Trò Chơi Tìm Kiếm Tình Yêu

Chương 31


Mốc dịch
Mấy tối gần đây, Thiệu Thục Mẫn đều về nhà một mình, căn phòng trống trải yên tĩnh, chị ta thầm mắng con yêu tinh chuyên đi quyến rũ người khác.
Lữ Xương Dân trầm mê trong hương sắc, sau tối ấy cuối cùng Tần Kỳ cũng suy nghĩ thông suốt, cô ta không phải là người thà chết để bảo vệ trinh tiết, bị hai người bêu xấu trước đám đông, dù vẫn hậm hực nhưng không còn mặt mũi nào đến gây chuyện nữa.
Hỏi cô ta yêu sâu đậm bao nhiêu ư? Chung quy vẫn là không cam lòng, tật xấu đã ăn sâu của phụ nữ chính là lòng đố kị, cô ta không muốn thua trước Dư Nam.
Nói thật, trên thế giới này có ai không sống như vậy, tình yêu là cái thá gì, bây giờ mới ngộ ra, lấy trái tim từ đàn ông ư, khi say mèm thì mê mang, chỉ hận lúc tỉnh ra thì đã quá muộn.
Lữ Xương Dân ra khỏi phòng tắm, quấn khăn tắm quanh người, eo không có thịt thừa, nhưng cơ bắp rõ ràng đã nhão nhoét, không mạnh mẽ cường tráng như người trẻ tuổi.
Đây là căn hộ để không của Lữ Xương Dân ở Đại Lý, hai phòng tám mươi mét vuông, không to lắm, nhưng lại nằm trên đoạn đường đang phát triển. Mấy ngày qua, Tần Kỳ đang lục tục chuyển đồ đến.
Cô ta mặc chiếc váy ngủ bằng lụa tơ tằm gợi cảm, ngồi trước bàn trang điểm đắp mặt nạ.
Lữ Xương Dân sáp tới gần, ngửi từ trên xuống dưới. “Thơm, thơm quá.” Ông ta nhìn vào trong kính, thong thả nói: “Anh hùng khó qua ải mĩ nhân.”
Tần Kỳ cười phá lên: “Anh là anh hùng sao?”
Lữ Xương Dân nhéo mặt cô ta: “Tôi không phải anh hùng, nhưng chỉ yêu mĩ nhân.”
Tần Kỳ bôi xong kem đắp mặt, xõa mái tóc còn ướt ra, nghiêng đầu biếng nhác lau đầu: “Đàn ông các anh đều tâm địa gian giảo, chỉ giỏi dỗ ngọt, ghét quá đi mất.”
Lữ Xương Dân nhìn thẳng vào cô ta: “Em nói sai rồi, đàn ông chia ra có dăm bảy loại, người bằng lòng dỗ em, hao tâm tổn trí ở bên em, người đó thích em. Còn một loại nữa, gây chuyện xong rồi trốn tránh, một chữ cũng không dám nói… giống như thằng bồ của em trước đây.”
Nét mặt Tần Kỳ cứng lại, qua miệng ông ta từ “thích” trở nên ý nghĩa hẳn. Nhưng không thể phủ nhận, ông ta nói rất đúng. Cô ta vứt lược trèo lên giường, gương mặt không hề vui vẻ.
Lời Lữ Xương Dân nói vốn chỉ vô tâm, nhưng thấy nét mặt cô ta như vậy cũng vội vàng trèo lên giường theo.
Ông ta ôm lấy cô ta.

Tần Kỳ nghiêng người qua chỗ khác.
Lữ Xương Dân hôn lên vai cô ta một cái, chuyển sang chủ đề khác: “Em biết cô gái đó sao?”
“Cô gái nào?”
“Hôm đấy, có vẻ ghê gớm.” Ông ta nhớ lại vóc dáng đó: “Chính là người đổ nước lên bồ em.”
Tần Kỳ khựng lại trong giây lát, quay người lại: “Sao? Nhớ cô ả à?”
“Tôi chỉ hỏi thôi.”
Tần Kỳ không trả lời, nhưng trong lòng rối như tơ vò.
Cô ta vẫn còn nhớ mấy ngày trước bị đè xuống đường, cả người nhếch nhác tóc tai bị Dư Nam kéo giật, có chiếc xe đi sượt qua ngang đầu, hoảng loạn sợ hãi, dường như lúc ấy Dư Nam là chúa tể của vạn vật, nắm giữ chính tính mạng của cô ta.
Xung quanh đều là đám đông xem trò hài, có người bảo vệ cô ả (Dư Nam), có người ra tay vì cô ả, giúp cô ả đánh người, nhưng khi ở giữa đường, không một ai giúp cô ta.
Cô ả nói một đằng làm một nẻo, miệng xoen xoét không có quan hệ gì với anh, nhưng hai người lại đi ăn với nhau như hình với bóng.
Cô ta lại nhớ đến Bạch Chấn Dương, mỗi câu nói của anh ta như lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt, anh ta nói từ trước tới nay chỉ vui đùa, anh ta một lòng một dạ bảo vệ con đ* đó.
Ấm trà nóng bỏng đổ lên người cô ta, nhưng thứ bị thiêu thành tro chính là trái tim.
Cơn tức này, nuốt thế nào cũng không trôi được.
Tần Kỳ hồi hồn, nũng nịu đáp: “Vừa nãy anh còn nói thích em.”
Ông ta chọc ghẹo: “Đây gọi là lòng thương người.”
Tần Kỳ cảm thấy buồn nôn, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Thật ra em không phải là người nhỏ mọn vậy đâu, nhưng…”

“Nhưng sao?”
“Tính cách cô ả đó quá “cứng”, không phải là người dễ chơi.”
Lữ Xương Dân cười giễu cợt: “Có tiền mua tiên cũng được, cám dỗ lớn nhất của thế giới này chính là…” Ngón trỏ và ngón cái của ông ta chà vào nhau: “Chính là thứ này.”
Tần Kỳ không cãi lại ông ta, vuốt nhẹ sợi tóc ông ta: “Sao thế? Thật sự vừa mắt cô ta à?”
Ông ta không đáp lại, nhưng nét mặt đã đủ nói lên tất cả.
Cô ta lẩm bẩm: “Khó đấy.”
Lữ Xương Dân liếc cô ta một cái: “Chẳng có gì ông đây không làm được.” Bàn tay cũng bắt đầu không yên phận, “Không phải em cũng ngoan ngoãn nằm trong tay tôi đấy thôi?”
Tần Kỳ yêu kiều thở gấp, nói hùa theo ông ta: “Anh quyết đoán đương nhiên anh có thể làm được, nhưng theo đuổi phụ nữ tốn rất nhiều công sức, anh có tiền, nhưng thời gian thì chưa chắc, hơn nữa tính cách cô ta còn thế. Nếu không em giúp anh nhé?” Cô ta quan sát nét mặt ông ta, “Thỉnh thoảng ngồi mát ăn bát vàng cũng là chuyện hay.”
Ánh mắt Lữ Xương Dân sáng ngời, nhéo cằm cô ta: “Em có cách sao?”
Tần Kỳ cười nhạt không nói, sắc mặt ung dung.
Ông ta thích chết đi được, ai ngờ đi ăn một bữa cơm thôi mà nhặt được hai báu vật. Ông ta lật người lại, với tay tắt đèn.
Khi Tần Kỳ tỉnh lại lần nữa đã hai giờ sáng, Lữ Xương Dân ngáy to như sấm, ngủ như heo chết.
Cô ta đạp một cái lên mông ông ta, rồi đứng dậy rời giường.
Mở máy tính, cắm ổ cứng di động vào, bên trong có mấy đoạn video, cô ta ngồi vào ghế xem, lười biếng lắc ly rượu. Ánh sáng lấp lóa của màn hình rọi lên gương mặt cô ta, đoạn video chạy xong, khóe môi cô ta xuất hiện nụ cười kì dị.
Tần Kỳ chụp lại màn hình, chèn thêm thời gian và địa điểm, sau đó gửi cho Bạch Chấn Dương.

Một câu dư thừa cũng không nói.
Không chờ câu trả lời, cô ta uống cạn ly rượu, thẳng tay tắt luôn máy tính.
* * * * *
Nhiệt độ buổi sáng và buổi tối ở Đại Lý thấp đến đáng sợ.
Dư Nam tắm rửa xong, cũng không sấy khô tóc, cứ thế mà chui ngay và chăn. Điện thoại vang lên, Dư Nam liếc mắt, do dự trong giây lát cuối cùng vẫn nhận máy.
Nói chuyện mười phút, cũng chỉ lải nhải một chuyện rất bình thường, Bạch Chấn Dương hết ngập ngừng thì lại rầm rì, không giống như ngày thường.
Dư Nam không nghĩ nhiều, trả lời mấy câu, nghĩ lại thì ngày đó quá xúc động, sĩ diện của đàn ông lại cao, dù sao là cô bộp chộp, không nên đổ nước vào đầu anh ta trước mặt mọi người, huống chi anh là là cháu ngoại của bà, còn là ân nhân cứu mạng của cô.
Dư Nam thở dài, tắt điện rúc vào trong chăn.
Nằm một lát, cô trằn trọc mãi mà vẫn không ngủ được, cuối cùng trở người, chống tay ngồi dậy.
Hôm nay trăng tròn, ánh sáng óng ánh xuyên qua các tầng mây, mông lung chiếu lên chiếc tủ đối diện, một vài tia sáng phản xạ vào mắt cô.
Dư Nam xuống giường, mượn ánh trăng để tìm kiếm đồ vật, tay chạm phải một thứ xù xì, chậm rãi sờ tiếp, sau đó cảm thấy một mặt bằng phẳng trơn bóng. Thời gian như dừng lại, mặt cắt viên đá ban đầu được mài nhẵn nhụi, dần dần tỏa ra màu sắc chỉ thuộc riêng về nó.
Dư Nam cúi đầu vuốt ve, đặt mặt phẳng lì của khối đá lên mặt bàn, rồi quay trở về giường.
Cô mở mắt nhẩm tính, từ bữa cơm ở Ngọc Dã Trai, tới hôm nay chừng năm ngày đã trôi qua.
* * * * *
Từ sau ngày Du Tùng đi, vết thương trên vai anh không được xử lý cẩn thận nên bị nhiễm trùng. Anh chịu đựng, Trương Thạc bắt anh phải tới bệnh viện, sốt cao mấy ngày liên tiếp mới đỡ.
Hôm nay đấu thầu cho dự án san lấp mặt bằng đợt hai, đấu thầu chỉ là vở kịch, Du Tùng đã nắm chắc dự án này, giá nhận thầu thấp hơn giá thị thường mười phần trăm.
Trương Thạc bất bình tức giận, từ đầu đến cuối Du Tùng không nói gì.
Buổi chiều, quản lý cấp cao tập đoàn Xương Dung và nhóm kiến trúc sư chủ chốt của Nghi Thành Nhất Kiến tập trung trong phòng họp, kí kết hợp đồng đồng thời thảo luận phương án và chi tiết hợp tác, cuộc họp kéo dài mấy tiếng đồng hồ.

Khi một đám người nối đuôi nhau ra khỏi Xương Dung, thành phố đã lên đèn.
Du Tùng đi bên cạnh Lữ Xương Dân, đứng trước cửa bắt tay nhau, anh nói: “Tổng giám đốc Lữ, hợp tác vui vẻ.”
Lữ Xương Dân đáp: “Đừng tổng giám đốc này tổng giám đốc nọ nữa, nể mặt Lữ tôi đây thì gọi một tiếng anh Lữ, chuyện phía sau còn phải nhờ đến chú em, sau này cơ hội chúng ta hợp tác còn nhiều.
Du Tùng: “Anh Lữ coi trọng tôi rồi.” Anh cười cười, “Cùng ăn bữa cơm uống mấy chén rượu nhé?”
Lữ Xương Dân hớn hở ra mặt, nếp nhăn nở rộng: “Ăn cơm thì ngày khác đi, hôm nay còn chuyện quan trọng hơn.”
Hôm nay ông ta vô cùng vui vẻ, một vài chuyện giữa đàn ông với nhau không cần nói ra cũng biết.
Du Tùng hiểu rõ.
“Vậy không làm phiền tới thú vui của anh nữa.”
Đang nói chuyện, một chiếc xe đỗ lại trước mặt, Lữ Xương Dân mở cửa ghế sau, nhìn thấy một cô gái đang ngồi bên trong, động tác của ông ta hơi khựng lại, quay đầu nói: “Vậy, tôi đi trước nhé.”
Ngọn lửa trong mắt ông ta nhanh chóng cháy hừng hực, ông ta nóng vội chui vào trong xe, trở tay đóng cửa nhưng bị cản lại, ngoảnh đầu nhìn, một bàn tay đang chặn trên khung cửa.
Du Tùng cười: “Vừa mới nhớ ra, hôm nay không đi xe, muốn đi nhờ một đoạn, không biết anh Lữ có tiện không?”
Lữ Xương Dân chau mày, thầm mắng anh vô duyên, nhưng cũng không tiện từ chối, đành phải đồng ý.
Xe của Lữ Xương Dân là BMW X5, khoang xe không rộng rãi lắm, Du Tùng ngồi ở ghế sau, Trương Thạc ngồi ghế phó lái, anh ta không biết anh định làm trò gì, xe của họ rõ ràng đang đậu ở bãi đỗ xe, Trương Thạc bất giác liếc vào kính chiếu hậu, di chuyển ánh mắt rồi dừng lại, sau đó ngạc nhiên há to miệng, nhìn về phía Du Tùng, cuối cùng không thốt ra câu gì.
Vóc người Du Tùng vạm vỡ, anh ngồi ở hàng ghế sau, không gian trong xe càng thêm chật hẹp, Lữ Xương Dân ngồi giữa, nửa người gần như dính vào người phụ nữ ngồi bên, tình hình đối phương có gì đó là lạ, cô ta thở gấp nặng nề, sắc mặt đỏ ửng, âm thanh bật ra từ cổ họng nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu, lọt vào tai đàn ông vô cùng gợi cảm.
Trương Thạc cảm thấy bầu không khí trong xe kì dị, nhưng Lữ Xương Dân không hề hay biết, ông ta ôm eo người phụ nữ, tay kia sờ ngực cô gái.
Bên cạnh ông ta như không có người, nào biết rằng, trán người nào đó đã nổi gân xanh.
Hết chương 31
Mốc: Hóa ra Thiệu Thục Mẫn là phụ nữ, mấy chương trước mình còn tưởng là đàn ông. Có vẻ chúng ta sắp được thấy một màn anh hùng cứu mĩ nhân nữa:”>


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.