Đọc truyện Trò Chơi Tận Thế – Chương 4: Quân địch tập kích
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Lâm Việt và đoàn người theo NPC xuống một con dốc rất dài, sau đó vòng qua một ngọn đồi nhân tạo nhỏ.
Bọn họ đi ước chừng mười phút, cuối cùng cũng tới bên trong bãi săn.
Hàng rào gỉ sét bao một vòng quanh rừng cây rộng khoảng mười mẫu(khoảng hơn 6000m2), cổng sắt đã rụng mất một nửa, chỉ còn lại nửa bên phải cô độc bám trụ trên khung.
Trời trong không nổi gió, thế nhưng nửa cánh cổng sắt lại tự đong đưa, tựa như có một bàn tay vô hình đang đẩy nó vậy. Bản lề cửa ken két kêu vang giữa rừng cây yên tĩnh, khiến người ta không nhịn được rùng mình.
NPC dừng lại trước cánh cổng, giơ móng vuốt béo mập lên, trước mặt mỗi người luân hồi liền xuất hiện một quả cầu ánh sáng. Trong quả cầu rực rỡ lơ lửng những khẩu súng giống nhau, là súng trường M4A1.
Bầu trời cao xanh lần nữa nổi lên thông báo.
[Chào mừng quý vị tới bãi săn phấn khích. Mục tiêu của các bạn là giết chết toàn bộ quân địch. Trò chơi bắt đầu.]
Thông báo nhiệm vụ lần này thật sự vô cùng đơn giản.
Sau khi dòng chữ kia hiện lên, vô số bóng người mặc bộ đồ bó màu đỏ kỳ quặc bỗng loang loáng trước mắt, biến mất trong rừng cây xanh rì. NPC mặc bộ đồ gấu trúc đứng bên cổng sắt, hai tay chắp trước người, bất kể đám người luân hồi hỏi gì cũng không đáp nữa, xem ra bọn họ đành phải tìm kiếm những quy tắc khác trong quá trình thực chiến thôi.
Lâm Việt thăm dò nâng tay chạm nhẹ vào quả cầu ánh sáng, quả cầu không hề có tính công kích, mềm mại như làn nước trong. Anh cầm khẩu súng bên trong lên, lật qua lật lại xem xét.
Loại súng này Lâm Việt đã từng dùng qua không ít lần, súng vừa vào tay, anh đã cảm thấy nó nhẹ rất nhiều so với trong trí nhớ. Anh thuần thục mở băng đạn ra, kiểm tra số lượng đạn. Trong băng đạn có tổng cộng 30 viên, nòng súng 1 viên, tổng cộng là 31 viên đạn.
Lâm Việt nghi ngờ nhìn những viên đạn kia, đều là đạn cỡ 5.56mm, thế nhưng băng đạn nhẹ hơn phải đến một phần ba so với những băng đạn cùng cỡ anh từng dùng.
Thế nhưng quân địch đã mất hút vào rừng sâu, Lâm Việt cũng không còn thời gian băn khoăn nữa.
“Tất cả nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp! Cố gắng ngồi hoặc nằm xuống! Chia ra hành động!”
Sau khi nhắc nhở những người luân hồi khác, Lâm Việt nhanh chóng chọn một cây đại thụ làm nơi ẩn mình, cả người vùi vào bụi cỏ. Cỏ dại ở đây cao đến hơn nửa mét, trở thành lá chắn hoàn hảo cho anh, ngoại trừ lúc ngắm bắn phải nhô đầu và nòng súng ra, người khác chắc chắn không thể thấy nơi anh đang nấp.
Những người khác cũng vội vàng tìm kiếm chỗ ẩn núp thích hợp cho mình, thế nhưng bọn họ không chia ra nhiều hướng mà đều tập trung xung quanh Lâm Việt, dù sao trong cả đoàn người chỉ có anh từng đụng súng thật đạn thật.
Lâm Việt không biết làm sao. Anh bảo họ tản ra chính là vì muốn bảo vệ họ, tránh việc họ tập trung lại một chỗ cho quân địch một đòn giết sạch. Nhưng lúc này giải thích cũng chỉ phí thời gian, hơn nữa có thể gây động, dễ thu hút kẻ địch tới, bởi vậy Lâm Việt đành nín thở, tập trung theo dõi tình hình từ trong bụi cỏ. Anh là người đã nhiều năm trải qua huấn luyện, kinh nghiệm thực chiến phong phú, loại nhiệm vụ này không có gì khó khăn.
Những người luân hồi khác bắt đầu bắt chước anh, vụng về nấp trong bụi cỏ quan sát bên ngoài. Đám địch mặc đồ đỏ khi nãy cũng vô cùng cẩn thận, không lộ ra sơ hở.
Lâm Việt như một con rắn nhẹ nhàng di chuyển trên mặt đất. Anh tìm được một hố trũng có phạm vi quan sát rất rộng, lập tức áp mình xuống hố, không nhúc nhích.
Mà Phong Mặc chẳng biết đã tách khỏi đội ngũ từ lúc nào, một mình đơn độc không còn tăm tích.
Lần ẩn nấp này kéo dài cả nửa tiếng đồng hồ. Trong gần ba mươi phút này, Lâm Việt vẫn y hệt pho tượng, nằm im không cử động, thế nhưng những người khác chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp như anh, rõ ràng đã không chịu nổi.
Côn trùng trong bụi cỏ, đá vụn nhọn sắc cấn vào da thịt, mép lá cỏ vừa sắc vừa nhột, mùi hoa dại gay mũi, thậm chí có người còn mắc tiểu… Những cảm giác này đeo bám bọn họ, khiến họ không tài nào tập trung.
Cậu thanh niên ngã gãy tay ở đu quay khổng lồ rốt cục không nhịn nổi nữa, cậu ta muốn đi tiểu.
Cậu thanh niên liếc qua cô gái tóc ngắn cách mình hai mét, không muốn đôi bên cùng xấu hổ, cậu ta liền khẽ khàng bò ra xa hơn mười mét. Đứng lên chắc chắn không phải hành động khôn ngoan, cậu ta chỉ có thể kéo khóa quần, dùng tư thế ngồi đi vệ sinh.
Đúng lúc cậu ta sắp “giải quyết” xong, bãi săn vốn đang yên tĩnh đột nhiên nổ vang tiếng súng!
Thân là một người bình thường từ nhỏ tới lớn chỉ sống trong thành phố chưa từng nhập ngũ, cậu thanh niên chưa từng thật sự được cảm nhận uy lực của súng đạn chiến trường, bởi vậy tiếng súng kia khiến cậu ta giật mình nhưng kỳ thực cũng không sợ hãi. Hơn nữa tiếng súng còn gợi cậu ta nhớ tới những game bắn súng FPS từng chơi, trong lòng không hiểu sao thoáng kích động.
Thanh niên nhanh chóng giải quyết xong, ôm khẩu súng đặt bên cạnh lên. Trong bụi rậm cách cậu ta khoảng hai, ba mươi mét, vài bóng người màu đỏ thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng sau đó lại nhanh chóng chìm vào đồng cỏ xung quanh, rất khó xác định vị trí cụ thể.
Cây súng này quá nặng, cậu thanh niên mới cầm một lát mà bắp thịt đã đau nhức, cánh tay run rẩy không cách nào ngắm bắn được. Đang lúc cây súng của cậu ta càng lúc càng run lên bần bật, rõ ràng chẳng thể nâng được bao lâu nữa, một bóng người đỏ thẫm bỗng lặng yên xuất hiện sau lưng cậu ta!
Bóng người màu đỏ này vô cùng cẩn thận, hầu như không phát ra chút tiếng động nào. Thanh niên chỉ mải mê quan sát trước mặt, hoàn toàn không nhận ra sau lưng mình có kẻ thù.
Thế nhưng Lâm Việt liếc mắt đã thấy.
Từ góc độ của anh có thể nhìn rõ hình dáng của kẻ địch kia. Đó rõ ràng là một con quái vật!
Ban đầu khi chúng chưa tới gần, Lâm Việt chỉ cho rằng quân địch mặc quần áo bó sát màu đỏ, nhưng lúc này anh mới biết được, bọn chúng không mặc quần áo bó người. Trên thân thể chúng chính là bắp thịt trần trụi, phơi ra từng thớ cơ, từng sợi mạch không giống người bình thường, chí ít chúng có nhiều hơn con người đến mười khối cơ vạm vỡ.
Những kẻ này không có da, con ngươi cũng lồi ra một nửa, thoạt trông vô cùng dị dạng.
Đám địch này biết rõ họ có súng, tại sao chúng lại đến gần người kia như vậy? Gan quá lớn rồi!
Lâm Việt không chút do dự nhắm thẳng vào cái đầu không da của quái vật, bóp cò!
Tiếng súng vang lên.
Quái vật không da nghe thấy tiếng súng lập tức ngồi thụp xuống, viên đạn của Lâm Việt bắn trượt, sượt qua gáy nó biến mất.
Lần nữa nghe được tiếng súng, thanh niên mới giật mình nhìn xung quanh. Vừa quay đầu lại đã đối diện với con quái không da đang ở rất gần, hình dạng xấu xí ghê rợn của nó khiến cậu ta hoảng hốt.
Cũng may cậu ta phản ứng tương đối nhanh, trong lúc kinh hãi vẫn không quên chĩa súng vào đầu quái vật, bóp cò.
Dù khoảng cách chỉ có bảy tám mét, nhưng cánh tay run rẩy của thanh niên vẫn rất khó bắn trúng đối phương. Viên đạn lướt qua sườn mặt quái vật, lần này nó thậm chí còn không buồn né tránh, còn thanh niên vì tư thế bắn không chuẩn nên bị sức giật của súng kéo cho lảo đảo. Cậu ta vội vã điều chỉnh tư thế, lại bắn phát súng thứ hai.
Lúc này cậu ta đã rút ra kinh nghiệm, viên đạn lao thẳng tới vùng ngực trần không có da bao bọc. Mắt thấy đã bắn trúng mục tiêu, thanh niên lộ ra nụ cười đắc ý.
Thế nhưng nụ cười ấy nhanh chóng cứng lại.
Bởi vì viên đạn cậu ta bắn vào ngực quái nhân không xuyên thủng được cơ thịt của nó, chỉ nổ tung tóe thành một vũng nước xanh lam, mà quái nhân không da căn bản không bị thương chút nào.
Rõ ràng là súng thật đạn thật, tại sao bắn ra lại là đạn sơn?! Lẽ nào súng trong tay quái vật cũng là đạn sơn giống họ?
Giữa lúc thanh niên còn đang ngẫm nghĩ, quái vật không da đã giơ súng nã thẳng vào cậu ta. Phát đạn này bắn trúng bả vai, tựa như có một sức mạnh vô cùng khủng khiếp nhói lên trên vai cậu ta, sau đó là cơn đau xé da xé thịt đổ tới!
“Mẹ nó! Súng thật!”
Thanh niên văng tục, vội ném súng trong tay đi, hốt hoảng chạy về nơi Lâm Việt và những người khác ẩn náu. Quái vật không cho cậu ta cơ hội, lập tức bồi thêm một viên đạn trúng bắp chân.
Lần này cậu ta thật sự chạy không nổi nữa.
Quái nhân không da ghìm súng, từng bước đi tới gần cậu ta, khuôn mặt chỉ có cơ thịt hơi méo đi, nặn ra một nụ cười “tươi tắn” kinh dị.
Thanh niên cuống cuồng hét về phía những người khác: “Mau cứu tôi! Anh kia, không phải anh là cảnh sát à? Nghĩ cách cứu tôi mau lên!”
Lâm Việt dùng súng của bản thân bắn quái vật hai phát, quả nhiên súng của anh cũng là đạn sơn.
Thảo nào đám quái vật kia lại lớn mật như thế, hóa ra là vì trong tay chúng là súng thật, mà trong tay họ chỉ là súng đồ chơi. Không chỉ vậy, vừa rồi Lâm Việt đã quan sát được số lượng đám không da này, chúng đông gấp đôi bọn họ, xem ra muốn giết sạch không đơn giản chút nào.
Cũng không biết có phải “thế giới luân hồi” đang cố ý châm chọc họ hay không, ngay khi Lâm Việt xác nhận được súng của mình chỉ là súng bắn đạn màu, khẩu súng vốn trông vô cùng giống thật kia bỗng nhiên vặn vẹo, biến thành một khẩu súng đồ chơi bằng nhựa đủ màu rực rỡ.
Lâm Việt quăng khẩu súng vô dụng, đưa tay về phía bà lão Thẩm Kha nấp gần mình: “Cho tôi mượn súng lục của bà!”.
Nghe được lời anh, Thẩm Kha sửng sốt.
Cây súng này chính là thẻ luân hồi của bà, tổng cộng có tám viên đạn, vừa rồi khi giết zombie trên tàu siêu tốc đã dùng ba viên, hiện tại chỉ còn lại năm viên.
Thứ quý giá như thế, bảo bà làm sao dễ dàng đưa cho một người lạ?
Bạch Kiến Quốc cũng lạnh lùng hạ giọng chất vấn: “Đưa cho cậu nhỡ cậu dùng nó giết chúng tôi thì sao? Năm viên đạn, vừa vặn đủ để giết năm người chúng tôi, chúng tôi chết hết rồi thì cậu sẽ không cần đối phó với bọn quái vật nữa, có thể rời khỏi thế giới luân hồi còn gì?”.
Lâm Việt chẳng còn tâm trạng đấu miệng lưỡi với hai người này, không cho mượn thì không cho mượn!
Kỳ thực anh rất hiểu nghi ngờ của bọn họ, phản ứng của đôi vợ chồng già Thẩm Kha và Bạch Kiến Quốc này cũng giống như những người dân mà Lâm Việt từng giúp đỡ trên chiến trường, bọn họ sợ hãi tất cả, không dám tin tưởng bất kỳ ai, chỉ tin vũ khí nắm trong tay mình. Có điều họ không biết cây súng kia nằm trong tay hai ông già bà già chưa chắc đã phát huy được bao nhiêu tác dụng, có lẽ còn chẳng chống nổi một nhát dao.
Huống hồ ông ta nghĩ năm phát đạn có thể giết năm người luân hồi? Đánh giá cao anh quá rồi, mọi người cũng chẳng phải tấm bia đá bất động, dù kỹ thuật bắn súng của Lâm Việt không tệ cũng không dám cam đoan có thể bách phát bách trúng mục tiêu di động như vậy, hơn nữa còn phải trúng nơi trí mạng. Chưa kể súng lục không phải súng bắn tỉa, một kích lấy mạng khó khăn hơn nhiều.
Lâm Việt lấy ra cánh tay cụt của zombie trong chiếc nhẫn không gian – thứ duy nhất có thể dùng như đao, ẩn mình vào bụi cỏ, dự định sẽ hạ gục quái vật không da kia rồi cướp súng thật trong tay nó.
Nhưng ngay khi anh vừa kịp nấp vào đám cỏ, phía sau bỗng vang lên tiếng súng.
Tiếp đến là tiếng hét thảm thiết của Bạch Kiến Quốc!
Lâm Việt giật mình quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Kha đang giơ khẩu Beretta M9 bóng lộn trong tay, chĩa thẳng vào đầu bạn già của mình.
Mà trước ngực Bạch Kiến Quốc là một lỗ đạn sâu hoắm.
Thẩm Kha cách đó không lâu còn mặt mũi hiền từ, chủ động cứu giúp người khác, ấy vậy mà vẫn khuôn mặt ấy giờ đây lại hiện lên vài phần dữ tợn: “Ông già, may có ông nhắc nhở tôi, đúng là ý kiến hay! Đừng trách tôi lòng dạ ác độc, ngoài khẩu súng của tôi ra thì trong tay chúng ta chẳng có khẩu súng thật nào, làm sao thắng được lũ quái vật kia, chẳng bằng giết hết tất cả đi, còn lại mình tôi là được.”
Nói rồi Thẩm Kha lại nổ súng, viên đạn xuyên thẳng qua đầu bạn già.
Dòng thông báo mới trên nền trời xuất hiện.
[Người luân hồi số 10 Bạch Kiến Quốc bị người luân hồi số 9 Thẩm Kha giết chết. Số người còn lại: 5.]
Kỳ thực, ban đầu khi Thẩm Kha cứu cô gái ngã khỏi đu quay kia cũng có mục đích, chính là muốn lôi kéo lòng người.
Bà ta hiểu bản thân mình đã lớn tuổi, không có bất kỳ ưu thế gì trong “trò chơi” này, chỉ là tảng đá kéo chân, nếu lúc đó không thể hiện ra bản thân có tác dụng thì khi nguy hiểm cận kề, loại bà lão vô dụng như bà sẽ là người đầu tiên bị vứt bỏ, bị phản bội.
Mà giờ họ đã lâm vào tình cảnh này, bà ta nghĩ lòng người cũng chẳng cần thiết nữa, thà rằng tự dọn một con đường sống cho mình còn có ích hơn.
Thẩm Kha nhặt lấy tấm thẻ luân hồi trên người Bạch Kiến Quốc, dung hợp vào thẻ của mình. Năm viên đạn rõ ràng không đủ dùng, bà ta phải giết bạn già mới có thể thăng cấp vũ khí, mà cây súng của bà sau khi nuốt tấm thẻ kia đã thăng thành cấp 2, ổ đạn vốn chỉ còn ba viên cũng nhanh chóng phình lên thành một băng đạn hình cầu cực lớn, bên trong chứa đủ 72 viên đạn.
Sau đó, Thẩm Kha không chút do dự nâng súng, nhắm thẳng cậu thanh niên đang bị quái vật tập kích cách mình không xa.
—