Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 6: Quy Tắc Văn Minh Trong Phòng Ngủ


Bạn đang đọc Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh – Chương 6: Quy Tắc Văn Minh Trong Phòng Ngủ


Lá chắn khởi động chứng tỏ Quách Quả bị quỷ quái tấn công.

Lúc tiếng vỡ vang lên, Đường Tâm Quyết chắc chắn rằng cô còn nghe được một tiếng nức nở không quá rõ.
Xem ra Quách Quả cũng tỉnh rồi.
Sau khi lá chắn vỡ, cái bóng tóc dài bên giường không dừng lại.

Tiếng bước chân đổi hướng, đi đến giường số 3 đối diện giường Đường Tâm Quyết.
Giường số 3 của Trương Du, cậu ấy không có dị năng hay đạo cụ nào cả, mà có lẽ quỷ quái vừa bắt đầu đã tấn công luôn.
Đường Tâm Quyết căng thẳng, cô nương theo màn đêm chạm vào điện thoại bên người, cạnh điện thoại còn có một cây thông bồn cầu.
“…”
Vừa nghĩ tới cảnh mình ngủ chung giường với cây thông bồn cầu là tâm trạng của Đường Tâm Quyết đã vô cùng phức tạp.

Nhưng giờ không phải là lúc nghĩ nhiều, cô đưa tay cầm lấy nó, tập trung chú ý, chuẩn bị đứng lên bất cứ lúc nào.
Quả nhiên bóng đen dừng trước giường Trương Du, lần này Đường Tâm Quyết thấy khá rõ ràng.
Đó là một nữ sinh rất gầy, có điều từ cổ trở lên vươn dài cực kì quái dị, gần như là treo đầu trên móc, tóc rài rũ xuống dính sát vào rèm giường.

Còn nửa dưới cơ thể nó chìm trong bóng tối, không nhìn được rốt cuộc hai chân nó dài cỡ nào.
Đường Tâm Quyết không nghe rõ cái bóng tóc dài nói gì, chỉ có thể phán đoán qua khoảng thời gian nó ngừng trước giường, rất có thể nó đang ra tay với Trương Du.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, rèm giường rung lên, cảm giác nặng nề xâm nhập vào tứ chi, tất cả sức lực đều biến mất.


Cô nhận ra có gì đó sai sai, nhưng cảm giác mơ màng quen thuộc trước khi chìm vào giấc ngủ đã xông lên.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười chói tai vang lên, Đường Tâm Quyết dùng tất cả sức lực ngăn mí mắt nhắm lại, tập trung nhìn chằm chằm vào tình hình ngoài rèm.
Không biết trước giường Trương Du vừa xảy ra chuyện gì, tiếng bước chân dường như càng ngày càng đi xa, một lát sau nó lại xuất hiện nữa, bắt đầu lục bàn lục tủ như đang tìm kiếm gì đó.
“Đồ của tao đâu…!Đồ của tao đâu…”
Ngăn bàn bị giật mạnh ra, kéo theo khung giường cũng lắc lư liên tục.

Giọng nói của nó tràn ngập sự bối rối: “Không thấy, tao để nó ở đâu rồi hả? A!!”
Trong tiếng gào thét điên cuồng, tất cả mọi âm thanh lại biến mất lần nữa, căn phòng ngủ nhỏ chìm trong yên tĩnh.
Đường Tâm Quyết nằm trên giường thở thật nhẹ, trong tầm mắt mơ hồ của cô chỉ có một màu đen yên lặng như chết, không thấy ánh sáng hay bóng người.

Cô vẫn cố gắng đấu tranh với cơn buồn ngủ bỗng dưng xuất hiện, chợt phát hiện ra có điều không đúng.
Ban nãy phòng ngủ tối đến mức này sao? “Nữ sinh” kia đâu rồi?
Cô như nhận ra điều gì, ánh mắt chầm chậm di chuyển…!Trên đỉnh màn thình lình xuất hiện một gương mặt trắng bệch đối diện với cô.
Đôi mắt trắng dã nhìn cô chằm chằm, miệng nó hé ra một nụ cười quái dị.
“Giúp tao một chút, giúp tao tìm ra thứ bị mất…!Giúp tao đi, dù sao chúng ta cũng là bạn tốt cùng phòng mà, đúng không?”
Hóa ra màu đen đặc cô vừa thấy không phải bóng đêm, mà là cả người nó dính lên trên rèm, che khuất tầm mắt cô.
Ngay sau đó, tất cả chìm vào bóng tối.
– —————

Lúc mở mắt ra lần nữa, Đường Tâm Quyết cầm cây thông bồn cầu bật dậy trong vô thức.

Bóng người bên giường và khuôn mặt trên đỉnh đầu đã biến mất không thấy đâu, đèn trong phòng ngủ bật sáng như ban ngày.
Cô mở điện thoại ra xem, trên màn hình hiển thị thời gian: 8 giờ sáng.
Đường Tâm Quyết chú ý thấy mục [Thông tin cơ thể] lóe lên một cái, cô mở ra, thanh trạng thái màu xanh thể hiện mức độ khỏe mạnh của cơ thể xuất hiện một dòng “-1”.
[Di chứng khi nhìn thẳng vào quái vật, tinh thần bị ô nhiễm, mức độ khỏe mạnh -1.]
Nhớ tới gương mặt quỷ đối diện với mình trong bóng tối, chỉ bị giảm có 1 điểm mức độ khỏe mạnh là tốt lắm rồi.

Đường Tâm Quyết ngẩng đầu, giường số 1 và giường số 2 phát ra tiếng người vội vàng bật dậy, Trịnh Vãn Tình giường số 2 xốc chăn lên, ngạc nhiên hỏi: “Ơ? Sao chúng ta lại ngủ mất vậy?”
Quách Quả giường số 1 thì trùm chăn, chỉ thò ra một cái đầu: “Lá chắn bảo vệ của tớ mất rồi, hu hu hu hu…”
Một người nửa đêm giật mình tỉnh giấc còn tốn một cái lá chắn, người còn lại thì rõ ràng ngủ một mạch đến sáng, số phận đối lập vừa thấy đã hiểu.
Đương nhiên, có lẽ số đen nhất phải là một người khác.
Sau khi xác nhận hai người không làm sao, Đường Tâm Quyết lập tức chạy tới giường số 4.

Chỉ trong chớp mắt khi giẫm chân lên thang, trái tim Đường Tâm Quyết đã chìm xuống.
Giường số 4 trống không, không thấy bóng dáng Trương Du đâu!
Biết Trương Du mất tích, hai người còn lại cũng vội vàng leo xuống giường.
Nhà vệ sinh, ban công, trừ cửa phòng ngủ không tài nào mở được ra, bọn cô thậm chí còn lục cả tủ quần áo nhưng vẫn không thấy Trương Du đâu.

Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Nữ quỷ kia xuống tay với Trương Du như thế nào?
“Tớ…! Tớ nhớ hình như là…” Với tư cách là một người cũng đã từng bị nữ quỷ tấn công, Quách Quả cố nén sợ hãi nhớ lại: “Hình như lúc đang mơ màng tớ có nghe tiếng ai gọi tên tớ, tớ vừa mở mắt ra đã thấy một mớ tóc dài dính ngay rèm giường…”
Lúc ấy cô ấy sợ cứng cả người, sợ tới mức quên cả hét lên, mà cái giọng nói kia còn hỏi: “Có thể giúp tớ một việc không?”
Khi đối diện với đôi mắt trắng dã của nữ quỷ tóc dài, Quách Quả lập tức cảm thấy không thể khống chế được cơ thể mình nữa, há miệng định trả lời.

Chính lúc cô ấy sắp bật ra tiếng thì tiếng lá chắn khởi động cũng vang lên.
“Sau đó tớ sợ ngu luôn thì nó đi, chờ thêm một lúc tớ lại thấy cực kì buồn ngủ, mở mắt ra đã đến giờ này rồi.”
Quách Quả nói năng hơi lộn xộn, tay còn run lẩy bẩy: “Sao không thấy Trương Du đâu hết vậy, cậu ấy sẽ không sao đúng không, Tâm Quyết, tớ sợ lắm, tớ..

Tớ…”
Trạng thái của Quách Quả không được bình thường.
Đường Tâm Quyết đã nhận ra, cô cầm điện thoại của cô ấy lên, quả nhiên cô thấy mục sức khỏe trong phần [Thông tin cơ thể] bị trừ điểm.
[Tinh thần bị ô nhiễm nặng, mức độ khỏe mạnh -10.]
Thanh trạng thái thể hiện mức độ khỏe mạnh của Quách Quả giảm sâu, chỉ thêm một điểm nữa sẽ chuyển từ màu xanh lục sang màu vàng.
Đều đối mặt với nữ quỷ nhưng Đường Tâm Quyết chỉ mất 1 điểm mà Quách Quả lại mất gấp 10, vậy có nghĩa là mức độ ô nhiễm tinh thần cũng khác nhau tùy từng người sao?
Quách Quả nhìn thuộc tính của Đường Tâm Quyết thì khóc to hơn: “Sao tớ lại xui xẻo thế cơ chứ, oa oa!”
“Đừng gấp, nếu đây là bài kiểm tra thì chắc chắn có nhiệm vụ để chúng ta làm, chúng ta phải làm rõ tình huống đã.”
Dường như muốn hưởng ứng lời Đường Tâm Quyết, giọng nữ máy móc quen thuộc vang lên:
“Tiểu Hồng là một sinh viên nữ hoạt bát đáng yêu, cô ấy có một người bạn trai yêu chân thành tha thiết, có bạn cùng phòng đoàn kết yêu thương, sống trong một phòng ngủ hài hòa hạnh phúc.”
“Nhưng bỗng một ngày Tiểu Hồng phát hiện ra mình không tìm thấy một thứ, đó là thứ rất quan trọng với cô ấy, vì thế cô ấy không thể không nhờ bạn cùng phòng tìm giúp.

Cô ấy tin rằng những người bạn cùng phòng thích giúp đỡ mọi người nhất định sẽ giúp cô ấy hoàn thành ước nguyện.”
“Là bạn cùng phòng của Tiểu Hồng, vào ban ngày mọi người cần phải tìm được thứ bị mất, đặt trên bàn học của Tiểu Hồng.


Khi màn đêm buông xuống, Tiểu Hồng sẽ tới lấy nó đi.”
Giọng nữ biến mất, Đường Tâm Quyết xem điện thoại trước, phát hiện những gì giọng nữ nói đã biến thành thông báo, xuất hiện trong mục [Ghi chép kiểm tra/thi đấu], bên dưới còn có hai dòng chữ nữa.
1.

Từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối là ban ngày.
2.

Tiểu Hồng thích sạch sẽ, xin đừng làm lộn xộn bàn của cô ấy.
“May quá may quá, chúng ta còn tận 11 tiếng nữa cơ, tìm một món đồ trong phòng ngủ nhỏ của chúng ta cũng không khó lắm.”
Trịnh Vãn Tình thở phào nhẹ nhõm, xắn tay áo chuẩn bị lục lọi.
“Nhưng mà tìm gì mới được?”
Quách Quả chẳng còn muốn chống đối cô ấy nữa, uể oải nằm bẹp ra bàn: “Gợi ý không nói là mất gì, lỡ như chúng ta tìm không đúng, đến tối nữ quỷ lấy mạng bù vào thì sao?”
Hai người đồng loạt đưa mắt nhìn “người đáng tin”, Đường Tâm Quyết nhìn màn hình di động, một lúc sau cô mới ngẩng đầu lên, gương mặt như có điều suy nghĩ, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng lại hết sức rõ ràng: “Đầu tiên, chúng ta cần phải xác định rõ hai việc.

Một, Tiểu Hồng là bạn cùng phòng của chúng ta, chúng ta tìm được đồ rồi sẽ để lên mặt bàn của nó, nhưng bàn của nó là cái bàn nào?”
Hai người giật mình ngẩng phắt lên, lúc này mới nhận ra vấn đề.
Đây là phòng ngủ của bọn họ, bốn người ở chung ba năm, không có ai biết rõ địa bàn này hơn so với bọn cô, giờ tự dưng thêm một “bạn cùng phòng” chưa tính, ở đâu ra một cái bàn học nữa?
Đường Tâm Quyết vuốt vuốt phần giữa hai lông mày, nói tiếp: “Thứ hai, quy tắc nói là từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, nhưng bây giờ điện thoại đang hiển thị là 9 giờ đúng.”
Trịnh Vãn Tình nghe không hiểu: “9 giờ thì sao cơ?”
Đường Tâm Quyết ngẩng lên: “Chúng ta tỉnh lại lúc 8 giờ đúng, nhưng các cậu cảm thấy từ đó đến giờ đã hết một tiếng rồi sao?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.