Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 68: Những Điều Cần Biết Khi Du Lịch Trên Quốc Lộ


Bạn đang đọc Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh – Chương 68: Những Điều Cần Biết Khi Du Lịch Trên Quốc Lộ


Lúc trước nhân viên chăm sóc khách hàng nói đến “Tiến hành điều tra sâu hơn” là chỉ việc này sao?
Trong khoảnh khắc mọi người đều im lặng.
Tuy đã sớm biết đến sự tồn tại của cố vấn học tập, nhưng chưa kịp chuẩn bị người ta đã sắp “Ghé thăm” nên vẫn có chút luống cuống.
Bọn cô hoàn toàn không chuẩn bị gì hết á!
Với lại trong lá thư không có thông tin cụ thể gì cả, ví dụ như cố vấn học tập là ai, bao giờ đến, quá trình điều tra như thế nào…
Quách Quả ôm đầu trốn tránh hiện thực: “Cứu với, chuyện này còn đáng sợ hơn cả chuyện giáo viên chủ nhiệm đột nhiên đến thăm nhà lúc bé nữa!”
Sắc mặt Trịnh Vãn Tình cũng không tốt lắm: “So với việc vừa phác thảo giàn ý luận văn xong giảng viên tìm tới thông báo đổi đề tài nghiên cứu còn đáng sợ hơn.”
Quan trọng nhất là bây giờ các cô hoàn toàn không biết gì về “Cố vấn học tập” cả, kẻ đó ác ý, thiện ý hay trung lập? Chỉ cần dính dáng đến trò chơi này, mọi người luôn có dự cảm bất ổn.
Trương Du sầu lo: “Lần này để tớ liên hệ với chăm sóc khách hàng thử xem sao.”
Cô ấy mở app ra, đang muốn bấm vào giao diện chat thì một dòng chữ nhảy ra: [Đã hết thời gian làm việc, bộ phận chăm sóc khách hàng đã tan tầm.]
…!Trò chơi rác rưởi, không muốn làm thì đừng có đẻ ra bộ phận chứ!
Đường Tâm Quyết lại khuyên nhủ mọi người: “Nếu đã là chuyện không thể thay đổi được thì cũng đừng quá lo lắng.

Dù sao xét từ góc độ nào đó thì chúng ta khá an toàn.”
Bạn cùng phòng: “Thật á? Tại sao?”
Đường Tâm Quyết: “Vì chúng ta quá yếu.”
Bạn cùng phòng: “…”
Thấy ba người nghẹn lời, Đường Tâm Quyết cười cười: “Các cậu có phát hiện ra không? Cấp bậc trong trò chơi này được phân chia rất rõ ràng.

Dựa theo logic thì cấp bậc của cố vấn học tập vượt xa những con quỷ chúng ta từng gặp rất nhiều, học sinh vừa mới tham gia trò chơi đối đầu với nó chẳng khác gì châu chấu đá xe.

Nếu nó thật sự muốn gây bất lợi với chúng ta thì chúng ta cũng chẳng có cách nào phản kháng cả.”
“Nếu trò chơi chỉ đơn thuần muốn cạo chết chúng ta, chẳng bằng nó treo tất cả lên cây rồi nã hết băng đạn, ai còn sống thả lại hiện thực là xong.”

Phụt, Trương Du không nhịn được bật cười, Trịnh Vãn Tình cũng khoe tám cái răng, bầu không khí căng thẳng lập tức nhẹ nhàng hơn.
Nói đùa xong, Đường Tâm Quyết quay lại chuyện nghiêm túc: “Nhưng chúng ta vẫn sống tới giờ, đúng không?”
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, dù là đường sống trong chỗ chết ít nhất cũng vẫn là đường sống.
Nhờ câu này mà mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ăn ăn uống uống rút thưởng như thường.
“Bánh quy, nước, nước, bánh quy…”
Nhìn đống đồ ăn lặp đi lặp lại, mặt Quách Quả cũng muốn khô khốc như miếng bánh quy luôn.
“Chỉ một lon Coca thôi cũng được mà!”
Còn chưa dứt lời, trước mắt Đường Tâm Quyết chợt lóe ánh sáng trắng, xuất hiện một chai Coca lớn.
“Cảm ơn cảm ơn, tôi chân thành tha thứ cho cái thế giới này.” Quách Quả vô cùng dễ chiều.
Bởi vì lần này có ít điểm hiệu quả nên chả rút thăm được mấy, trừ đồ ăn thì có thêm ít đồ dùng sinh hoạt kiểu như ly sứ đánh răng mẻ, đèn pin thiếu pin, một cây đũa bốc mùi thối kì lạ.
Trương Du gom chúng nó vào một góc khuất, sau đó dọn dẹp đơn giản cả phòng ngủ, chỉ một loáng là căn phòng rực rỡ hẳn lên.
“Bất cứ lúc nào cũng phải duy trì vệ sinh giữ gìn trật tự phòng ngủ.”
Trương Du dang tay ra: “Trật tự chính là nguồn gốc của mọi sự trên đời!”
Một cơn gió nhỏ đến mức khó mà phát hiện lướt qua, trong tay Trương Du lóe lên ánh sáng yếu ớt rồi nhanh chóng vụt tắt.
Kĩ năng “Thu hồi đồ cũ”!
Tiếp theo, một vật thể cực lớn màu trắng tinh còn toát ra hơi lạnh nện cái “Rầm” xuống đất.

Truyện Hài Hước
Mọi người trợn trừng mắt.
Nhất là ba người Trương Trịnh Quách, ba người có hóa thành tro cũng không thể nào quên được ám ảnh tâm lý trong nhà bà Mayas, nhất là cái kho lạnh chứa đầy “Cốt canh”.
Nếu bọn cô không nhìn nhầm thì cái cục màu trắng này rõ ràng chính là một mảnh vỡ của cái tủ lạnh chứa cốt canh, bên thành mảnh vỡ còn dính vài giọt chất lỏng màu xanh lục.
Quách Quả vô cùng khiếp sợ: “Cái này mà cũng thu hồi được á…!Ọe!”
Mùi tanh tưởi kinh tởm khủng khiếp lập tức bao trùm phòng ngủ, bốn người vội vã bịt miệng nôn ọe.

Ngoài cửa, tiếng chân đi qua đi lại nặng nề ngày nào cũng đúng giờ lướt qua vừa vặn đi đến trước cửa, lần đầu tiên tiếng chân khựng lại.
Tiếng chân: “Ọe!”
Giờ phút này, ngay cả quái vật bí ẩn cũng phải công nhận phòng 606 thối hoắc.
Trương – vừa mới quét dọn xong còn đặc biệt xịt phòng cho thơm – Du: “…”
12 giờ đêm, cuối cùng cái miếng tủ lạnh vỡ cũng bị thanh lý xong xuôi.
Chất lỏng xanh lá bị bọc trong bọc ngoài kín kẽ quẳng vào không gian trong tấm gương thần kì, miếng tủ lạnh vỡ sạch sẽ thì để cạnh cửa, vừa hay nó là miếng góc tủ đông nên Đường Tâm Quyết để túi kim chỉ của bà Mayas vào đó luôn.
Nhìn quá trình Trương Du vệ sinh, ba người chỉ có thể quỳ lạy bái phục, cứ như điều Trương Du vừa làm không phải vệ sinh mà là làm phép vậy.
Làm phép xong xuôi, Trương Du mệt muốn chết: “Tớ tắm trước nhé.”
“Quý cô có cần khăn tắm và dầu gội đầu không ạ?”
“Đây là loại sữa tắm sang chảnh yêu thích của tôi ạ!”
“Xin quý cô cứ thoải mái ạ, hôm nay phòng tắm thuộc về một mình quý cô ạ!”
Ba người vô cùng nịnh nọt.
Trương Du: “…!Không cần đâu, nếu được thì hãy cầu nguyện cho tớ lát ngủ đừng có mơ đến kho lạnh của NPC là được.

Tớ thật sự…!Ọe!”
Được rồi, không cần nói thêm câu nào nữa.
Giày vò đến lúc rạng sáng, trong bản tin của quỷ không mũi, ba người mới mò lên giường, dần dần chìm vào mộng đẹp.
“Hôm nay, một cư dân cư trú ở ngoại thành làng đại học là bà Mayas đã kêu oan suốt đêm, xin phòng đào tạo phát khoản trợ cấp cho người già.

Sau khi biết phòng đào tạo không có bộ phận phúc lợi người già, bà Mayas đã đứng ở bên ngoài phòng đào tạo chửi suốt ba tiếng đồng hồ, sửa thành báo án, báo trong nhà bị trộm đột nhập lấy mất túi kim chỉ, sau đó lại được biết phòng đào tạo cũng không có bộ phận tiếp nhận đơn thư…”
Quỷ không mũi xúc động sụt sịt: “Ai da, làng đại học thật là một nơi lạnh lẽo.


Lúc tôi muốn phẫu thuật thẩm mĩ nâng mũi phát hiện ở đây không có bệnh viện thẩm mĩ cũng đã nghĩ như thế đó.”
Tiếng cảnh báo “Tich tich” vang lên, thúc giục quỷ không mũi đừng có mà lạc đề.
Quỷ không mũi lè cái lưỡi dài một mét của nó ra, tiếp tục đọc bản tin: “Gần đây, để chào mừng hoạt động thi đấu chủ nhật đầu tiên của làng đại học, ba trường đại học đang tập trung tìm kiếm chương trình học giúp các học sinh sớm thích ứng với cung cách thi đấu.

Đồng thời, trường đại học hạng ba lấy lý do “Mấy người làm gì có học sinh mới” để từ chối lời mời hợp tác của trường đại học hạng nhất và hạng hai.

Xung đột leo thang, cánh cổng trường đại học hạng ba vừa mới sửa xong lại bị hư hại lần nữa…”
Tiếng quỷ không mũi đột ngột dừng lại, nó ngẩng đầu nhìn về phía ngoài màn hình với ánh mắt cực kì kinh hoàng, dường như nó vừa cảm nhận được điều gì đó vô cùng khủng khiếp.
Tiếng bước chân trong hành lang từ từ đến gần, quỷ không mũi bắt đầu run lẩy bẩy, miệng mấp máy không thốt nổi lời nào.

Vì quá hoảng sợ mà hai con mắt nó lần lượt lăn ra khỏi hốc mắt rơi vào trong tay, cuối cùng nó quyết đoán chui tọt xuống gầm bàn, từ chối việc tiếp tục đọc bản tin.
Xẹt.
TV tắt phụp.
– —————-
Đường Tâm Quyết nghe có tiếng người đang gọi mình.
Cô gắng sức bò dậy, phát hiện mình đang nằm trên mặt đất trong một sơn động ẩm ướt tối đen.
Cô nhìn xung quanh, không có lối ra, chỉ có một lỗ thủng hình tròn trên đỉnh động, ánh sáng mờ nhạt xuất phát từ nơi đó, chiếu sáng sơn động âm u tăm tối.
Đường Tâm Quyết quan sát cẩn thận sơn động phát hiện sơn động này có dạng hình chóp tam giác, càng xuống sâu càng rộng, trên cùng chỉ có một cái cửa động bé, dưới đáy lại rộng không nhìn thấy điểm cuối, cũng không làm sao ước lượng thể tích được.
Tiếng gọi lại loáng thoáng vang lên chỗ xa xa, lúc mạnh lúc yếu, không chỉ không thể nghe ra giọng ai, mà muốn nghe xem là giọng nam hay nữ cũng khó.

Đường Tâm Quyết thử bước lên thăm dò, cuối cùng cũng nhìn thấy nguồn gốc của tiếng gọi ở tận sâu trong sơn động.
Tiếng gọi này không thuộc về một ai đó.
Nó là tiếng gọi của một đám người.
Đám người kia dường như có cả nam cả nữ, cả cao cả thấp.

Bóng dáng họ một nửa ở ngoài sáng một nửa chìm trong tối, không thể thấy rõ quần áo trên người.
Có người đang vẫy tay, có người co lại phía sau, có người ngu ngơ bất động, có người liên tục lắc lư.

Đường Tâm Quyết chắc chắn cô không biết mấy người này.
Có lẽ bọn họ có điều gì đó muốn nói với cô chăng?
Đường Tâm Quyết nghe không rõ tiếng gọi, nhưng cô có thể cảm giác được bọn họ đang thật sự gọi mình.
Đây là đâu? Họ là ai?
Đường Tâm Quyết không tự chủ bước lên, dường như chỉ cần cô đến gần hơn một bước là có thể thấy rõ tất cả vậy…
Nhưng đúng lúc cô nhấc chân lên, một cơn đau thắt ngực xuất hiện, Đường Tâm Quyết phun ra một ngụm máu, ôm lấy đầu.
Cảm giác bên tai có tiếng ù ù như sấm rền làm đầu cô đau muốn nứt ra.
Không đúng!
Đường Tâm Quyết lùi lại, nhưng dường như có thế lực nào đó đang kéo cô về phía trước, đi ngược lại ý nghĩ của cô.
Ngàn cân treo sợi tóc, cô lập tức tập trung tinh thần muốn giành quyền kiểm soát cơ thể, rốt cuộc miễn cưỡng chống lại được thế lực siêu nhiên kia, đứng nguyên tại chỗ.
Tinh thần hao tổn nhanh khó mà tưởng nổi, chưa được bao lâu cô đã bị rút sạch, cảm giác mỏi mệt vô cùng khiến Đường Tâm Quyết chỉ có thể nghiến răng kiên trì.
Trực giác nói với cô, tuyệt đối không thể để bị khống chế, tuyệt đối không được tiến về phía trước!
“Sạt sạt…”
Tiếng kéo lê không đúng lúc phát ra từ lỗ hổng trên đỉnh động khiến Đường Tâm Quyết rùng mình, cô nương theo tiếng động quen thuộc, ngửa đầu nhìn lên.
“Thịch, thịch!”
Lần này là tiếng bước chân nặng nề.
Tiếng động này càng quen thuộc hơn, Đường Tâm Quyết cố gắng lục lọi trí nhớ về nó trong đầu mình, cô phải bắt được thứ gì đó…
Cô nhớ rồi.
Đây là tiếng chân của sinh vật lạ ngày đêm đi tuần ngoài hành lang phòng ngủ.
Mà cô cũng đang ở phòng ngủ chứ không phải ở trong sơn động, đây không phải là hiện thực, đây là…!Mơ.
Trong nháy mắt khi hiểu ra mọi chuyện, cô mở bừng mắt, ý thức quay về thực tại!
Cô không ở trên giường, chẳng biết cô đã xuống giường, đi tới cửa sổ ban công từ bao giờ.
Ngoài cửa sổ ban công, một con mắt màu đỏ rực to tướng chiếm trọn khung cửa sổ, nó đang lạnh lùng nhìn cô.
Trong con mắt đó không có thiện ý.
Suy nghĩ xoay chuyển, Đường Tâm Quyết đang định mở miệng thì tiếng nói của con mắt trước mặt đã xuyên vào đầu cô trước: “Sinh vật bóng tối, sao có thể lẫn vào kí túc xá của con người?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.