Bạn đang đọc Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh – Chương 54: Thứ Tư Điên Cuồng
Bạn cùng phòng sững sờ.
Chợt mọi người nhận ra Đường Tâm Quyết nói rất có lý.
Trong suy nghĩ của mọi người, hình ảnh nhân viên tiếp thị đến gõ cửa từng nhà đã trở thành ấn tượng cố hữu, bởi vậy nên họ mới vô thức cho rằng phải có sự “Cho phép” của họ nhân viên tiếp thị mới vào phòng ngủ được.
Nhưng nếu “Nhân viên tiếp thị” này không cần sự đồng ý của họ thì sao?
Xuôi theo dòng suy luận của Đường Tâm Quyết, nhân viên tiếp thị đã ở trong phòng ngủ…!Bầu không khí bỗng dưng trở nên hơi kinh dị.
Quách Quả vội vàng nắm chặt mặt dây hình giọt nước của mình: “Chẳng lẽ bọn họ biết ẩn thân sao? Hay là đã nhập vào người rồi?”
Đám quỷ lang thang trong “Hướng dẫn bảo vệ bốn mùa” đúng là có thể lặng lẽ xâm nhập phòng ngủ, nhập xác giả làm con người.
Bầu không khí trong phòng ngủ bỗng chốc trở nên nặng nề.
Cánh tay cầm thuốc mỡ của Lương Tĩnh cứng đờ, hai mắt trợn to: “Hả, các cô đang nói gì vậy?”
Không phải đang nói chuyện nhân viên tiếp thị sao? Sao tự dưng lại biến thành…
Thấy bầu không khí trong phòng ngủ bắt đầu phát triển theo hướng kinh dị, Đường Tâm Quyết búng tay một cái, kéo mọi người trở lại hiện thực.
“Đừng lo, Quách Quả, cậu quên dị năng của mình rồi sao?”
Quách Quả bừng tỉnh: “Ừ nhỉ!”
Cô ấy có mắt Âm Dương, dù nhân viên tiếp thị có là quỷ trà trộn vào phòng cũng sẽ bị phát hiện ngay.
“Vậy suy ra 8-90% nó là thực thể.
Vậy vì sao chúng ta không cảm giác được nó đến chứ…”
Đường Tâm Quyết nói xong thì nhìn lướt trong phòng ngủ một lượt, cuối cùng tập trung vào những góc hẻo lánh.
“Trừ khi…!Nó nhỏ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của chúng ta.”
– ———-
Tiếng bàn ghế ma sát mặt sàng vang lên.
Trong phòng ngủ 606, mọi người nhanh chóng lục tung phòng ngủ lên, nhất là những xó xỉnh nhỏ hẹp bị đồ đạc che khuất.
Lương Tĩnh yên lặng kéo bàn, cô ấy cũng không hiểu sao tự nhiên mình lại tham gia vào đội ngũ khai quật của phòng người ta nữa.
Quan trọng nhất là, cô ấy căn bản không biết mình đang tìm cái gì, đầu óc mê mang như chìm trong sương mù, bên tai vẫn văng vẳng suy đoán của Đường Tâm Quyết, nhưng cô ấy hơi không tin lắm, chắc không kì quặc đến mức đấy…!Đâu?
Động tác kéo bàn bỗng nhiên dừng lại, đồng tử mắt co rụt nhanh nhìn thẳng vào góc tường.
Lương Tĩnh: “Ụ má!!”
Nghe tiếng kêu, những người còn lại vội vã xông lên, lúc ánh mắt rơi xuông góc tường cũng phải hít sâu: “Ụ má!”
Trong góc tường có một người tí hon mặc đồ đỏ chỉ lớn bằng bàn tay đang ra sức giãy dụa dưới chân bàn, chiếc mũ chóp nhọn trên đầu nó lắc lắc vô cùng bất lực.
Nó bị tiếng kêu của mọi người làm giật mình, ngẩng khuôn mặt nhỏ chỉ to bằng đầu ngón tay cái lên, ánh mắt mơ màng trông như hai hạt nho.
Đường Tâm Quyết lấy cây thông bồn cầu hút nó ra, người tí hon mặc đồ đỏ ôm chặt phần đầu cao su, mọi người để ý trước ngực nó có một cái túi nhỏ màu sắc sặc sỡ.
Đường Tâm Quyết thả nó lên mặt bàn, nhỏ nhẹ hỏi: “Nhóc chính là nhân viên tiếp thị của cửa hàng học sinh đúng không?”
Người tí hon gật mạnh đầu, nâng cái túi trước ngực mình lên, phần miệng túi có một chữ “Huệ” to.
Mọi người:???
Ưu đãi đến nhà…!Hóa ra ” Nhân viên tiếp thị” lại là một con rối nhỏ sao?!
Con rối nhỏ căng thẳng đẩy mũ lên, để lộ cái đầu làm bằng gỗ trơn bóng của nó.
Nó mà không cử động có khi mọi người còn tưởng rằng nó là con búp bê ở đâu ra nữa.
Lương Tĩnh hồi hồn: “Thì ra là thế, tôi về trước đây!”
Có lẽ “Nhân viên tiếp thị” khác cũng đang núp trong góc nào đó ở phòng ngủ cô ấy cũng nên, giờ về tìm nhanh còn kịp!
Cửa sổ ban công mở ra rồi đóng vào, từ giờ đến lúc kết thúc còn 5 phút nữa.
Đường Tâm Quyết không lãng phí thời gian, hỏi thẳng: “Nếu nhóc là nhân viên tiếp thị của cửa hàng học sinh, vậy giao dịch với khách hàng là nhiệm vụ của nhóc nhỉ, vậy nhóc nói xem phải làm thế nào mới nhận được “Ưu đãi”?”
Nói một cách khác, làm sao mới có thể nhận được “Phần thưởng siêu khủng” đây?
Con rối nhỏ đường như nghe hiểu, nó gật gật đầu, bắt đầu quơ tay múa chân: “Cạch cạch cạch cạch cạch cạch!”
“…”
Đường Tâm Quyết nhíu mày: “Nhóc…!Không nói tiếng người?”
Con rối nhỏ gật đầu rồi lắc đầu, dùng tay vỗ vào đầu: “Cạch cạch cạch cạch!”
“…”
Quách Quả u ám nói: “Tớ biết ngay mà, cái trò chơi này không bao giờ ngưng đào hố.”
Bảo sao trong quy tắc lại viết “Trao đổi với nhân viên tiếp thị có cơ hội nhận được phần thưởng siêu khủng”, nhân viên tiếp thị không biết nói, trao đổi kiểu gì đây!
Đôi mắt đen hạt nho nhìn bốn người đầy kinh ngạc, con rối nhỏ dường như hơi gấp gáp, nó vừa đập đập đầu mình vừa chỉ chỉ vào cái túi: “Au au au a a!”
Đường Tâm Quyết nhìn kĩ hành động của con rối, hỏi: “Tuy nhóc không nói nhưng vẫn nghe hiểu bọn này nói gì sao?”
Con rối gật đầu: “Cạch cạch.”
“Vậy, bọn này hỏi, nếu đúng thì nhóc gật, sai thì lắc đầu nhé, được không?”
Con rối nhỏ suy nghĩ một chút, gật đầu.
“Hàng hóa ở trong túi của nhóc, đúng không?”
“Cạch cạch.” Đúng rồi.
“Bọn tôi có thể lấy hàng hóa được không?”
“Cạch cạch.” Con rối nhỏ gật tiếp.
Nhưng nó lại nhanh chóng lắc đầu, ngồi xổm xuống vỗ vỗ lên mặt bàn, lại vỗ vỗ lên người nó.
Đường Tâm Quyết hiểu: “Bọn tôi phải bỏ đồ ra trao đổi với nhóc, nhóc mới có thể đem đồ trong túi cho bọn tôi?”
“Cạch cạch!” Con rối nhỏ vỗ tay.
Hóa ra là phải trao đổi hai bên?
Sau khi giao lưu đơn giản xong, bốn người lập tức hành động: Đổ ra một đống vật phẩm đủ các thể loại, tóm lại cứ có gì thì lấy ra hết.
Lỡ như trong mắt nhân viên tiếp thị có món nào đó giá trị cao thì sao!
Đường Tâm Quyết lấy giấy bút viết ra mấy kí hiệu, lần lượt là dấu v, dấu x và số từ 1 đến 10.
“Nhân viên tiếp thị, xin hỏi trong túi của nhóc có bao nhiêu món đồ?”
Con rối nhỏ do dự vài giây, lắc lư giữa những con số từ 5 đến 10.
Dường như chính nó cũng không rõ nó mang theo bao nhiêu thứ tới đây nữa.
“Trên thang 10, nhóc cho rằng hàng hóa trong túi của mình được mấy điểm?”
Con rối nhỏ nhảy từ 1 đến 10, khoanh tay tỏ vẻ bí mật.
Dù nó không nói nhưng Đường Tâm Quyết vẫn có thể hiểu ý nó: Đồ mà nó mang đến giá trị tốt xấu lẫn lộn, được ít được nhiều phải trông vào bản lĩnh của bọn cô rồi.
…
Mấy phút sau, son môi, cốc giữ nhiệt, gương trang điểm, kem dưỡng da lần lượt bị đá xuống đất.
Con rối nhỏ chắp tay sau lưng, đi qua đi lại như đang tuần tra, nó nhìn thấy thứ gì không thích sẽ lắc đầu đá xuống đất.
Mặt bàn càng ngày càng ít đồ, đồ vật rơi đầy đất.
Quách Quả kêu rên: “Thỏi son này là quà sinh nhật của tớ đấy! Tớ còn chưa kịp thử đâu! Còn chưa cả bóc màng nilon kìa, thỏi son này giá tận bốn chữ số đó!”
Con rối nhỏ chỉ hừ hừ ôm chặt túi đeo ngực, quay mặt vào tường từ chối giao tiếp.
Hiển nhiên nó cảm thấy phòng ngủ này không thật lòng muốn giao dịch với nó, toàn mang thứ nó không thích ra để lừa gạt.
Mọi người cũng không hiểu nổi, đã thử mang cho nó đủ thứ từ đạo cụ mua trong cửa hàng, cái radio lụm được trong phó bản, cùng với các loại đồ vật đắt tiền mua trong hiện thực, nhưng đều bị nó từ chối hết.
Đường Tâm Quyết đành đổi cách khác: “Vậy nhóc cảm thấy hứng thú với thứ gì trong phòng ngủ này, có thứ gì nhóc cảm thấy rất giá trị không? Nhóc thử tự đi tìm xem.”
Con rối nhỏ ngẩng đầu tỏ vẻ sửng sốt kiểu như “Giật mình hiểu ra”, nó lập tức ngồi lên cây thông bồn cầu, lượn quanh phòng ngủ dưới sự trợ giúp của Đường Tâm Quyết.
“Au au!” Đang đi chợt nó hô ngừng lại, nhảy xuống đất rồi trèo lên bàn của Quách Quả ra sức kéo một quyển sách.
Là sách “Chu Dịch” của Quách Quả.
Mọi người dò hỏi: “Nhóc cảm thấy cái này có thể đổi với đồ đạc của nhóc?”
Con rối nhỏ gật đầu, sau đó vui vẻ cúi người định mở túi ra, nhưng lại bị Đường Tâm Quyết ngăn cản.
Thiếu nữ cất giọng dịu dàng, nhưng lời nói ra còn bắn nhanh hơn đạn: “Bọn tôi có thể đổi với nhóc bao nhiêu lần?”
Con rối nhỏ ngẩn người, miệng mím lại thành một đường chỉ, bất đắc dĩ lắc lư đứng lên số “1”.
“Đổi đồ của nhóc rồi có thể trả hàng làm lại không?”
“…”
Con rối chậm rì rì đi tới chỗ dấu x.
Trương Du chợt nhận ra: “Suýt nữa chúng ta bị nó lừa rồi!”
Hàng hóa của nhân viên tiếp thị có đủ loại, nhưng lại chỉ có thể trao đổi một lần.
Một khi nhân viên tiếp thị lấy đồ ra thì coi như giao dịch thành công, mọi người không thể đổi thứ khác nữa.
Giá trị của quyển sách “Chu Dịch” không cao, vậy là bọn cô sẽ bỏ lỡ cơ hội lấy được hàng hóa tốt hơn.
Không ngờ nhân viên tiếp thị này trông thì ngốc nghếch nhưng lừa người cũng giỏi đấy.
Con rối nhỏ hầm hừ chỉ chỉ đồng hồ, cạch cạch cạch liên tục: Chỉ còn có năm phút nữa thôi, rốt cuộc mấy người có muốn giao dịch không đây!
Đường Tâm Quyết: “Tìm, tìm tất cả!”
Chưa đầy một phút sau, hàng chồng sách lớn suýt nữa thì đè bẹp con rối, từ những cuốn sách nổi tiếng đến sách giải trí, từ văn học cổ đại đến sách toán cao cấp, Quách Quả thậm chí còn cống hiến mấy quyển H văn cô ấy giấu kín…!Mong chờ nhân viên tiếp thị ra giá.
Con rối nhỏ khó khăn kéo ra vài quyển: “Chu Dịch”, “Trang Tử”, “Tam Quốc Chí”, “Tư Trị Thông Giám”…!Còn có cả “500 bài thơ Đường” nữa.
Tất cả đều có liên quan đến văn học cổ đại.
Cộng tất cả những quyển này lại, con rối nhỏ miễn cưỡng ra giá 6 điểm.
Trịnh Vãn Tình ôm một chồng tài liệu dụ dỗ con rối: “Nhóc xem, đây là tư liệu tiếng Anh mua qua mạng để viết luận văn, đây là tài liệu tôi phải thức suốt đêm học, nhìn nếp uốn cong trên giấy này, vô cùng hoàn mỹ…”
Con rối không chịu nổi phiền nhiễu, nó vội vàng dốc túi lắc rơi ra một tấm thẻ màu đen, sau đó khi đồng hồ sự kiện đếm ngược về không, nó và đống sách nó đã chọn đồng loạt biến mất.
Không thể kiếm chác thêm chút ít, mọi người cảm thấy hơi tiếc tiếc, nhưng rồi sự chú ý của bốn người lại tập trung trên tấm thẻ.
“Cái thẻ này…”
Quách Quả tò mò thò tay ra, nhưng chưa kịp chạm vào nó đã giật mình hô lên lùi lại: “Chờ đã, sao nó lại to ra thế kia?!”
Dưới ánh nhìn chằm chằm của bốn người, “Tấm thẻ đen nhỏ” trên mặt bàn to dần to dần, chưa đến mười giây đã lớn hơn gấp mấy chục lần, hình dạng cũng càng ngày càng quen mắt…
Đợi đến khi nó ngừng to, nằm im trên mặt bàn, bốn người lập tức trợn tròn mắt.
Trước mặt các cô là một vật thể dài 60cm, rộng 40cm…!TV tinh thể lỏng 32 inch?.