Dịch: Qiu Xian
Dư Nam trở lại quán ăn, từ xa đã nhìn thấy Du Tùng ngồi ngay bóng râm mắt nhìn điện thoại.
Mấy chiếc xe bus du lịch đã được lái đi, không có người nào, xung quanh yên tĩnh hơn trước.
Cô đi qua, anh cảm giác được gì đó ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm theo hướng cô đang tới.
Dư Nam hỏi: “Bọ họ đâu?”
Du Tùng hất cằm về phía bên phải.
Bên kia có một cái chợ.
Dư Nam xoay người định đi, nghĩ một chút rồi quay đầu lại hỏi: “Đi tìm bọn họ, anh đi không?”
Du Tùng vẫn ngồi im, khuỷu tay chống trên đầu gối, bàn tay rũ xuống cầm điện thoại.
Làn da lộ ở bên ngoài bị ánh nắng chiếu lên, lộ ra làn da màu đồng khỏe mạnh. Không biết trên người có giống vậy hay không nữa.
Du Tùng không nói là đi hay không đi mà lại hỏi: “Trước kia làm cho Thanh Lữ sao?”
“Sao?” Cô nhíu mày.
Ngón trỏ Du Tùng chạm chạm vào cái trán, lại chỉ chỉ cô: “Không tận tâm.” Anh nói về chuyện cô đã rời đi trong bữa ăn.
Dư Nam bước hai bước đến chỗ bóng râm, nói đùa: “Ăn cơm còn cần người khác đút sao?”
Du Tùng rất hài lòng: “Lần tới có thể thử xem sao.”
“Vậy phải thu thêm phụ phí.”
“Còn có loại phục vụ này?” Quét mắt đến đùi cô: “Vậy còn những loại phục vụ nào?”
Dư Nam lạnh mặt đi: “Nhàm chán.”
Thực ra cũng không được tính là cái chợ, chỉ là hai bên đường đất bày mấy gian hàng bán hoa quả, hoa quả khổ và đồ tạp hóa.
Hoa quả nơi đây đều do người dân tự trồng tự bán, đa số là bán cho khách du lịch, giá không hề rẻ. Nhưng mà khách du lịch thì ham thích thứ mới lạ, ít nhiều cũng mua một chút nên không quá so đo về giá cả.
Lúc hai người đi qua, Chương Khải Huệ đang kéo Thạch Minh đến mua hoa quả khô, nào là đỏ là xanh, từng quả nho lớn nhỏ, gần như trong suốt, nếm thử một trái, vị chua ngọt khiến người ta thèm chảy nước miếng.
Chỉ là giá không hề rẻ, 30 tệ một cân, Chương Khải Huệ đã mua rất nhiều, Thạch Minh đang lấy 100 tệ ra định trả tiền.
*1 CNY = 3382 D
Dư Nam đi qua, cản tay anh ta lại, cười với chủ gian hàng rồi chào hỏi.
Chủ gian hàng đối diện cười đứng dậy: “Là Dư Nam à, đang dẫn khách du lịch sao?”
“Đúng vậy. A Đà.” Cô nói: “A Lan ở nhà sao?”
A Lan là con gái của chủ gian hàng, hai người họ trước kia học cùng trường trung học.
A Đà nói: “Không có nhà đâu, nó đến nhà chị họ rồi, mấy ngày trước còn nhắc đến cháu đấy, khi nào trở về thì đến nhà chơi nhé.”
Dư Nam đáp một tiếng “Được”.
A Đà đưa bịch hoa quả khô đến tay Thạch Minh: “Bạn của Nam Nam, lấy 20 tệ là được rồi.”
Thạch Minh sững sờ, vội lấy tiền lẻ trong túi quần ra, Dư Nam cười: “Cám ơn A Đà, lần sau mang tới đồ ăn ngon cho chú.”
Mấy người bọn họ trở về chỗ cũ, Trương Thạc đến gần bên Dư Nam, lấy lòng nói: “Hướng dẫn Dư, cũng nói giúp tôi đi chứ, lúc nãy đã tiêu hết mấy trăm cơ đấy.”
Dư Nam cúi đầu, mới thấy trong tay cậu ta xách một đống túi to túi nhỏ hoa quả.
Dư Nam liếc cậu ta một cái, rồi lại đi tiếp: “Thật đúng là người có tiền.”
Trương Thạc nhìn theo bóng lưng cô: “Ây, cô không thể phân biệt đối xử với tôi như vậy nha.” Quay sang tức giận với Du Tùng: “Tôi muốn khiếu nại cô ấy.”
Du Tùng liếc cái túi của cậu ta, cười nói: “Tự mình ăn hết.”
Trương Thạc đứng lại, nhìn cái này rồi lại nhìn cái kia, đây là đứng về phía ai chứ?
Nhóm người lần lượt lên xe, lão Hồ cũng từ nhà vệ sinh đi ra.
Lái xe, lên đường.
Dư Nam đã ngồi lại vị trí ghế phụ xe, bên cạnh Du Tùng ngoại trừ cái túi màu đen còn có thêm một túi quả sơn trà.
Chương Khải Huệ mở túi hoa quả khô ra mời mọi người, đưa lên phía trước: “Du ca, nếm thử đi.”
Du Tùng nhặt đại một trái bỏ vào miệng, là màu xanh, có vị chưa.
Chương Khải Huệ lại hướng về phía trước gọi: “Chị Dư ơi, có muốn thử một trái không? Vừa nãy cảm ơn chị, nếu không có chị thì bọn em sợ là bị mua đắt rồi.”
Dư Nam xoay người, lắc lắc tay tỏ ý không ăn, lại nói: “Ở chỗ đó có quả sơn trà, đều là do nhà tự trồng, không có phun thuốc, mọi người có thể ăn.”
“A!” Chương Khải Huệ vui mừng, đưa tay cầm lấy một quả: “Hướng dẫn viên du lịch đều giống chị sao? Đơn giản, chuyên nghiệp mà lại có tâm, trên mạng đều ầm ĩ chửi bới việc ép buộc khách du lịch mua sắm, xem ra vẫn có ngoại lệ, người tốt vẫn còn nhiều.” Cô ấy bóc vỏ rồi cắn một cái, lại hỏi: “Như vậy chị sẽ không có hoa hồng sao?”
Dư Nam không nhận mấy vụ đó, chỉ dặn dò: “Trước khi mọi người mua đồ có thể hỏi tôi trước.”
Trương Thạc tranh thủ nhích lại gần: “Hướng dẫn Dư, vậy còn chúng tôi thì sao?”
Dư Nam quay đầu, đối diện với đôi mắt đen như mực của Du Tùng, lại nhìn Trương Thạc: “Hai người cũng cần?”
Trương Thạc gật đầu: “Đương nhiên rồi, chúng tôi là người nghèo mà.”
Trương Thạc nói chuyện phô trương, chọc cho Chương Khải Huệ cười khanh khách, làm cho người ít cười như Thạch Minh cũng phải giương khóe môi.
Du Tùng im lặng nửa ngày, Chương Khải Huệ úp người vào ghế trên hỏi: “Du ca, bọn anh làm nghề gì?”
Du Tùng lười nhác nói: “Công nhân đó.”
Chương Khải Huệ không tin.
Trương Thạc nói thêm: “Công nhân thật đó, mặt hướng mặt đất lưng hướng lên trời, là cái loại làm lụng vất vả đó.”
Chương Khải Huệ bĩu môi, định chọc cô đây mà, không nói thật thì không hỏi nữa.
Đến chiều thì đã mệt rã rời, không nói chuyện một lúc, trên xe đã rơi vào trầm lặng, mọi người đều đang ngủ bù, Du Tùng cũng dựa vào thành ghế, đang chợp mắt.
Dư Nam không ngủ, cô cùng lão Hồ nhỏ tiếng trò chuyện, giúp ông có thể tỉnh táo.
Con đường này Dư Nam chạy gần bảy năm nay, từng núi từng cây, từng đường hầm cao bao nhiêu đều nhớ rất rõ ràng.
Cô làm hướng dẫn viên ở ga Đại Lý này sớm nhất, khi đó tuổi còn nhỏ không thích nói chuyện, kiếm được ít tiền. Về sau có cơ hội vào Thanh Lữ, không cần kiếm khách, chỉ cần dẫn khách đi dạo mấy cửa hàng mua sắm, một chuyến đi chẳng gặt hái được gì. Dần dần thu nhập tăng lên, cuộc sống tốt hơn. Nhưng thật không ngờ quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy lại vẫn trở về nơi bắt đầu.
Lão Hồ hỏi: “Sao gần đây lão không thấy A Dương? Không ở Đại Lý hả?” Ông cảm thán nói: “Bọn nó làm nghệ thuật quanh năm suốt tháng chạy đây chạy đó, lần trước gặp nó là nửa năm trước rồi.”
Dư Nam đáp qua loa: “Chắc anh ấy bận lắm.”
Lão Hồ nghe ra gì đó: “Hai đứa cũng không gặp nhau?”
Xe đi vào đường hầm, tầm nhìn tối lại, đèn chiếu sáng ở hai bên lớn dần lên, uốn lượn quanh co không nhìn thấy điểm cuối.
Lão Hồ giảm tốc độ, giữ một khoảng cách với xe phía trước.
Dư Nam tâm tình bình thản: “Bọn cháu đã chia tay lâu rồi.”
Lão Hồ sững sờ, quay đầu nhanh nhìn cô một cái, nghĩ rồi nói: “Không hợp chỗ nào chứ? Đã tốt đẹp lâu như vậy mà?”
“Tính cách không hợp.”
Cô trông như không muốn nhiều lời, lão Hồ muốn nói lại thôi, cuối cùng hít một hơi, không nói nữa.
Đi được nửa đường thì dừng xe ở trạm nghỉ, mọi người trên xe đều tỉnh dậy đi vệ sinh, không dừng lại lâu mà lên đường luôn.
Nơi này cách Lệ Giang cổ thành không quá một giờ chạy xe.
Lại đi thêm được một đoạn, nhìn qua cửa sổ cơ hồ có thể thấy được đỉnh núi Ngọc Long.
Trời xanh, tuyết trắng, núi non trùng điệp.
Phía xa xa còn có một đường ánh sáng đỏ ở đỉnh núi, hắt ra màu trắng đỏ.
Lão Hồ đưa bọn họ đến cửa Nam của cổ thành, sau đó liền lái xe rời đi, xe bao không được nán lại, nhưng lại có chỗ đậu xe cố định.
Bên trong cổ thành không được chạy xe, lão Hồ có thể nghỉ ngơi.
Vào trong cổ thành, Dư Nam dẫn bọn họ đến chỗ nghỉ ngơi trước, khách sạn này là mối lâu năm, cô thường xuyên tới, cũng có quen biết với ông chủ, dựa theo giá cả nội bộ của công ty du lịch, mười phần có lời.
Không khí trong cổ thành vẫn rộn ràng náo nhiệt như cũ.
Dư Nam đi phía trước dẫn đường, mấy người phía sau đi theo.
Có người còn chào hỏi Dư Nam, nói lâu rồi mới đến, bảo cô dành chút thời gian qua đó ngồi chơi.
Dư Nam vẫn bước đi không ngừng, quay đầu lại nói vài câu khách sáo.
“Mối quan hệ của cô tốt nhỉ.” Xung quanh rối loạn, tiếng nói của anh lọt vào tai cô một cách rõ ràng.
Người kia chẳng biết đã đi bên cạnh cô tự khi nào.
Dư Nam đáp qua loa: “Cũng tạm.”
Du Tùng hỏi: “Trước kia thế nào mà lại rời khỏi công ty du lịch vậy?”
Dư Nam nghiêng người né mấy người khác: “Đánh khách du lịch.”
Du Tùng cũng không kinh ngạc, chỉ mỉm cười: “Cái thân người bé nhỏ này của cô, là đánh người hay là bị người đánh?”
Dư Nam không trả lời mà hỏi cái khác: “Buổi tối muốn ăn cái gì?”
“Có gì đặc biệt?”
“Gà hấp nồi, cá hồi, sườn phơi khô.”
Du Tùng ngậm điếu thuốc, lấy bật lửa trong túi quần ra: “Vậy thì sườn phơi khô đi.”
Dư Nam nhìn anh: “Được.” Quay đầu lại liếc anh một cái, mang theo ánh mắt cảnh cáo.
Du Tùng đánh đòn phủ đầu: “Cô còn nợ tôi một điếu thuốc.”
Cô sửa lại: “Là nửa điếu.”
Ngọn lửa phát ra chút ánh sáng yếu ớt, Du Tùng híp mắt, châm lửa xong mới nói: “Được, nghĩ xem trả thế nào nhé.”
Hai người đi hơi nhanh nên đứng lại ở chỗ vắng chờ những người còn lại.
Ngõ nhỏ lại hẹp, hai bên là bức tường cũ kỹ đã lâu đời, trên mặt đất là con đường nhỏ bằng những phiến đá xanh.
Du Tùng đứng tựa vào tường hút thuốc, cong cong chân, tùy tiện có vẻ lười nhác.
Trái ngược với vẻ tĩnh lặng nơi đây thì tiếng người, tiếng hát, tiếng reo hò bán hàng từ bên ngoài ồn ào, nào nhiệt.
Dư Nam nghe thấy tiếng rít từ đầu mẩu thuốc.
Du Tùng hút xong điếu thuốc thì ba người kia cũng xem đủ náo nhiệt mà đi tới.
Tiếp tục đi lên con đường dốc.
Năm phút sau, mọi người tiến vào một gian tứ phương đại viện*.
*Như tứ hợp viện
Khách sạn vắng vẻ, nhưng điều kiện không tệ.
Đình đài biệt viện, cổ hương cổ sắc.
[Tả cảnh dài quá bỏ qua =))]
Quầy lễ tân ở tại lầu 1, Dư Nam đi làm thủ tục nhận phòng.
Phòng của bọn họ ở lầu 2, có cầu thang gỗ phía bên ngoài có thể trực tiếp đi lên. Hành lang ở bên trong, gồm từng dãy phòng, trước cửa mỗi phòng đều có một chiếc lồng đèn treo trên cao. Phát ra ánh sáng dịu nhẹ.
Trương Thạc xách đồ đi lên, miệng lầm bầm than tiếc: “Nơi phong cảnh hữu tình như vậy, đi với anh thật là tiếc quá.”
“Hay là mai cậu về đi.”
Trương Thạc cứng họng: “Không, em trả tiền rồi.”
Du Tùng mặc kệ cậu ta, trực tiếp mở cửa vào phòng.
Dư Nam đã đặt cho Thạch Minh và Chương Khải Huệ một gian phòng có chiếc giường lớn ấm áp, gian phòng không lớn nhưng lãng mạn.
Hai người họ ở trong phòng chán chê nửa ngày mới nỡ đi ra.
Cơm tối giải quyết ở cổ thành, không phải là nhà hàng nổi tiếng, nằm ở con hẻm nhỏ yên tĩnh, rất ít người, sườn phơi khô rất chính tông mà giá cả lại phải chăng.
Trong lúc chờ đồ ăn lên, Dư Nam giới thiệu trước hành trình ngày mai cho mọi người.
Muốn đi núi tuyết Ngọc Long, phải lên đường sớm.
Đồ ăn lên, vẫn là sáu món, sườn phơi khô, chân gà ướp ngũ vị hương, gan thổi phồng, thịt tì bà, canh chua măng và đậu hũ.
Dư Nam lại gọi thêm món cà tím ngư hương (cá ướp gia vị đấy).
Món chính là cơm đậu đặc biệt.
Mọi người vẫn cặm cụi ăn như lúc trưa, người luôn miệng nói phải giảm cân như Chương Khải Huệ cũng không cưỡng lại được.
Du Tùng vẫn là người ăn xong đầu tiên, hai bát cơm như cũ.
Anh ngồi trên ghế hút thuốc, nghiêng người sang: “Sườn phơi khô không tệ.”
Là nói với Dư Nam.
Dư Nam gặp một miếng cà tím trước mặt, “ừ” một tiếng, không ngẩng đầu.