Trò Chơi Tìm Kiếm Tình Yêu

Chương 8: Please take me home my long to leave


Dịch: Qiu Xian
Lúc lên núi còn xem như có hàng có lối, trật tự đi, nhưng lúc xuống núi, du khách dần tách khỏi hàng lối, mệt đến nỗi chỉ muốn nhanh nhanh đi xuống.
Ở đường cáp treo du khách đang chen lấn, có người chen ngang về phía trước, ầm ĩ không ngớt, không chịu nhượng bộ.
Nhiều người quá, không cách nào tập hợp lại chỗ đã hẹn, Dư Nam và mọi người đã lạc nhau rồi
Đã sớm đoán được tình huống thế này trước đó, cho nên cô không khẩn trương đi tìm mọi người, trước đó đã hẹn sẵn, nếu như có đi lạc thì sẽ hẹn gặp ở thung lũng Lam Nguyệt dưới núi. Xuống phía dưới cáp treo có xe điện đi thẳng tới đó, đường đi đơn giản, sẽ không bị lạc đường.
Trước sau toàn là người, Dư Nam theo đám người dịch chuyển về phía trước, thỉnh thoảng lại có người đụng vào cô, cô liền nhường đường cho đối phương, một hồi lâu sau mới đi tới chỗ cáp treo.
Mỗi chiếc cáp treo đều có số người giới hạn, chiếc này đi, chiếc tiếp theo lại đến.
Cáp treo di chuyển khá nhanh, lúc gần đến trạm thì từ từ đáp xuống, nhưng không dừng hẳn, mọi người được yêu cầu đi theo tốc độ của cáp treo mà tiến về phía trước, sau đó nhanh chóng đi lên.
Theo sau Dư Nam là một tên mập, gã này bước đi gấp gáp, cuối cùng vượt qua cô luôn, lúc bước vào không nặng không nhẹ đụng cô một cái.
Cáp treo từ từ đi lên, Dư Nam chưa chuẩn bị, không tìm được cái gì để nắm lấy, cô lùi ngược về sau, nghĩ là sẽ lập tức bị ném xuống dưới. Thì lúc này, phía trong bỗng nhiên xuất hiện đôi bàn tay to lớn, nắm chặt lấy cổ áo cô kéo vào trong.
Dư Nam thấy trời đất quay cuồng, trọng tâm không vững, sau lưng đập vào trên góc kính, giây tiếp theo, trước mặt đè vào một lồng ngực, đang mặc áo thun chữ T màu đen, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của Du Tùng.
Anh thấp giọng cười nhạo: “Vô dụng.”
Dư Nam đứng thẳng người lên, vuốt vuốt tóc, yên lặng nói: “Cảm ơn.”
Nhiệt độ không khí lên cao, cuối cùng ông mặt trời cũng ló dạng, tia sáng soi khắp cả sườn núi. Cáp treo là một không gian kín, cửa sổ rất lớn, giống như một cái lồng hấp ngột ngạt.
Không gian bây giờ so với ngày thường thì đông hơn, hai người mập đứng đối diện, cũng bao gồm người vừa rồi đã đụng Dư Nam.
Dư Nam bị ép vào trong góc, Du Tùng đứng ngang trước mặt cô, hai tay chống vào lan can. Cáp treo lắc lư, chóp mũi cô cọ vào ngực anh, đùi anh không biết cố ý hay là vô tình đụng vào eo cô.
Cái tư thế này…so với tối hôm qua thì mập mờ hơn nhiều.
Dư Nam nói: “Anh đổ mồ hôi rồi.”
Anh cúi người, đối diện lỗ tai cô, thấp giọng nói: “Tôi dễ bị ra mồ hôi, bác sĩ nói gan tôi quá nóng*, cần hạ hỏa.”
*Nếu theo nghĩa khác thì ý bác sĩ nói anh là người quá nóng tính, dễ cáu giận.
Cô ngẩng đầu lên, trên đầu Du Tùng có mồ hôi. Bờ môi hơi tím, nhưng vẫn cong lên.
Hai người cách nhau rất gần, đối mặt trong phút chốc.
Dư Nam nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Khám phải lang băm rồi, có khi thận hư nên mới hay ra mồ hôi.”
Du Tùng nhìn cô chằm chằm, trong mắt lóe lên tia sáng như muốn xuyên qua người khác, cáp treo lại lắc lư, anh nhân cơ hội này húc về phía trước một cái, Dư Nam thầm kêu lên.
Anh nói: “Cô còn giỏi hơn bác sĩ, cái này cũng nhìn ra được.”
Dư Nam mím môi không đáp, một lát sau, cô lấy khăn tay trong túi ra, nhón chân lên, đè xuống mũi anh.
Anh chảy máu mũi rồi…

Dư Nam cười thành tiếng, lấy bình dưỡng khí ra cưỡng ép mà đặt lên mũi anh.
Du Tùng nghiêng đầu né tránh, Dư Nam không nặng không nhẹ đặt lên.
Lúc này anh không né tránh.
Dư Nam mỉa mai nói: “Đã như vậy rồi thì đừng nói mấy lời hèn hạ quá.”
Chảy máu mũi luôn rồi, thì đừng nói mấy lời hèn hạ quá…
Chảy máu mũi luôn rồi, còn không phải thận hư…
Cáp treo này không có góc chết, 4 cạnh đều là thủy tinh trong suốt, người lơ lửng trên không trung, tầm nhìn mênh mông bao la, đâu đâu cũng là màu xanh lá.
Ánh nắng ngoài cửa sổ sáng tỏ, xuyên qua tấm kính thì ánh nắng khúc xạ không còn gay gắt, chiếu vào từng tia nắng nhẹ nhàng.
Hai tay anh đang chống vào lan can, cô giúp anh giữ bình dưỡng khí. Anh khom lưng, cô ưỡn eo. Anh cúi đầu, cô ngẩng đầu. Cáp treo lay động, hai thân thể chạm nhẹ vào nhau, bọ họ đứng chen trong một góc nhỏ, trên người nhiễm đầy ánh nắng.
Trong khoảnh khắc nào đó, Du Tùng chăm chú nhìn đôi mắt ướt của cô, không hiểu sao mà ánh mắt đang nhìn lên ấy có chút quen thuộc.
Từ cáp treo xuống đất, mặt Du Tùng có chút thối (đáng ghét), hai người một trước một sau, anh đi trước, cô đi sau.
Ngồi xe điện vẫn phải xếp hàng, lần này bọn họ không ngồi cùng một chỗ.
Đến Lam Nguyệt cốc, Dư Nam lấy điện thoại ra gọi cho Chương Khải Huệ, Chương Khải Huệ đã trông thấy bọn họ, liền nhảy lên vẫy tay từ phía xa.
Gọi cho Trương Thạc thì cậu ta nói vẫn còn kẹt ở phía trên chưa xuống được.
Du Tùng tìm nhà vệ sinh để hút thuốc, Chương Khải Huệ nhỏ tiếng hỏi cô: “Du ca làm sao vậy? Trông không được vui lắm nhỉ?”
Dư Nam quay đầu nhìn bóng lưng anh ta, cười một cái, muốn nói “anh ta thận hư”, nhưng nhịn lại, nói là: “Anh ta có chút phản ứng cao nguyên.”
Chương Khải Huệ “à” một tiếng, chỉ vào Lam Nguyệt cốc phía sau: “Vừa rồi nghe hướng dẫn viên du lịch khác nói, muốn đi Thủy Lí rửa tay một chút, rửa một lần là quan vận (đường làm quan), hai lần là tài vận, ba lần là đào hoa gì gì đó, là thật sao?”
Dư Nam cười cười: “Em rửa rồi?”
Chương Khải Huệ cười ngây thơ: “Rửa rồi.”
Dư Nam nói: “Tin, thì nó chính là thật.”
Bình thường cô sẽ không nói với du khách những lời này, mấy cái điều đó đều là do công ty du lịch bịa đặt cả.
Người rửa tay nhiều thì nước sông sẽ lại càng ô nhiễm.
Dư Nam nhìn về phía Lam Nguyệt cốc.
Ánh nắng buổi ban trưa chói chang, nhìn từ xa nước hồ xanh lam, nhìn gần thì nước hồ trong suốt.
Dư Nam nói: “Chuyện xưa kể rằng, sau khi Hằng Nga đến cung trăng, thì thương nhớ Hậu Nghệ đến sinh bệnh, lén xuống nhân gian tìm kiếm chồng mình. Hằng Nga tìm thấy núi tuyết Ngọc Long ở Lệ Giang, bị cảnh vật tuyệt vời nơi đây hấp dẫn, thầm nghĩ mình cô đơn đau khổ không nơi nương tựa, trượng phu thì lại không biết đi đâu. Nàng cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, nước mắt càng ngày tích tụ càng nhiều, kết thành hồ nước xanh thẳm, cho nên mới gọi là Lam Nguyệt cốc.”
Chương Khải Huệ hỏi: “Vậy cuối cùng có gặp nhau được không?”
Dư Nam bật cười: “Hậu Nghệ đã chết từ lâu rồi, nàng ấy không biết mà thôi.”

Cô gái nhỏ cắn môi, tâm tình hình như bị ảnh hưởng, Dư Nam không muốn lừa gạt cô ấy, đành phải nói: “Thật ra là vì trong nước có ion canxi và ion đồng, mới hiện ra màu xanh lam, lại trông giống như mặt trăng, mới gọi là Lam Nguyệt cốc đấy.”
Hai người đang nói chuyện, Trương Thạc rốt cuộc cũng đuổi kịp mọi người, cả người cậu ta đầy mồ hôi, mang theo áo khoác và bình dưỡng khí, nhe răng phàn nàn: “Mẹ nó người đông thật, sắp chèn chết lão tử* rồi…Du ca đâu?”
*Mọi người muốn để là lão tử hay là bố mày? =))
Dư Nam nhìn về phía nhà vệ sinh, Du Tùng đang đi về hướng này, trên trán lấm tấm nước, anh vừa dùng nước lạnh rửa mặt.
Lão Hồ đưa bọn họ đến cổ thành thì đã 4 giờ chiều, mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi trước rồi sau đó ra ăn sau.
Cho tới lúc xuống xe thì Du Tùng không hề nói chuyện với Dư Nam.
Dư Nam lườm anh một cái. Bụng dạ hẹp hòi.
Du Tùng cao lớn khỏe mạnh, phản ứng cao nguyên không nghiêm trọng lắm, sau khi trở về ngủ một giấc thì tinh thần sảng khoái, chỉ là bờ môi hơi sẫm màu.
Lúc bọn họ đi ăn cơm, trời đã hoàn toàn tối đen.
Vẫn ăn cơm tối ở nhà hàng ngày hôm qua, chỉ có điều gọi 6 món không giống hôm qua.
Đây là đêm cuối tại Lệ Giang, sáng mai phải lên đường đi tới hồ Lô Cô, Chương Khải Huệ ăn xong rất nhanh, kéo Thạch Minh đi mua quà lưu niệm.
Trương Thạc cũng đứng dậy phủi mông: “Tôi đi tản bộ.”
Dư Nam vẫn chưa ăn xong: “Đi đâu?”
Trương Thạc nói: “Hôm qua đi đường thấy một quán pub, từ bên ngoài nhìn vào không tệ, tôi đi ngồi một chút.”
Dư Nam nhanh chóng ăn thêm hai miếng: “Cùng đi đi.” Cô đứng dậy: “Anh có đi không?”
Du Tùng hút thuốc, không trả lời.
Dư Nam phủi tay: “Anh ta không đi thì chúng ta đi.”
Trương Thạc thấy sau gáy tê rần, sau đó là tim đập thình thịch, vội cúi xuống nhìn Du Tùng.
Du Tùng không có hành động gì.
Trương Thạc bị Dư Nam kéo ra ngoài: “Đi thôi.”
Hai người đi tới cửa.
“Đợi một chút.” Người kia nói.
Dư Nam thầm bĩu môi, Du Tùng tắt khói thuốc, vượt qua hai người bọn họ bước ra ngoài.
Quán pub mà Trương Thạc nói nằm cùng đường với quán bar, bề ngoài không lớn, cảnh ồn người tĩnh*, nó có cái tên mê hoặc lòng người, gọi là “Khoái Hoạt” (vui vẻ).
*Ý câu này là trong môi trường ồn ào nhưng tâm trí con người lại an tĩnh, 4 câu trên mình chế cho hợp câu văn của tác giả thôi.

Bọn họ ngồi phía trước quầy bar, ông chủ hơn 30 tuổi, đi qua chào hỏi Dư Nam nhiệt tình. Cô nhích người lại phía trước, hai người giao đầu thì thầm, cử chỉ ỏng ẹo.
Du Tùng liếc mắt.
Anh nhớ lại lời Trương Thạc nói trước đây, người phụ nữ này không đơn giản.
Cô có thể rất thân mật với người khác, nhưng lại khiến cho đối phương cảm thấy có khoảng cách. Rõ ràng là đang cười, nhưng trong mắt lại sắp đóng thành khối băng trong suốt.
Cô có thể rất nam tính nói cười ríu rít, một giây sau liền trở mặt vô tình. Cắp mắt kia biết mê hoặc người, còn bản thân mình thì luôn rất tỉnh táo.
Anh cảm thấy cô giống như cỏ, giẫm không nát nhưng sờ vào lại bị đâm.
Du Tùng khẽ cười, có chút thú vị.
Dư Nam cười đùa với ông chủ vài câu rồi ngồi xuống.
Ngồi ở bên cạnh Du Tùng, cô nói: “Muốn uống cái gì, hôm nay tôi mời.” Cô không quên, anh vẫn là du khách của cô.
Du Tùng lấy điếu thuốc ra châm, hút vài hơi mới nói: “Rất quen?”
Dư Nam giải thích đơn giản: “Trước kia dẫn du khách đến nơi này.”
“Hoa hồng rất nhiều?”
Dư Nam suy nghĩ một lúc: “Cũng được.”
Du Tùng lại hỏi: “Hôm nay cũng tính.”
Anh không nghe được đáp án của cô, nói luôn: “Lấy bia đi.”
Dư Nam giật giật khóe miệng: “Chỉ muốn bia?”
Du Tùng đẩy tóc phía sau, cười nói: “Hay là lấy rượu trắng?”
Dư Nam lười đáp, trực tiếp hỏi Trương Thạc bên cạnh anh: “Trương Thạc, uống gì?”
Trương Thạc để lộ hàm răng trắng, gật gù thỏa mãn: “Vậy tôi cũng không cần khách sáo làm gì, lấy bia đi.”
Dư Nam vẫy bartender:”12 chai Budweiser, BlackLabel chỉ thêm đá.”
*Mình để bartender nghe cho hay hơn nhe.
Nghĩ tới điều gì đó, hỏi Du Tùng: “Bình thường hay lạnh?”
“Lạnh đi.”
Dư Nam nhìn bartender, nhắc lại: “Lấy lạnh đi.”
Rượu bọn họ gọi rất nhanh đã mang lên, phục vụ bưng theo một mâm trái cây nói lại ông chủ tặng.
Dư Nam cười nói: “Giúp tôi cám ơn Khâu ca.”
“Được ạ.” Phục vụ cười hihi: “Dư tỷ, chị chơi đi, có chuyện gì thì gọi em.”
Dư Nam khoát tay, cầm miếng dưa hấu trên mâm trái cây lên ăn, đã được ướp lạnh, ăn rất ngon miệng.
Quán pub rất yên tĩnh, đôi nam nữ bàn bên có ý tứ nói thì thầm, trong quán vang lên bài hát cũ.
Knocking on the triad
A boat that makes for rain

A briar grows in twain with roses
Come to rid…
Âm thanh réo rắt thảm thiết, tiếng nước chảy róc rách.
Trước mặt Dư Nam có thêm một bình rượu.
Cô ăn dưa hấu, khóe môi còn đọng nước, đọng lại góc trong miệng không rơi xuống.
Cô rủ mắt xuống, Du Tùng nhìn chằm chằm khóe môi cô, cũng cầm một miếng dưa hấu lên ăn, nói: “Mở đi.”
“Anh không biết mở?”
“Không có đồ mở.”
Dư Nam giẫm lên bậc ghế để chân, nửa nằm sấp lên quầy bar, với lấy đồ mở bên trong tủ.
Eo lõm đi, hơi hẹp, lộ ra một mảng trắng lớn, tua áo rũ xuống hai bên. Lúc này Du Tùng mới thấy rõ, chiếc khuyên trên rốn cô màu cá xanh, theo động tác của cô mà không ngừng lắc lư.
Anh lại quét mắt đến chiếc mông đang vểnh lên của cô, nhận lấy đồ mở rồi tự mình mở.
Du Tùng uống rượu như uống nước, uống cạn một bình, lại cầm thêm trong xô đá, uống đã miệng rồi mới chậm dần tiết tấu.
Du Tùng đột nhiên hỏi: “Quê quán của cô ở đâu?”
Dư Nam chuyển cái ly trên tay, ánh mắt rơi trên mặt bàn: “Vân Nam.”
“Nơi nào Vân Nam?”
“Thôn Bản Kiều.”
Thôn Bản Kiều. Hôm đó anh cầm điện thoại có tìm qua.
“Biết huyện Nghi không?”
Dư Nam hỏi: “Chưa nghe qua. Quê của anh sao?”
“Công ty của tôi ở đó, quê ở Tế Nam.”
“À.”
Du Tùng quay đầu nhìn cô một lúc: “Từng đi qua Tế Nam chưa?”
Xung quanh rất yên tĩnh, bên tai là giọng nữ với âm lượng lớn.
Please take me home my long to leave
Forever at your feet
Dư Nam nhìn chằm chằm vào cái ly, chất lỏng màu hổ phách, có bọt khí bốc lên không ngừng. Cô dừng một chút rồi quay đầu nhìn anh.
“Chưa từng đi qua.”
“Chúng ta có phải là…”
Du Tùng còn muốn hỏi, nhưng bị tiếng chuông điện thoại ngắt lời.
Là điện thoại của Dư Nam.
Cô nhận máy, là Chương Khải Huệ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.