Bạn đang đọc Trò Chơi Sinh Tồn: Chương Quyển 1 – Chương 50: Vũ Dạ Trường Ca
Câu trả lời của Hạ Mạt làm Hiểu Phong Tàn Nguyệt có chút chần chờ, hiện tại lực lượng tổng hợp của mọi người thường trong khoảng từ 120 đến 150, nếu có thể đạt tới 180 đã là rất mạnh, còn nếu đạt đến 200 thì nhất định là một người nổi bật.
Giáo Úy Nghĩa Địa là một phó bản đối kháng sinh vật Tử Linh, Phong Vũ Cư đã từng có lần không suy nghĩ trước sau tùy tiện đi vào một lần, kết quả tổn thất lớn, còn chưa đánh tới BOSS thứ nhất đã chết hai người chơi, điều này làm cho cả công hội cực kỳ uể oải. Chẳng qua Hiểu Phong Tàn Nguyệt và hội trưởng Vũ Dạ Trường Ca trong lúc đau buồn vẫn không muốn buông tha tính toán tiến đánh phó bản này, chỉ là thận trọng hơn so với lúc trước.
Họ nhiều lần tổng hợp thực lực của người chơi tiến vào phó bản, phát hiện thực lực người chơi thường dừng ở mức 150, vì chắc chắn hơn…, lúc này họ muốn tổ chức tổng hợp lại các người chơi có thực lực ở mức 200 để tiến vào, lần này hẳn sẽ không có vấn đề gì. Chỉ là, ý tưởng tốt, nhưng nếu để làm được thì khó khăn không nhỏ, huống chi, dựa theo ý tưởng của Vũ Dạ Trường Ca, nếu như có thể chiêu mộ vào đội ngũ, tốt nhất nên chiêu mộ vào công hội, cho nên đối với nhân phẩm người chơi, anh ta cũng rất để ý. Còn về việc muốn tổng hợp lại các người chơi có thực lực đã ngoài 200, điều này khá khó, nhưng không có nghĩa là không làm được, nếu như muốn chiêu mộ người chơi có nhân phẩm tốt, việc này tuy cũng khá khó, nhưng cũng không phải không làm được như trên. Nhưng khi đã muốn chiêu mộ các người chơi có thực lực ngoài 200, lại muốn thêm nhân phẩm tốt và tốt nhất còn phải vào công hội của mình, việc này quá khó.
Dưới điều kiện khắc nghiệt như thế này, cũng không thể trách họ ở trong đại sảnh Bình Hưng Trấn chiêu mộ người chơi nhiều ngày như vậy vẫn chưa đầy mười người. Chẳng qua, thời gian chờ đợi dài làm Hiểu Phong Tàn Nguyệt trở nên rất bình tĩnh, không còn hào hứng tuỳ tiện tìm người khác trò chuyện, cho nên khi Hạ Mạt tìm anh ta, thái độ nghi ngờ của anh ta vẫn chiếm rất lớn.
“Số liệu cụ thể của cô là bao nhiêu?” Hiểu Phong Tàn Nguyệt nhanh chóng hỏi.
Đây vốn là một vấn đề rất bình thường, có thể dễ dàng hiểu rõ số liệu thực lực người chơi trong đội ngũ mà tiến hành sắp xếp. Nhưng Hạ Mạt lại thấy trong các tổ đội của họ, tổng hợp lại có rất ít người chơi có thực lực vượt qua 200.
Tục ngữ nói: Tiền tài không để ra ngoài, thật ra đối với thực lực cũng là như vậy.
Cho nên Hạ Mạt uyển chuyển từ chối trả lời: “Điều này không thể tuỳ tiện tiết lộ.”
“Vậy cô cần chứng minh như thế nào để mọi người biết thực lực tổng hợp của cô đã vượt qua 200? Tất cả mọi người đều không quen nhau, cũng không thể nói thực lực của mình là bao nhiêu thì là bấy nhiêu đi? Dù thế nào tôi cũng phải phụ trách cho cả đoàn thể.” Hiểu Phong Tàn Nguyệt đối với việc Hạ Mạt che dấu cũng tỏ ra vẻ hiểu biết, dù là ai cũng không thể vừa gặp nhau thì đã đem mình cho đối phương xem hết từ trong ra ngoài, vả lại hai bên vẫn là người xa lạ, càng không thể có việc này được.
“Như vậy đi, ở cửa đại sảnh, anh tìm giúp tôi một người có thực lực tổng hợp trên 200 rồi cho tôi tiến hành quyết đấu trong 1 phút đồng hồ, nếu thực lực của tôi không đến 200, vừa ra tay thì có thể nhìn ra.” Hạ Mạt nói ra một đề nghị có vẻ có lợi đối với hai bên.
Hiểu Phong Tàn Nguyệt đối với đề nghị này rất hài lòng, phải biết rằng con số thực lực tổng hợp 199 và thực lực tổng hợp 200 tuy rằng chỉ kém một, nhưng trong chiến đấu thực tế lại không nhỏ như vậy. Một người có thực lực tổng hợp trên 100 muốn đánh với một người có thực lực tổng hợp 200 là chuyện không thể, cho nên đề nghị này của Hạ Mạt có thể kiểm tra giá trị thực lực tổng hợp của cô, còn có thể không lộ ra con số thực lực cụ thể của cô, hai bên đều đạt được sự hài lòng.
Vì thế hai người nhanh chóng làm việc.
Người ứng chiến không phải là ai khác, chính là hội trưởng Phong Vũ Cư – Vũ Dạ Trường Ca, anh ta là người thứ nhất có giá trị thực lực vượt qua 200 ở Phong Vũ Cư, đồng thời cũng là người có giá trị thực lực tổng hợp cao nhất trong cả Phong Vũ Cư, hiện tại thực lực tổng hợp của anh ta đã đạt đến 224, cho anh ta nghiệm chứng là thích hợp nhất.
Các thôn trấn giữa Bụi Trần đều ở trong khu an toàn, về lý hẳn sẽ không thể giết chóc trong đây, nhưng điều này cũng không phải tuyệt đối, chẳng qua nhiều người chơi đều nghĩ nơi này không thể giết chóc nên nếu muốn đánh nhau trong đây, chỉ có thể dung hình thức quyết đấu.
Hình thức quyết đấu không có thời gian nhất định, dài nhất là 10 phút, ngắn nhất là 1 phút đồng hồ, quyết đấu giữa hai bên có thể căn cứ thực lực của mình mà lựa chọn thời gian, mà người xem thậm chí có thể hạ chú trên người người quyết đấu trong thời gian đánh nhau.
Vũ Dạ Trường Ca mặc một thân trang phục màu xám, bộ quần áo này là do anh ta lấy tiền của bản thân rồi tốn không ít thời gian để có được, thuộc tính rất không tệ. Bên hông của anh đeo một thanh trường kiếm, tuy nhìn không thấy thân kiếm, nhưng xem cách chế tác từ chuôi kiếm và vỏ kiếm thì lại là một thanh vũ khí khá tốt. Anh ta đứng ở trong đại sảnh người chơi nhìn trái phải một lúc cũng không thấy có người đến quyết đấu cho nên bảo Hiểu Phong Tàn Nguyệt thúc giục Hạ Mạt.
Sau khi được Hiểu Phong Tàn Nguyệt miêu tả cách ăn mặc và diện mạo của Vũ Dạ Trường Ca, Hạ Mạt liền đi ra từ trong đại sảnh người chơi, cách đó không xa, sau lưng cô có một người vừa đi vừa trò chuyện cùng Vũ Dạ Trường Ca, vừa tìm Hiểu Phong Tàn Nguyệt ở xung quanh.
“Vũ Dạ Trường Ca?” Kiếp trước Vũ Dạ Trường Ca cũng có thể xem như là một danh nhân, Hạ Mạt biết người này, chẳng qua những danh nhân này đều sợ bị người khác ám sát, trên cơ bản đều mặc áo choàng, lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên Hạ Mạt thấy được diện mạo của Vũ Dạ Trường Ca. Tuổi anh ta trong khoảng 30, là một người đàn ông diện mạo nho nhã, thanh kiếm bên hông anh ta chẳng những không hao tổn được khí chất nho nhã của anh, lại làm cho xung quanh anh ta sinh ra vài phần khí khái anh hùng, hơn nữa người này là một người rất sạch sẽ, quần áo, gương mặt, hai tay đều rất tươm tất, anh ta đứng ở cửa đại sảnh rất dễ khiến người ta chú ý.
Cho nên sau khi Hiểu Phong Tàn Nguyệt miêu tả hình tượng đặc thù bên ngoài của Vũ Dạ Trường Ca, Hạ Mạt gần như là nhìn một lần đã nhận ra Vũ Dạ Trường Ca đứng trong đám người.
Vũ Dạ Trường Ca nghe có người gọi mình liền quay đầu xem, thứ đầu tiên đập vào ấn vào mắt anh chính là một khuôn mặt xinh đẹp. Vẻ đẹp của con gái được chia thành rất nhiều loại, ví dụ như dịu dàng như nước, hoặc như cô gái hàng xóm nhà bên, hoặc nghiêng nước nghiêng thành, hoặc vô cùng quyến rũ, vân vân.
Nhưng cô gái trước mặt này lại không xinh đẹp như trên ý nghĩa bình thường. Phải hình dung rằng toàn thân cô đều là sát khí.
Tuy rằng xinh đẹp và giết chóc là hai từ rất không liên quan đến nhau, nhưng không biết vì sao, khi Vũ Dạ Trường Ca nhìn thấy cô gái trước mặt này, thứ đầu tiên có thể nghĩ đến chính là nữ sát thủ người đầy máu trong lúc chiến đấu. Thật sự là quá mức sắc bén, quá mức có tính công kích.
Dáng người gầy nhỏ kia trái ngược với gương mặt hết sức sắc bén kia, thoạt nhìn có chút yếu đuối, cứ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Vũ Dạ Trường Ca tỉnh bơ đánh giá cô gái từ trên xuống dưới rồi mới chần chừ mở miệng: “Xin hỏi cô là…”