Trò Chơi Tận Thế

Chương 2: Quy định của công viên


Đọc truyện Trò Chơi Tận Thế – Chương 2: Quy định của công viên

Lâm Việt và Phong Mặc đứng trên quảng trường nhỏ, bốn mắt chằm chằm nhìn vòng quay khổng lồ. Mỗi khi một cabin đột ngột lắc lư, tim của Lâm Việt lại bị treo lên một lần, mồ hôi lạnh túa ra thay cho người trong khoang đó.

Sáu người lục tục từ đu quay nhảy xuống. Cả sáu đều khá may mắn, cabin của họ không bung hết ra như Lâm Việt lúc đầu, ít nhất cũng còn hai vách “tường” sót lại, vì vậy họ đều có thể yên ổn xuống đến mặt đất.

Những người mới xuống không khác gì anh, ai nấy mặt mày căng thẳng ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Sáu người gồm có một thiếu nữ gầy gò tóc ngắn, một thanh niên không may bị va đập gãy xương trên đu quay, một đôi vợ chồng già đã sáu bảy chục, một đứa bé trai mới ba bốn tuổi, cuối cùng là một thanh niên mập mạp, người cao mét sáu mà nặng phải đến trăm cân.

So với bọn họ, thể chất của Lâm Việt và Phong Mặc quả thật quá xuất sắc. Hai người đàn ông trưởng thành cao to vững chãi sóng vai đứng đó, sáu người không già cũng yếu hốt nhiên cảm thấy áp lực nặng nề.

[Thế giới luân hồi] đã cho bọn họ hai lựa chọn, một là đoàn kết cùng sống sót, hai là… tiêu diệt lẫn nhau.

Người không điên đương nhiên sẽ không chọn con đường thứ hai, bởi vậy khi Lâm Việt đưa ra đề nghị hợp tác, sáu người chỉ chần chừ giây lát rồi đều đồng ý. Dù sao đồng phục trên người Lâm Việt rõ ràng như thế, nhìn là nhận ra chiến sĩ thuộc quân đội đất nước Bàn Cổ này, mà người dân bình thường hiển nhiên vẫn tin tưởng quân nhân.

[Thế giới luân hồi] đã nói tổng số người luân hồi ở đây là 10 người, vậy hiện giờ chỉ còn một người chưa xuống khỏi vòng đu quay.

Lâm Việt ngẩng đầu, ánh mắt không rời khỏi bánh xe chọc trời đang từ từ chuyển động. Vài người khác thì trò chuyện mấy câu giết thì giờ, thăm dò hỏi han lẫn nhau, ai cũng muốn hiểu thêm vài điều về bạn đồng hành sắp tới, nhân tiện xua đi không khí căng thẳng. Tuy thế giới này thật khó tin nhưng cái xác rơi từ vòng quay khổng lồ xuống còn đang nằm đó, ai dám nói mình không sợ.

Nhân vật trung tâm của đám người đang chuyện phiếm tất nhiên chính là cậu nhóc mới ba tuổi rưỡi kia, đứa trẻ nhỏ xíu như thế cũng phải đến đây chịu hành hạ thế này, thật sự rất tội nghiệp. Vừa rồi tuy cabin của thằng bé không bung cửa không sập sàn, hoàn toàn lành lặn, cũng không bị gió thổi lắc tới lắc lui, nhưng đối với đứa trẻ chưa đầy bốn tuổi, bảo nó căn đúng lúc nhảy khỏi cabin rõ ràng là chuyện bất khả thi, nếu không phải lúc đó có người nhanh tay lẹ mắt đỡ được thì e là nó cũng đã tan xương nát thịt rồi.

Sự thương cảm đối với đứa trẻ này khiến mọi người bình tĩnh hơn hẳn. Đó là một xu hướng tâm lý đáng xấu hổ – chỉ cần có người thảm hại hơn mình xuất hiện, hầu hết mọi người đều sẽ thấy nhẹ lòng, mà trong đám người còn sống sót này, đứa bé kia hiển nhiên là thảm hại nhất.

Không đợi mọi người bình tĩnh bao lâu, tiếng phụ nữ hét lên thảm thiết lại một lần nữa kéo trái tim trong lồng ngực họ thót lên cổ họng.

Theo tiếng hét chói tai, một người phụ nữ mặc váy đỏ từ trên đu quay khổng lồ rơi xuống!

Cô gái này không chết ngay tại chỗ như cậu thiếu niên lúc trước, cô nằm ngửa trên nền đất cứng, gắng gượng muốn bò dậy, thế nhưng phí hết sức lực cũng chỉ cử động được cái cổ. Có vẻ nội tạng cô gái bị thương nghiêm trọng, máu trào ra khóe môi, ngay cả hơi sức để gào cũng không còn nữa.

Cô khó nhọc ngoẹo đầu nhìn về phía bọn họ, tựa hồ muốn cầu xin họ giúp mình.

Lâm Việt có chút chần chừ, anh toan đi tới xem cô gái kia ra sao, nhưng lại sợ mình nhìn thấy máu tanh không tự kiềm chế nổi, lúc ấy chẳng những không giúp được người khác mà còn thêm phiền.


Giữa lúc anh đang do dự, đôi vợ chồng già đã hành động trước, hai người vội vàng bước nhanh tới chỗ người kia. Bà lão ngồi quỳ bên cạnh cô gái bị thương, vươn tay nhẹ nhàng giúp cô lau giọt lệ bên khóe mắt. Đôi mắt hạnh long lanh ánh nước, xinh đẹp yếu đuối khiến người nhìn không đành lòng, trong đó chứa đựng khát vọng cầu sinh xen lẫn nỗi sợ hãi tử thần trước mắt.

Bà lão mủi lòng, nâng tay đưa về phía chồng, khẽ gật đầu ra hiệu.

Ông lão tóc bạc phơ không mấy cam tâm, hàng mày cau lại: “Thẩm Kha, tôi không nỡ, tôi muốn giữ lại cho bà…”

Khuôn mặt bà lão tên Thẩm Kha nghiêm lại, cứng rắn nói: “Bạch Kiến Quốc! Ông làm giáo sư hơn nửa đời người, sao đầu óc ông lại hạn hẹp thế hả? Mấy thứ này ai cần thì cứ cho người đó dùng, chẳng lẽ ông định thấy chết không cứu?”

Ông lão Bạch Kiến Quốc bất đắc dĩ thở dài, móc ra tấm thẻ luân hồi trong túi.

Đó là một tấm thẻ có công dụng chữa trị.

Ánh sáng xanh nhạt từ lòng bàn tay Bạch Kiến Quốc chảy ra, dòng sáng mạnh mẽ tràn vào cơ thể gãy vỡ của cô gái, nhanh chóng chữa lành vết thương trong người cô. Thời gian chữa trị trôi qua, sắc mặt cô gái dần dần ổn định trở lại, sợ hãi và tuyệt vọng vừa rồi cũng tan biến.

Chưa đầy hai phút sau, cô gái cảm thấy bản thân gần như đã hồi phục. Cô cẩn thận chậm rãi đứng lên, nở nụ cười cảm kích với đôi vợ chồng Bạch Kiến Quốc và Thẩm Kha, khuôn mặt tràn đầy thân thiết: “Cháu thật sự cảm ơn ông bà!”

Thẩm Kha cười, khoát khoát tay: “Không có gì, không có gì.”

Bạch Kiến Quốc xót xa nhìn tấm thẻ chữa trị, lẩm bẩm: “Dùng hết 65% năng lượng mất rồi, chỉ còn lại 35%…”

Bà lão Thẩm Kha liếc tấm thẻ của mình, trợn mắt lườm ông: “Không phải năng lượng có thể bổ sung à? Nếu đến lúc nguy cấp cần dùng thì ông lấy thẻ của tôi nạp năng lượng là xong.”

Cô gái váy đỏ nghe lời này vô cùng áy náy, vội vàng nhặt túi xách rơi bên cạnh lên, lấy ra tấm thẻ luân hồi đưa cho Bạch Kiến Quốc: “Ông, ông đã cứu cháu một mạng, thẻ của cháu ông cầm đi! Ít nhất nó có thể bổ sung năng lượng cho thẻ của ông.”

Bạch Kiến Quốc cũng không khách sáo, lập tức nhận lấy tấm thẻ của cô gái kia dung hợp vào thẻ của mình.

Sau khi nuốt một tấm thẻ, thẻ luân hồi của Bạch Kiến Quốc lại được nạp đầy năng lượng, còn tăng thêm một cấp, trở thành thẻ chữa trị cấp 2, lúc chữa thương sẽ dùng ít năng lượng hơn, ước chừng có thể cứu người sắp chết được ba lần.


Lúc này vẻ mặt Bạch Kiến Quốc mới dịu xuống, mỉm cười hiền hòa với cô gái kia: “Được rồi, nếu như lần sau cháu bị thương nữa thì tìm ông, ông sẽ chữa cho cháu thêm một lần, dù sao không thể nợ cháu.”

Cô gái áo đỏ gật đầu lia lịa, càng thêm thân thiết với đôi vợ chồng già.

Mà những người còn lại nhìn thấy Bạch Kiến Quốc có tấm thẻ chữa trị, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Thanh niên ngã gãy xương vội vã bước tới, năn nỉ lấy lòng xin ông lão Bạch Kiến Quốc chữa thương cho mình. Bạch Kiến Quốc thấy thương tích của cậu ta không nặng nên cũng không từ chối, nhanh chóng chữa lành cánh tay cho cậu ta.

Sau chuyện này, quan hệ giữa chín người luân hồi bỗng có chút khó nói.

Vợ chồng Bạch Kiến Quốc và Thẩm Kha đã cứu hai người, bởi vậy hai người đó trở nên gần gũi với họ, cảm giác như bốn người là một nhóm nhỏ trong đoàn.

Lâm Việt liếc mắt đã nhìn ra vấn đề này, thế nhưng anh không nói, chỉ nhẹ giọng trò chuyện với bé con ba tuổi rưỡi, giúp thằng bé bình tĩnh.

Đứa bé tên Lâm Vong Vân, vô cùng xinh xắn kháu khỉnh, đáng yêu ngoan ngoãn, gặp hoàn cảnh đáng sợ đến thế cũng chỉ một mình vò vạt áo nức nở, ngay cả khóc to cũng không dám, sợ làm phiền người xung quanh.

Đứa trẻ còn nhỏ như vậy… Lâm Việt cảm thấy [thế giới luân hồi] này thật tàn nhẫn quá mức, một đứa bé lẻ loi làm sao mà sống sót được ở nơi này?

Lâm Việt quyết định sẽ mang theo Lâm Vong Vân, cố gắng giúp đỡ thằng bé, dù sao ở đây ngoài anh và Phong Mặc, những người khác nhìn qua không mấy khả quan, cũng chẳng đủ thể lực vác theo “đứa con” trên trời rơi xuống.

Trước đây Lâm Việt lựa chọn trở thành một người lính cũng bởi anh trời sinh lương thiện, tuy hiện giờ bản tính lương thiện này đã bị chiến trường mài thành cát bụi, thế nhưng anh vẫn muốn bảo vệ người yếu thế, tiếp tục làm một người tốt trên đời, tất cả chỉ vì những việc đó đã trở thành tín ngưỡng.

Nếu không thể giúp đỡ người khác, vậy những khổ sở anh từng chịu đựng chẳng phải sẽ uổng phí sao?

Nếu không thể giữ mình lương thiện, vậy kẻ đã giết mấy nghìn người trên chiến trường như anh có khác gì ma quỷ đoạt hồn?

Anh không muốn làm ma quỷ, bởi vậy, anh phải dùng việc tốt để đền bù.


Phong Mặc lẳng lặng đứng một bên, hai mắt không rời quan sát Lâm Việt. Hắn nhận ra Lâm Việt kỳ thực không thích trẻ con, bộ dạng khi anh dỗ trẻ con rất ngốc, rất vụng về, giữa đôi mày không giấu được nóng nảy.

Không thích trẻ con mà còn chất cái cục nợ nhỏ ấy lên mình, Phong Mặc cảm thấy người tên Lâm Việt này hóa ra không tệ chút nào. Chỉ có điều… đứa trẻ này chắc chắn chẳng sống được lâu, mà người thiện lương như Lâm Việt, liệu có thể đi được bao xa trong thế giới luân hồi?

Phong Mặc nheo lại con ngươi, ánh nhìn bỗng thêm vài phần lạnh lẽo.

Hắn thấy, Lâm Việt cũng chẳng sống được bao ngày.

Lâm Việt nhặt một tấm áp phích cũ bẩn trên mặt đất, ngồi xổm phủi bụi bặm bám đầy: “Nhóc Vong Vân, chú gấp cho cháu một con ếch biết nhảy rồi cháu nín khóc được không?”

Lâm Vong Vân mở to đôi mắt tròn xoe, ngừng khóc, tò mò gật gật đầu.

Chỉ thấy hai tay Lâm Việt lưu loát vuốt lên vuốt xuống trên tờ áp phích quảng cáo, gấp đôi ba lần đã thành một con ếch giấy lớn bằng bàn tay.

Lâm Việt đặt con ếch giấy dưới đất, chỉ vào cái mông ếch nói với Lâm Vong Vân: “Cháu ấn vào đây nó sẽ nhảy một cái, thử đi.”

Lâm Vong Vân dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, đầu óc không nhớ được cái gì lâu, vừa thấy đồ chơi trước mắt nó đã quên sạch sợ hãi, hiếu kỳ đưa ngón tay ra, ấn vào mông con ếch một cái.

Ếch giấy quả nhiên nhảy lên một bước.

Cậu nhóc con thích thú cười, hai mắt tỏa sáng ấn con ếch thêm một cái, con ếch lại nhảy thêm một bước.

Lâm Vong Vân bật cười khanh khách, hai cái răng cửa nhỏ nhắn lộ ra vô cùng đáng yêu, thằng bé ôm con ếch giấy vào lòng chạy tới trước mặt Lâm Việt, dùng giọng trẻ con non nớt nói: “Cảm ơn chú ạ!”

Lâm Việt nhìn nụ cười hồn nhiên bất giác cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, mỉm cười vươn tay xoa đầu Lâm Vong Vân.

Ngay khi ngón tay anh sắp chạm tới mái tóc tơ của thằng bé, một tiếng “bụp” nặng nề vang lên, lòng bàn tay bỗng nhiên ấm nóng.

Nụ cười trên mặt Lâm Việt cứng lại.

Nhìn xuống thằng bé Lâm Vong Vân, cái đầu nhỏ của nó bất ngờ nổ tung, nát vụn. Máu thịt bầy nhầy dính trên lòng bàn tay Lâm Việt, nhuộm đỏ con ếch giấy mỏng manh, rơi trên quần và giày quân phục.

Thân thể không đầu bé bỏng mềm oặt gục xuống bên chân Lâm Việt.


Hai tay Lâm Việt run run, chứng sợ hãi máu tanh khiến huyết áp anh tăng cao đột ngột, hô hấp dồn dập ép tới. Anh giật lùi mấy bước, vừa thấp giọng chửi thề vừa gạt máu thịt dính trên tay, thế nhưng mùi máu tươi quen thuộc vẫn quanh quẩn bên mũi anh, làm sao cũng không xua tan đi được!

Những người khác tưởng rằng Lâm Việt ra tay giết đứa bé kia, những ánh mắt chiếu vào người anh lập tức cảnh giác hơn hẳn.

Lâm Việt không có sức lực thanh minh cho mình nữa, tận mắt chứng kiến cái chết của Lâm Vong Vân, tâm trạng của anh bắt đầu vượt ngoài tầm kiểm soát. Anh luống cuống dùng tấm ván gỗ cạo máu thịt trên quần và giày, hai tay không còn chịu sự khống chế run lên bần bật.

Anh vừa sợ hãi, vừa phẫn nộ.

Một đứa trẻ ngây thơ ngốc nghếch tại sao chớp mắt đã chết rồi? Rốt cuộc là kẻ nào động tay động chân?!

Lâm Việt lúc này đã khó mà bình tĩnh nổi, ánh mắt anh lạnh lùng đảo qua từng người luân hồi, chỉ thấy ai cũng là nghi phạm!

Nhóm người luân hồi nghi ngờ lẫn nhau, bầu không khí bỗng nhiên càng thêm căng thẳng.

Đúng lúc đó, một chuỗi tiếng động như xe lửa xình xịch chạy qua khiến mọi người chú ý. Đoàn tàu siêu tốc vốn vẫn im lìm dừng cách họ không xa đột nhiên sáng rực, bắt đầu chậm chạp di chuyển.

Trước quầy soát vé tàu siêu tốc, một người mặc bộ đồ đóng giả gấu trúc lặng lẽ xuất hiện. Gấu trúc chỉ vào thi thể Lâm Vong Vân, trong bộ đồ bông dày vọng ra thanh âm trẻ con, không rõ là giọng bé trai hay bé gái.

“Cấm trẻ em thấp hơn 1,3 mét tham gia các trò chơi trong công viên. Lâm Vong Vân không phù hợp quy định, loại bỏ.”

Người mặc đồ gấu trúc vừa dứt lời, trên bầu trời xanh đã hiện lên một hàng chữ.

[Người chơi số 7 Lâm Vong Vân không phù hợp quy định cơ bản của trò chơi, bị NPC loại bỏ. Số người còn lại: 8.]

Thì ra người giết Lâm Vong Vân không phải bất kỳ ai trong số họ.

Thủ phạm là kẻ mặc bộ đồ giả thần giả quỷ trước mặt này.

*Bàn Cổ nhắc đến ở trên là thần tạo nên trời đất, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Hoa nhé.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.