Đọc truyện Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn – Chương 13: Thiên Tai 1
: Thiên tai (1)
Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Hệ thống bắt đầu giới thiệu “Màn này là một trò chơi sinh tồn dưới bối cảnh thiên tai, mời người chơi hãy cố gắng hết sức để sống sót.”
“Chú ý 1: Sống sót qua ngày thứ 10, người chơi đạt điều kiện qua ải, có thể yêu cầu hệ thống rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào.”
“Lưu ý 2: Thể lực bằng 0, nhân vật tử vong và người chơi bị loại khỏi trò chơi.”
“Lưu ý 3: Số ngày sống sót càng nhiều, người chơi sẽ nhận được càng nhiều phần thưởng cho việc qua màn khiêu chiến.”
“Lưu ý 4: Nếu người chơi hoàn thành khiêu chiến cực hạn – sống sót trong phó bản này 20 ngày, bạn sẽ nhận được phần thưởng Extra.
Sau 20 ngày, những người chơi sống sót trong phó bản này sẽ tự động dịch chuyển rời đi.”
“Lưu ý 5: Hải đảo B5 (máy chủ nơi người chơi đang ở) có 30.000 người chơi và 70.000 NPC thường trú.”
“Lưu ý 6: Từ 9 giờ sáng nay, thiên tai chính thức bắt đầu.”
“Nói cách khác thì còn khoảng một tiếng tự do hoạt động.” Tô Hàn lẩm bẩm.
Trong khi đi bộ đến hiệu thuộc, cô đau khổ suy nghĩ—— Thiên tai có những cái gì nhỉ? Suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ có thể nghĩ ra một số phổ biến, chẳng hạn như hạn hán, thủy triều lạnh, lũ lụt, mưa bão, lốc xoáy, bão tuyết, bão cát.
Nhưng mà….
“Sao lại nói phải cố gắng hết sức sống sót nhỉ?” Đầu óc Tô Hàn mơ hồ “Tích trữ lương khô, trốn trong một căn phòng an toàn không phải là được rồi sao?”
Đột nhiên, cô nhớ ra điều gì đó—— Phó bản là một hải đảo! Bốn bề đều là nước biên có khả năng bị nhấn chìm! Điều khủng khiếp hơn là cô xuất hiện trực tiếp trên đường chính sau khi vào phó bản, cần phải tự mình tìm chỗ để tránh nguy hiểm.
“Ra là vậy.” Nghĩ xong, Tô Hàn bước nhanh về phía hiệu thuốc.
Ai ngờ vừa bước vào cửa tiệm cô lại gặp người quen.
“Chung Duệ?” Tô Hàn có chút kinh ngạc.
“Thật là trùng hợp.” Chung Duệ thản nhiên trả lời, không dừng lại chào hỏi mà tiếp tục càn quét hàng.
Tô Hàn cũng không ngại, đi theo sau cùng nhau gom hàng—— Trò chơi sinh tồn vô hạn dù sao cũng là một game online, thuốc bổ sung thể lực rất quan trọng, đương nhiên tích trữ càng nhiều thì càng tốt.
Sẽ có một làn sóng lớn người chơi đến gần, tất nhiên cô phải tranh thủ chưa có người mà đi mua sắm ngay.
Một khi người chơi trở nên nhiều hơn, không chỉ phải tranh giành thuốc men mà còn phải ngoan ngoãn xếp hàng.
Một lúc sau, Tô Hàn hoàn thành công việc mua sắm.
Cô mua 3 hộp thuốc chống viêm, 10 que thuốc mỡ và 10 hộp dầu xanh, tổng cộng hết 400 Bei.
[Thuốc mỡ: Sau khi sử dụng Thể lực +20, trạng thái “Nứt nẻ” biến mất.]
[Dầu xanh: Sau khi sử dụng Thể lực +20, trạng thái “Muỗi đốt” biến mất.]
Kỳ thật Tô Hàn rất muốn mua thêm một ít loại thuốc nữa nhưng hiệu thuốc không lớn, chủng loại và số lượng thuốc chuẩn bị cũng không nhiều.
Hơn nữa có người nào đó hết sức thổ hào, trực tiếp quét thuốc vào trong xe hàng, tốc độ cực nhanh tựa như chả lo lắng về vấn đề giá cả, nên chỉ cần hai người đã quét sạch hiệu thuốc.
“Không bổ sung kệ hàng sao?” Tô Hàn nhịn không được hỏi.
Nhân viên bán hàng mỉm cười giải thích “Hàng tồn kho đã bị mua hết rồi ạ, một lô hàng mới sẽ được vận chuyển từ nơi khác đến đây bằng thuyền trong tối nay, có thể được đưa lên kệ vào sáng mai.”
Tô Hàn tự động hiểu những lời này là “Sản phẩm đã được bán hết, sáng mai sẽ có hàng mới.” Cô vừa tiếc nuối vừa không khỏi cảm thấy may mắn, may mà đến sớm, nếu không thì không mua được cái gì cả….
Đầu sỏ – Chung Duệ lên tiếng chào hỏi, sau đó bình tĩnh nói “Tôi đi dạo xung quanh một vòng, làm quen địa hình một chút.”
“Tạm biệt.” Tô Hàn nghĩ sao cũng được, không phải là muốn xem trên đảo còn tiệm thuốc khác không hay sao? Nghĩ đến có một lượng lớn người chơi sắp online, cô lười đi tham gia náo nhiệt.
Vừa đi ra khỏi hiệu thuốc không bao lâu, Tô Hàn liền nghe thấy phía sau có tiếng la đau thương “Sao thuốc lại bán hết rồi!”
“Ai làm chuyện này thế?”
“Rõ ràng tôi đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đây rồi mà, sao có thể….”
Là một thành viên càn quét sạch sẽ hiệu thuốc – Tô Hàn yên lặng tăng tốc độ, nhanh chóng rời khỏi đây.
Suy nghĩ một chút, cô đã đi đến tiệm bánh.
Bánh mì bơ thịt 10 Bei một cái, Tô Hàn một hơi mua 80 cái, rốt cuộc cũng gom đủ 100 cái.
Trong túi còn lại 300 Bei, cô trầm ngâm suy nghĩ, mấy ngày này ở đâu đây?
Đúng lúc này, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên “Đúng 9 giờ, trò chơi chính thức bắt đầu.
Vào ngày đầu tiên, một lớp sương mù dày đặc đã bao phủ xung quanh hải đảo.”
Sương mù dày đặc? Đây cũng là thiên tai sao? Tô Hàn khẽ run.
Nhưng ngay sau đó cô phát hiện tầm nhìn xung quanh đã giảm đi đáng kể.
Vốn là một cái nhìn có thể dễ dàng nhìn thấy cách xa hơn mười mét, nhưng hiện tại khắp nơi đều là sương mù dày đặc, cô chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy cảnh vật quanh cô trong vòng năm mét.
“Xẹt—— Rầm.”
Ngay bên cạnh Tô Hàn đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông, do sương mù xuất hiện quá đột ngột, tài xế phản ứng không kịp nên hai xe khác nhau đâm vào nhau.
Giây tiếp theo, hệ thống phát ra thông báo “Vì thiếu nhân lực, Hiệp hội tình nguyện trong vùng khẩn cấp thông báo tuyển người đứng gác ở các ngã tư khác nhau.
Tình nguyện viên chỉ cần liên hệ với bệnh viện trong trường hợp có tai nạn xe hơi và đưa bệnh nhân đi chữa trị.
Tiền lương trả trong ngày, mỗi ngày 80 Bei.
Các bạn quan tâm có thể đến Hiệp hội tình nguyện đăng ký, yêu cầu tổng cộng 100 người, kỳ hạn năm ngày.”
Tô Hàn thì thào nói “Hệ thống trò chơi đang chỉ cho người chơi có thể đi làm bán thời gian kiếm tiền sao? Đáng tiếc vị trí công việc được sắp xếp không tốt lắm.”
Lương 80 Bei cũng không có bao ăn bao ở, còn không bằng công việc phục vụ lúc trước cô làm.
Quan trọng nhất là trong làn sương mù căn bản không thể quan sát được tình hình ở xa.
Nếu tài xế đánh tay lái để tránh xe đối diện, kết quả đâm vào người tình nguyện bên đường thì phải làm sao? Chút lương kiếm được kia còn không đủ để trả tiền thuốc men nữa.
“Cướp đây!”
Tiếng gầm bất thình lình cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Hàn.
Cô cau mày nhìn chằm chằm, phát hiện có hai người đàn ông đứng bên cạnh cô, một trái một phải.
Người bên trái cầm dao, vẻ mặt dữ tợn hung ác, thuộc tính cho thấy “Độ no bụng 89%, độ sạch sẽ: 92%, Thể lực 100%.
Trạng thái: Hoàn hảo.”
Người bên phải cầm một cây gậy bóng chày, đứng ở một bên như một tên côn đồ cặn bã, nhưng thần sắc tiều tuỵ.
Thuộc tính: “Độ no bụng: 91%, độ sạch sẽ: 90%, Thể lực 100%.
Trạng thái: Hoàn hảo.”
Là NPC hay người chơi? Tô Hàn thầm nghĩ.
“Hê.” Tên bên phải dùng gậy bóng chày đập vào tường, đầy ý tứ đe dọa “Đừng đợi, những người khác đang bận đưa người bị thương đến bệnh viện, sẽ không có ai đến cứu mày đâu.
Nếu mày sáng suốt, chỉ cần giao hết số tiền trên người ra, tao có thể cân nhắc cho mày một con đường sống.”
Có sương mù dày đặc như một bức tường che chắn tự nhiên, ngay cả khi điều gì xảy ra ở đây người khác cũng khó có thể biết được.
Tô Hàn yên lặng chớp chớp mắt, nói “Nhưng tôi không có ý định thả anh đi.” Nói xong cô móc ná cao su và bi sắt ra.
Mặt tên đàn ông đầy sững sờ “???”
Bi sắt giống như có mắt, đặc biệt nhắm vào mu bàn tay, cổ tay và các bộ phận khác, sau khi trúng thì rất đau.
Hai tên đàn ông bị đau không nhịn được buông tay, mặc cho vũ khí rơi xuống đất.
Một tên không nhịn được chửi thề “Mẹ kiếp! Trên người có mang theo vũ khí, con hàng này là người chơi sao?”
Vốn dĩ họ nghĩ cướp của một người phụ nữ sẽ rất dễ dàng, nào ngờ họ đá phải tấm thép sắt.
Tô Hàn cũng không trả lời, tiếp tục lắp đạn chuẩn bị bắn lần nữa.
Một tên khác nổi giận “Đừng đánh! Đánh nữa không còn thể lực!” Tuy rằng bi sắt đánh vào khớp xương, lực sát thương tăng gấp đôi, nhưng thể lực ban đầu cao, bây giờ vẫn còn rất nhiều.
Chỉ là sau khi bị bi sắt đánh đau chịu đếu nỗi, hắn ngại nói thẳng.
Vẻ mặt Tô Hàn lạnh lùng “Ra ngoài lăn lộn đều phải trả giá.
Có gan đi cướp mà không có gan chịu đòn à?”
Tên nọ không nói nên lời.
Hắn nghĩ không thì hắn chơi cứng luôn? Nhưng họ không có gì ngoài vũ khí cả, ngộ nhỡ bên kia dùng thuốc thì sao?
Tô Hàn căng dây muốn bắn.
Một tên khác đè thấp giọng, nói qua nói lại vừa vội vừa nhanh “Đi mau! Bốn phía toàn là sương mù dày đặc, chỉ cần chạy thật xa đối phương không thể nhắm trúng được.”
Tên còn lại bừng tỉnh hiểu ra.
Hai người nhanh tay nhặt vũ khí lên, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Tô Hàn thành công bắn trúng bả vai một tên.
Nhưng người nọ cắn răng cố gắng chịu đựng, không quay đầu lại mà bỏ chạy như bay.
Vẻ mặt Tô Hàn không biết phải làm sao.
Ná cao su là dùng để tự vệ, đi săn cũng không tồi, nhưng nếu dùng để truy sát đuổi giết thì hiệu quả quá thấp.
Lên đạn, thời điểm nhắm bắn thì người ta cũng sớm cao chạy xa bay rồi.
Vừa vào phó bản liền bắt đầu cướp bóc, chẳng lẽ không mua kho hàng tuỳ thân, vật tư bị mất rồi sao?” Thuận miệng tự hỏi xong cô liền không nghĩ nhiều nữa, tìm đúng hướng rồi đi thẳng ra ngoài.
**
Khi mà Tô Hàn nghĩ tìm việc là một chuyện rất dễ dàng, cơ bản không cần lo lắng.
Ai ngờ—
“Xin lỗi, bạn không có kỹ năng chuyên môn mà chúng tôi cần.”
“Hay là bạn đi chỗ khác xem thử một chút đi.”
“Xin lỗi, chúng tôi cần chuyên gia, bạn không phù hợp.”
Tô Hàn đơ mặt cười nghĩ, học nghề bánh không phải là một tên chạy vặt sao? Cần chuyên gia cái quỷ gì?
Nhưng sau một thời gian dài cô không thể không thừa thừa nhận rằng rất khó để tìm được một công việc phù hợp.
Là tiêu chuẩn đầu vào quá cao, hoặc là chọn đường lao động chân tay, với mức lương 60 Bei một ngày mua đồ ăn và nhu yếu phẩm hàng ngày vừa đủ sống một ngày.
Nghĩ đến trong kho tuỳ thân vật tư cần thiết đều có, cô dứt khoát từ bỏ đấu tranh, quay sang bắt đầu tìm chỗ ở.
“Biệt thự bên bờ biển, mang đến cho bạn sự tận hưởng tuyệt vời! Chỉ 300 Bei mỗi ngày.”
“Khách sạn 4 sao, phòng đơn, bao ăn 3 bữa, 150 Bei mỗi ngày.”
“Nhà trọ homestay, mỗi người một gian, cung cấp bữa trưa mỗi ngày, 100 Bei một ngày.”
Bỏ qua lời giới thiệu nhiệt tình của người môi giới, Tô Hàn tự mình chọn thuê một căn nhà “Tôi muốn có một gian nhà trúc ven biển.”
Nhà trúc ven biển, nhà thuê rẻ nhất, ở chung với người khác.
Trên dưới có 2 tầng, tầng 1 dùng chung, tầng 2 có 4 phòng.
Mỗi phòng 50 Bei/ngày, cơm nước tự lo.
Nhà môi giới “….”
Té ra là quỷ nghèo.
Sau khi trả tiền thuê năm ngày trong túi chỉ còn lại 50 Bei, Tô Hàn thành công nhận được chìa khóa phòng.
Khi xem qua nhà trúc cô thấy căn phòng thực sự cũng không tệ.
Bên trong có ghế mây, bàn gỗ, giường gỗ, còn có chăn bông, nơi này còn rất rộng rãi, tốt hơn nhiều so với khu tập thể nhân viên ở phó bản đầu tiên.
Sau khi dọn dẹp một lát, Tô Hàn cầm xô trong nhà đi ra ngoài – Rảnh rỗi không có gì làm nên cô định đi ra biển câu cá.
Kế hoạch tính rất tốt, chỉ là sau khi đến đó phát hiện ra rằng không cần phải câu cá gì cả.
Có rất nhiều cua nhỏ và ốc dạt vào bờ biển, cô thậm chí còn nhặt được hai con hàu!
Tô Hàn đột nhiên nhớ lại có một câu nói giáp biển ăn hải sản, bởi vì sóng biển thường xuyên đánh dạt hải sản vào bờ biển.
Chỉ cần tuỳ tiện đi trên bờ nhặt một chút liền có thể có ngay một bữa ăn ngon.
Dần dà những người sống sát biển đã thành thói quen, thậm chí còn lười cúi xuống nhặt.
Nhưng đây là lần đầu tiên Tô Hàn gặp phải tình huống này.
Cô dứt khoát nhét cần câu lại vào rương đựng đồ, sau đó thích thú dạt dào đi nhặt hải sản.
Một lúc sau, hải sản nhặt được đã đầy xô, Tô Hàn cao hứng xách thùng đi về nhà.
==========================
Tác giả có lời muốn nói:
Có một bộ phim tên là The Mist (2007), tức là thị trấn bị bao quanh bởi sương mù dày đặc, sau đó mọi người cùng nhau giải quyết rắc rối ≧ ▽ ≦.