấy sợ rằng nếu thất bại, cô ấy sẽ mất đi tất cả những người thân bên cạnh mình.
“Người khác nghĩ về em như thế nào không quan trọng, trong mắt tôi người phụ nữ này là hoàn hảo nhất.”-Eric giật lấy chai rượu đã bị cô uống hơn một nửa, bởi vì cô vẫn đang uống nên khi bị anh giành lấy, số rượu vô tình tuôn ra khỏi đôi môi đỏ mọng vươn xuống chiếc cằm nhọn thanh tú, chất lỏng màu đỏ sẫm nổi bật trên làn da trắng noãn nà, trong mắt Eric hiện tại, cô gái này thật sự rất cuốn hút.
“Anh…ưm…”
Lời trách của Vy Vy chưa kịp vụt ra khỏi miệng đã bị anh cướp lấy hôn điên cuồng, một chút phản kháng yếu ớt của cô căn bản không thể ngăn được cơn hỏa dục đang cuồn cuộn đánh sóng trong người anh lúc này.
Vy Vy nhắm chặt mắt cố tránh né nụ hôn của Eric nhưng lại bị anh ghì chặt đầu ép cô hôn lên môi anh, cơ thể chếnh choáng đứng không vững bị anh đẩy mạnh đập lưng vào cạnh bàn đau đớn.
“Ưm… bỏ ra…”
Bàn tay Eric di chuyển xuống thấp hơn tận tình xoa nắn hai bầu ngực no tròn ra sức chèn ép, ánh mắt kích tình của anh nhìn xuống khuôn mặt phiếm hồng của cô ửng đỏ trong men say càng tôn lên vẻ yêu kiều khó cưỡng lại, đôi môi ấm nóng tiến tới cần cổ cao thon thỏ của cô mút mát, làm cho Vy Vy vừa khó chịu lại vừa bị kích thích, cô mơ hồ không phân định được người trước mặt là Tom hay Eric nữa.
Nhận thấy những phản kháng dần yếu đi của cô, khóe môi mỏng giương lên một đường nhỏ trước khi tìm đến đôi môi đỏ mọng day cắn, Eric nhấc bổng Vy Vy đi đến lối vào phòng ngủ.
.
.
.
TBC.