Trò Chơi Sinh Tồn​

Chương Quyển 1 - Chương 9: Buông Tha


Bạn đang đọc Trò Chơi Sinh Tồn​: Chương Quyển 1 – Chương 9: Buông Tha


Hạ Mạt chật vật cố gắng xoay đầu. Chỉ nhìn thấy được bên phải mình có một người. Cậu thở hồng hộc, khom người nói chuyện với mình.
Người này… thật quen.
Cậu mặc một bộ đồ tân thủ, mặt lốm đốm máu tươi. Trên đầu còn có một vết thương rất lớn. Mặc dù đã có rất nhiều thảo dược đắp vào nhưng trên da vẫn còn rất nhiều vết máu. Người này, không phải là thiếu niên kia sao?
Hạ Mạt thấy buồn cười. Cô nghĩ về tương lai hơi xa rồi. Người lấy mạng mình không phải đến rồi sao? Tình huống lúc này có bao nhiêu phiền phức sợ là người này đã thấy rõ ràng. Cô không nhịn được thở dài. Lúc nảy chính cô cũng thô lỗ không ít. Đáng lẽ phải chờ kẻ cơ bắp giết thiếu niên này rồi mới động thủ mới đúng. Hiện tại làm cho người khác được lợi rồi.
Lần này thật sự là hết cách.

Cô bỗng nhiên nản lòng, cô đánh giá mình quá cao rồi. Cho dù cô có thể sống lại lần nữa nhưng nhìn lại, tất cả đều giống nhau thôi. Cô chậm rãi nhắm mắt, chờ đối phương động thủ.
“Không… đừng nói là chết…” Thiếu niên trong âm thanh đã có sợ hãi cùng run rẩy. Nghe được giống như sắp khóc đến nơi. Cậu nhìn thấy hai mắt Hạ Mạt nhắm lại, sợ đến mức vỡ mật. Cậu ngồi xổm xuống. Sau đó lại đưa tay đến gần mũi của Hạ Mạt. Cảm thấy có một luồng khí ấm áp thở ra nội tâm liền an tâm. Cậu thở ra một hơi, ngồi xuống đất. Lúc này Hạ Mạt mở mắt, làm cho cậu sợ hãi la một tiếng. Nhưng âm thanh chưa có phát ra cậu liền che miệng lại.
“Sao chưa ra tay?” Hạ Mạt lạnh lùng nhìn thiếu niên này. Cô có chút mệt mỏi, không biết cảm giác chờ chết là một cảm giác rất dày vò sao?
“Ra tay? Ra tay cái gì? ” Thiếu niên trợn to mắt, âm thanh run rẩy nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh lại. Nhưng Hạ Mạt vẫn như cũ dửng dưng nhìn cậu đầy lạnh lùng khiến cho khuôn mặt đầm đìa máu tươi kia có chút sợ run.
“Ngươi còn không giết ta sao? Thuộc tính của ta đúng là rất tốt. Nếu giết ta có thể đạt được một thành tựu tốt lắm” Hạ Mạt có chút phẫn nộ, chẳng lẽ mình sẽ bị người không biết gì thế này thủ tiêu sao? Thật sự là…
“Tại sao em phải giết người lạ như chị chứ!” Đôi mắt của thiếu niên mở càng to. Nhưng cậu dường như nhớ ra điều gì đó, vội vàng lắc đầu.
“Ngươi nói giết ngươi để cho ta trở thành con người to lớn kia sao? Không. Ta không muốn!!”
“…” Hạ Mạt nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Người đơn thuần như vậy thật giống cô trước đó. Sau đó thì sao? Một lần lại một lần xem thấy chém giết, nhiều lần chết chọc khiến cho bản tính đã sớm mục ruỗng. Cô cười lạnh, thể lực của cô đang hồi phục dần dần. Cô chậm rãi nói, có phần lãnh khốc: ”Cứ như vậy, người chết là ngươi”
Gương mặt của thiếu niên chợt tái nhợt. Cậu không thể tin nhìn Hạ Mạt, ngay cả thân thể đều run lên.
“Còn chưa ra tay” Hạ Mạt muốn đẩy người trên người ra. Nhưng vẫn chưa đủ. Cô bực bội, thậm chí mang thêm mấy phần tàn nhẫn quay về phía thiếu niên kia mắng. Dứt lời, cô nhắm mắt lại. Không thèm nhìn cậu nữa.
Lại một lát sau, thiếu niên kia vẫn chưa động thủ. Hạ Mạt cảm thấy lòng lạnh hơn mấy phần, thể lực của cô đang dần hồi phục. Đợi thêm một chút nữa, phải một chút nữa thôi cô có thể đẩy người đàn ông kia. Đến lúc đó… Tiểu tử, đừng trách cô không cho cậu cơ hội.

“Chị có thể cử động? Em giúp ngươi đẩy tên này ra” Thiếu niên rốt cục lại nói chuyện. Tiếng nói vững vàng hơn, không có run rẩy, cũng không có nức nở. Chỉ là lời cậu nói làm cô kinh ngạc. Cô lần nữa mở mắt ra, trừng mắt nhìn cậu. Thiếu niên kia khịt khịt mũi, kéo một cánh tay của kẻ cơ bắp. Nở một nụ cười với cô. Nhưng nụ cười ấy thật sự quá khó coi.
“Nhanh một chút, em không có nhiều sức đâu”
Hạ Mạt thoáng ngờ vực, lẳng lặng nhìn thiếu niên. So sánh lời nói của cậu thật hay giả.
“Ngươi nhanh lên được không? Em thật sự không có nhiều sức” Thiếu niên làm như lời cậu nói, kéo tay người kia mà thở dốc.
Ánh mắt Hạ Mạt bỗng nhiên tối sầm xuống. Cô dùng sức đẩy thi thể kia ra. Nhờ có thiếu niên giúp nên dễ dàng đẩy thi thể kia ra. Một giây tiếp theo, Hạ Mạt nhảy lên. Đẩy ngã thiếu niên kia trên đất. Cô giơ cao Bối Thứ trong tay, hướng về phía thiếu niên, lạnh nhạt nói “Ta nói rồi, ngươi sẽ phải hối hận”
Thiếu niên phảng phất như sợ đến choáng váng, cứ như vậy nằm trên đất. Hoảng sợ nhìn Hạ Mạt trên người mình.
Đến giờ phút này, Hạ Mạt mới phát hiện thiếu niên này có một đôi mắt cực kì đẹp, trắng đen rõ ràng, hoàn mỹ mà đơn thuần. Cậu cứ như vậy run rẩy nhìn Hạ Mạt, cậu không tin được người vừa cứu mình lại có thể trở nên tàn khốc khát máu như vậy. Lãnh khốc vô tình, giống như kẻ cơ bắp kia không khác là mấy.

Hạ Mạt nhíu mày, bởi vì cánh tay của cô không còn sức. Nhưng cô muốn giết thiếu niên này thật sự là quá dễ dàng. Nhưng, cô lại không thể ra tay. Thật sự kì lạ. Đại khái do người kia không sợ chết đi giúp cô. Có lẽ do người này có ánh mắt quá lương thiện. Cô có điểm run rẩy.
Cô thở hổn hển, sau đó làm một chuyện mà chính bản thân cô cũng không nghĩ đến. Cô chậm rãi buông tay, cúi thấp đầu. Ánh mắt ngày càng đen. Cô nghiến răng, gầm khẽ: “Cút”
“Chị…” Thiếu niên bị sự việc xảy ra làm ờ mịt. Cậu chống thân thể, nhìn Hạ Mạt có chút sợ hãi.
“Ta nói ngươi biến! Nói thêm một chữ, ta lập tức giết người!” Hạ Mạt quay đầu, gương mặt bởi phẫn nộ không rõ mà có phần bực dọc.
Thiếu niên bị doạ, lập tức lảo đảo chạy.
Hạ Mạt lúc này mới loạng choạng đứng lên. Cô nhìn thấy kẻ cơ bắp trên đất. Mắt càng lúc càng tối sầm. Cô đem tấm gỗ nhặt lên, hiện tại cô không thể nào leo cây tìm cành cây khác. Chỉ có thể dùng tạm tấm gỗ này làm vũ khí. Nhìn lại người vừa bị mình giết chết. Đôi mắt Hạ Mạt đỏ ngầu. Cô vừa nghĩ đến người vừa được mình buông tha. Bắt đầu phỉ nhổ chính mình. Hạ Mạt! Mày lại làm cái gì nữa? Mày lại một lần muốn tự giết mình sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.