Trò Chơi Tìm Kiếm Tình Yêu

Chương 64


Bố Du mẹ Du đã ở bệnh viện mấy ngày, thân thể thật sự ăn không tiêu, Trương Thạc đưa hai người về khách sạn nghỉ ngơi.

Lần này Mạc Tích Đồng xin nghỉ tới, thấy Du Tùng đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, cô ta đặt vé máy bay rời Đại Lý. Cô ta bước lên nhìn Dư Nam một cái thật sâu, để lại bốn chữ, “Tự giải quyết tốt”

Trương Thạc về khách sạn ngủ bù, mọi người trong phòng bệnh đều đi hết, chỉ còn một mình Dư Nam.

Ngoài cửa sổ chìm vào bóng tối, ánh chiều tà cuối cùng ẩn phía sau toà nhà. Phòng không bật đèn, ngược lại với hành lang ồn ào, trong phòng có vẻ yên tĩnh. TV trên tường đang phát tin tức, không có tiếng, Dư Nam dùng điều khiển từ xa ấn vài cái, tổng cộng không có mấy kênh, chủ yếu là đài trung ương.

Người trên giường động đậy, Dư Nam lập tức đứng dậy, “Anh tỉnh rồi à?”

Anh nhíu mi, khẽ “Ừ” một tiếng.

Dư Nam bật đèn, ngồi trên ghế cạnh giường: “Vết thương của anh còn đau không?”

“… Có chút.”

Cô định ấn đèn báo phía trên.

“Không cần.” Du Tùng nói: “Anh có thể chịu được.”

Dư Nam nhìn anh một cái, thu tay về, “Anh muốn uống nước không?”

“Không uống.” Giọng anh hơi khàn, “Nhưng đùi anh hơi tê.”

Dư Nam đứng dậy đi đến đuôi giường, xốc chăn đơn lên, một chân của anh có vết thương không động đậy, cô nhẹ nhàng nâng chân kia lên, đặt trên đùi mình, hai tay nhẹ nhàng bóp.

Chân anh ở ngay trước mắt, cẳng chân đầy lông, cho dù đang bệnh, cơ bắp trên bắp chân vẫn rất cứng cáp, cảm giác thô ráp.

Du Tùng nhìn cô, mặt cô ngược sáng, chóp mũi nhỏ nhắn, bộ dáng rũ mắt khiến người khác cảm thấy dịu ngoan. Tay rất ấm, đặt trên đùi anh nhẹ nhàng xoa bóp. Lát sau, Du Tùng khẽ cười một tiếng.

Dư Nam quay đầu: “Anh cười gì?”

“Lực quá nhỏ, em dùng thêm lực đi…” Du Tùng giật giật chân: “Giống như cô mèo nhỏ đang cào vậy.”

Cô liếc qua khoé mắt, bàn chân to chừng cỡ 43 tinh tế hơn nhiều so với tay anh, cũng trắng hơn một chút, móng chân rất ngắn, ngón chân cái to dài, trên mu bàn chân có vài sợi lông lưa thưa.

Cô thu hồi tầm mắt, tay tăng thêm lực.

Du Tùng đột nhiên hỏi: “Mạc Tích Đồng nói gì với em thế?”

Tay Dư Nam dừng lại, lúc sau, lại tiếp tục xoa bóp: “Chưa nói gì ạ.”

“Câu kia của con bé có ý gì?”

Dư Nam hỏi: “Câu nào cơ?”


Du Tùng nói: “Con bé bảo em tự giải quyết tốt.”

“Ai biết.” Bộ dáng Dư Nam không thèm để ý: “Có thể là thương anh, nên hận em.”

“Con bé đánh em?”

“Vâng.” Dư Nam sờ mặt một chút, “Vẫn còn đỏ ạ?”

Du Tùng liếm liếm đôi môi khô nứt, “… Vẫn sưng.”

Dư Nam không đáp, Du Tùng lấy chân đá nhẹ cô một cái: “Em ngốc hả? Không biết trốn?”

Ngực cô khó chịu, không dám nghĩ đến ngày đó, vội cười: “Em quên.”

Du Tùng nói: “Chờ anh xuất viện sẽ dạy dỗ con bé.”

“Không cần đâu.”

“Không cần?” Anh hừ cười.

Dư Nam liếc anh một cái, “Anh so đo với con gái làm gì… Lần này bỏ qua đi.”

Du Tùng chế nhạo: “Chịu bị đánh không phải tính cách của em.”

Lần này cô không nói tiếp, quay đầu, ánh mắt đặt trên đùi anh.

Mới vừa yên tĩnh một lát, Du Tùng bỗng nhiên nói: “Còn bàn chân.”

“Dạ?”

Trong mắt anh hàm chứa ý cười, “Anh nói, bàn chân cũng tê.”

Dư Nam liếc anh một cái, không nói chuyện, vươn người, hai tay nhỏ cầm bàn chân anh. Du Tùng không ngờ đến, gáy tê rần, cơ thể run lên.

Dư Nam dùng sức cầm: “Anh đừng nhúc nhích.” Cô dặn anh, ngón tay thong thả ấn xuống gang bàn chân anh, vẻ mặt nghiêm túc mà cẩn thận.

Khoé môi đang cong lên của Du Tùng chậm rãi san bằng, nhìn cô, trong mắt cuồn cuộn sóng.

Anh chỉ nghĩ trêu cô một chút, không ngờ cô sẽ nghe lời.

Ánh mắt Dư Nam chăm chú, mỗi một động tác xoa bóp đều mềm nhẹ thong thả, nghiêm túc ấn, không giống như đang đùa.

Vành mắt Du Tùng nóng lên, hình ảnh này chưa bao giờ anh dám nghĩ tới, anh nuốt một ngụm, cử động chân, “Được rồi” anh nói, “… Anh hơi khát.”

Dư Nam đặt chân anh xuống giường, đắp chăn đơn lên: “Em làm ẩm môi cho anh nhé?”


“Ừ.”

Đến tối, bác sĩ đẩy Du Tùng đi làm kiểm tra toàn diện, đến khi trở về đã 9 giờ, TV không có gì hay, tắt đèn, hai người nằm trên giường ngủ.

Máy móc trên đầu giường vang lên tích tích, rèm cửa không kéo, ánh trăng có thể chiếu vào, có bóng cây hắt trên vách tường, nhẹ nhàng đong đưa.

Trên người Du Tùng có vết thương nên chỉ có thể nằm ngửa, ban ngày ngủ nhiều, hiện tại không hề buồn ngủ. Anh trợn mắt nhìn trần nhà, sau một lúc, nghiêng đầu: “Em ngủ chưa?”

“… Chưa ạ.”

Du Tùng nói: “Lại đây nằm một lát.”

“… Giường quá nhỏ.”

“Đủ dùng.” Du Tùng nói.

“Em sợ đè lên anh.”

Anh cười: “Em cũng đâu có ngủ phía trên anh.”

Dư Nam hừ một tiếng xem thường trong bóng tối, một lát sau, cô vẫn sột soạt xuống giường.

Tay anh còn có thể cử động, dịch sang bên cạnh, chừa ra một khoảng vừa đủ cho Dư Nam nằm nghiêng.

Cô nằm trong tầm tay Du Tùng, sau lưng là song sắt bảo hộ, một không gian nho nhỏ, cũng đủ chứa cô. Du Tùng dịch sang bên, cánh tay chạm phải một thứ tròn tròn mềm mại, anh cười vui sướng.

Dư Nam không hé răng, rũ mắt nằm. Anh nghiêng đầu, mặt cô gần trong gang tấc, dưới ánh trăng dung nhan vô cùng điềm tĩnh.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng chạm một cái lên chóp mũi cô.

Dư Nam không nhúc nhích, anh lại hôn một cái, sau đó lại một cái. Dường như càng ngày càng nghiện, anh vươn cổ, định hôn miệng cô, lại “Hư” hít sâu một hơi.

Dư Nam giương mắt: “Ngực anh đau à?”

Du Tùng nói: “Trên đùi đau nhất.”

Dư Nam nằm trở lại, cắn khóe môi, nghe thấy anh hỏi: “Em hận anh bao nhiêu, mới có thể hạ nhát dao nặng như vậy?”

Cô trầm mặc một lát: “So với bị dao đâm, em nghĩ, anh không muốn trơ mắt nhìn em bị bọn họ luân phiên làm.”

Du Tùng nghe, mu bàn tay vô thức cọ cô, vừa khéo là bên dưới khóa quần của cô, là mảnh đất tam giác kia.


Dư Nam nói tiếp: “Sau đó, anh nói chỉ cần đâm nhát dao này xuống, chúng ta đều có thể giải thoát… Em gần như bị những lời này mê hoặc tâm trí, chỉ nghĩ đâm mạnh xuống, muốn biết giải thoát là cảm giác gì.”

“Hiện tại đã biết rồi à?”

Dư Nam nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.

Du Tùng cong khóe môi, trước nay không cảm thấy âm tiết mơ hồ này dễ nghe như vậy. Anh thuận khe hở đi vào, cọ cọ: “Vậy tại sao em lại cởi quần áo?”

Dư Nam cúi đầu, cái trán dán vào cánh tay anh, nhẹ nhàng nói câu gì đó.

Anh không nghe rõ, nhưng anh biết, cô nói giống ngày hôm đó: “Anh phải sống sót.”

Một hồi lâu không nói chuyện, bên ngoài lại có người bệnh mới được đưa tới, tiếng bước chân vội vã quanh quẩn ở hành lang, một lát sau, lại khôi phục sự tĩnh lặng.

Du Tùng hỏi: “Chừng nào thì em nhận ra anh?”

“… Bộ dáng anh không hề thay đổi.” Dư Nam dừng lại, ăn ngay nói thật: “Năm ngoái ở Tế Nam.”

Hô hấp anh cứng lại, nhớ tới mùa đông tuyết trắng xóa năm ngoái, cô mặc quần áo màu trắng, ngồi xổm ngồi bên đường, chóp mũi đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn anh. Trước mặt cô để một chiếc bát mẻ, bên trong có mấy tờ tiền giấy. Anh sờ vào túi, vứt ra một nắm tiền xu, cô cười nhạt làm anh lại cho nhiều hơn một chút.

Ngày hôm đó, anh bị bầu trời trắng xoá làm loé mắt, cuối cùng, trong đầu chỉ còn một đôi mắt đen nhánh, chóp mũi hồng hồng, và nụ cười nhạt trên khoé môi…

Du Tùng hỏi: “Em trở về thăm chú Tưởng hả?”

“Vâng.”

Có bàn tay đặt vào lòng bàn tay anh, anh nắm lấy, trợn mắt nhìn trần nhà: “Em kể anh nghe lúc em còn nhỏ đi.”

Dư Nam nói: “Trước đây một nhà bốn người chúng em sống ở Linh Châu, giống mọi gia đình khác, ấm no hạnh phúc.”

Cô không nói gì nữa, Du Tùng nghiêng đầu: “Thế thôi hả em?”

Dừng một lát, cô mới tiếp tục: “Sau đó bố em bị nghiện đánh cược, mang về một đống nợ, chủ nợ đầu gấu tới cửa đòi nợ, muốn ức hiếp mẹ em, mẹ em vì bảo vệ trong sạch mà tự sát… Sau đó có một lần em trai em quấy khóc, bố em khoá cửa nhốt thằng bé ở trong nhà, dẫn em đi bài bạc… Em trai em đói bụng, làm nổ khí gas, thằng bé bị đốt thành vụn thịt. Mấy nhà bên cạnh bị liên lụy, cháy sạch sành sanh, ông ấy không có tiền trả nợ, dắt em chạy suốt đếm đến Tế Nam.”

Cô dứt lời, trong phòng chợt yên lặng nặng nề, Dư Nam ngẩng lên đầu, cười nói: “Xong rồi.”

Giọng anh như mắc cục bông trong cổ họng: “… Cho nên, từ đó về sau em không ăn được thịt?”

“Vâng.”

Du Tùng không biết nói gì, bình tĩnh nhìn cô trong bóng đêm: “Em biết bây giờ anh muốn làm gì không?”

Dư Nam nói: “Muốn làm em.”

“…” Du Tùng ho nhẹ một tiếng, “Muốn ôm em.”

Dư Nam cười, cơ thể vươn lên trên, chống nửa người dán vào anh. Ánh sáng trên mặt anh bị cô che khuất, tầm mắt rất mơ hồ, nhưng tiếng hít thở của anh gần trong gang tấc, chân thật nóng bỏng.

Ngón cái của cô lướt qua gương mặt và đuôi mắt anh, miêu tả hình dáng anh trong bóng tối, thời gian trôi đi rất chậm, trong ấn tượng, bọn họ chưa từng dịu dàng như vậy.

Một lúc sau, anh ra lệnh: “Em cúi đầu xuống một chút.”

Dư Nam rất nghe lời, cúi đầu in lên môi anh, chỉ dừng một lát, hai người đồng thời khẽ hé môi, tiếp nhận đối phương.


Một nụ hôn, dây dưa triền miên, so với ngày thường càng thêm sâu sắc, mang cảm giác thỏa mãn khi mất đi mà tìm lại được. Môi lưỡi trằn trọc truy đuổi, càng cuốn càng chặt, ban đầu chỉ an ủi lẫn nhau, dần dần biến thành dục vọng nguyên thủy nhất của cơ thể.

Hôn càng sâu càng động tình.

Dư Nam lơ lửng bên người anh, giữa chân, có một khe hở. Du Tùng không tự chủ được nâng cánh tay sờ lên, nhưng quần jean vừa cứng vừa dày, không sờ được cái gì.

Dư Nam nghiền ép anh, anh bị động thừa nhận, hơi thở càng ngày càng dồn dập. Bên cạnh tim vừa chịu tổn thương, không gánh được áp lực, ngực anh chợt đau đớn, cắn răng nghiêng đầu sang một bên.

Dừng lại một lát, anh thở gấp, “Phải dừng thôi, nếu không anh làm em thật đấy.”

Dư Nam liếm liếm môi, bàn tay sờ xuống, khẽ cười ra tiếng.

Đêm đã khuya, ánh trăng ngoài cửa sổ càng ngày càng lên cao.

Ba vết thương trên người Du Tùng, thoáng đau, nhưng một buổi đêm như vậy, anh không nỡ ngủ.

Một lát sau, Dư Nam nói: “Em hát một bài cho anh nghe nhé.”

“… Bài gì?”

“Anh nghe trước đi đã.”

Cô hắng giọng, hát trước vài câu: “Anh nghe hiểu không?”

Anh cười khẽ, “Nhạc dân ca?”

Dư Nam hừ một tiếng, lại hỏi một lần nữa: “Anh có thể nghe hiểu không?”

“Em đổi bài khác đi.” Anh nghe không hiểu, là tiếng Việt. Khi cô ngâm nga, giai điệu có chút quen thuộc, có mấy âm tiết “A A”, hẳn là một ca khúc dân ca.

Dư Nam nói: “Vậy thì thật khéo, hát bài này đi.”

Du Tùng: “…”

Dư Nam nằm lên gối, trán đặt bên tai anh, mười ngón tay xen kẽ, truyền lại ấm áp cho nhau.

Ngoài cửa sổ là ánh trăng sáng tỏ, bóng cây lắc lư, gió nhẹ phất phơ. Cô gái nằm bên người anh, giọng cô ngọt ngào, nhẹ nhàng ngâm nga bên tai anh.

Buổi đêm đẹp đẽ này, trở thành hình ảnh vĩnh hằng trong lòng hai người.

Lúc mơ màng ngủ, anh nghĩ, hát bài gì cũng không quan trọng, chỉ cần có cô là tốt rồi.

***

Du Tùng nằm bệnh viện gần một tháng, thân thể anh cường tráng trẻ tuổi, vết thương trên người khôi phục rất nhanh.

Ngày xuất viện, Dư Nam không tới, chỉ gọi một cuộc điện thoại đến, mà người đã ngồi trên xe buýt, chuẩn bị rời đi.

Hết chương 64

Lời editor: Tớ quyết định đăng trước 6 chương này, còn 3 chương kết và 1 PN sẽ đăng nốt vào ngày mai cho mọi người nhé. Sau tất cả thì truyện cũng đã hoàn rồi *tung hoa*


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.