Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 37: Giám Định Và Thưởng Thức Tác Phẩm Điện Ảnh Kinh Điển


Bạn đang đọc Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh – Chương 37: Giám Định Và Thưởng Thức Tác Phẩm Điện Ảnh Kinh Điển


“…”
Hài kịch? Tình thân? Yêu nước? Chống chiến tranh?
Cái gì với cái gì thế này?
Quách Quả đờ đẫn: “Nếu tôi có tội, xin pháp luật hãy trừng trị tôi, chứ đừng để tôi đối mặt với những vấn đề như này.”
So sánh với phim này, bỗng dưng thấy bộ phim trước cũng không bất bình thường lắm.
Trương Du lên tiếng: “Tớ không chọn nổi, Tâm Quyết, cậu thì sao?”
Ánh mắt mọi người lại tập trung vào Đường Tâm Quyết, cô nhìn chăm chú một lúc, quay đầu hỏi: “Vãn Tình, cậu nghĩ là đáp án nào?”
Trịnh Vãn Tình: “Ặc…!Từ từ, đem vấn đề cần phải vận dụng logic và trí thông minh quăng cho tớ, các cậu thấy có ổn không vậy?”
“Không.” Đường Tâm Quyết lắc đầu: “Loại trắc nghiệm này không cần dùng logic, mà là dùng vận may.”
Mà trong cái phòng ngủ 606 này, Âu Hoàng được tất cả mọi người công nhận chính là…!Trịnh Vãn Tình!
“Âu Hoàng bạch tạng hạ phàm, Vãn Tình, ngoài cậu ra không ai có thể trả lời tốt hơn!”
Trịnh Vãn Tình: “…”
Cái búa á!
Sắp hết thời gian đếm ngược, Trịnh Vãn Tình chỉ nghĩ có vài giây đã quyết định: “A đi! Từ đầu đến cuối cái con quỷ không đầu kia cứ cười cười cười, cười cái quần, chắc nó cảm thấy vui lắm đấy.”
Nó cảm thấy vui chứ Trịnh Vãn Tình nghe nó cười chỉ thấy phiền chết đi được.
Cô ấy tức giận thở hắt ra: “Hài kịch! Chốt đi.”
[Ting! Đáp án chính xác!]
Hệ thống cất lên một đoạn nhạc vui tươi, nhạc phát hết 10 giây mới dừng lại: [Tiếp theo là giai đoạn giám định và thưởng thức trực tiếp, xin mời thí sinh chuẩn bị giấy bút đồ dùng có liên quan, sẵn sàng…]
Mọi người: “???!!!”
Đáp án A chính xác á hả?!
Mọi người nhìn nhau, chưa kịp thảo luận xem tại sao đáp án này lại chính xác, mà chắc cũng chẳng có cơ hội thảo luận đâu, chỉ có thể vội vội vàng vàng gom giấy bút trong tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Đường Tâm Quyết: “Điện thoại với đạo cụ, đừng để quên gì cả.”
Cô vừa dứt lời, khung cảnh xung quanh đã bắt đầu thay đổi.
Đèn trần mờ đi, ánh sáng hắt lên hoa văn trên tường hơi chói mắt, bàn học giường ngủ biến thành bàn rượu và ghế sofa, Đường Tâm Quyết vừa mới kịp tập trung đánh giá đã bị tiếng hét đinh tai nhức óc quất thẳng vào mặt, tiếng hét thảm thiết khiến người ta rùng cả mình.
Bốn người cả đàn ông lẫn phụ nữ quần áo sang trọng ôm nhau thành một cục, ánh mắt sợ hãi hướng ra sau lưng Đường Tâm Quyết, mồm liên tục phát ra tiếng hét chói tai.

Chỗ này là một phòng bao trong nhà hàng, nhìn trang trí thiết bị xung quanh cũng biết chỗ này khá xa hoa.

Bốn ngườn nam nữ cuộn lại ngay chỗ cửa ra vào, xung quanh vung vãi đồ ăn ghế ngồi, xe đẩy đồ ăn, túi xách và các loại đồ dùng tuỳ thân, chắc là trong lúc sợ hãi ném vào cửa để thoát thân nhưng cửa không mở.
“Đừng lại đây, đừng lại đây, cứu tôi với!!”
Tiếng trước hét cao hơn tiếng sau, khiến cảm giác sợ hãi bao trùm cả căn phòng.
Chỉ trong tích tắc, tiếng hét của Quách Quả cũng nhanh chóng xuất hiện, cô ấy vội vàng lao về phía trước cùng hai người còn lại: “Quỷ! Quỷ ngay đằng sau chúng ta kìa!”
Đường Tâm Quyết quay lại, cơ thể không đầu của con quỷ dính trên vách tường đang từ từ bò xuống chỉ cách cô có vài mét, ngay cả vết đứt trên cổ nó trông cũng cực kì rõ ràng.
“Ai chặt đầu tao…!Ai chôn tao trong đất…!Khiến tao không được giải thoát…”
Một giọng nói khàn khàn vang lên, Đường Tâm Quyết đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng, một cái đầu người máu me nhầy nhụa thình lình xuất hiện bên chân cô, tròng mắt lồi trắng dã đảo qua đảo lại nhìn thẳng vào cô.
Cơ thể không đầu trượt xuống, cô né sang một bên, nó cũng không tấn công cô mà chỉ ôm lấy cái đầu trên mặt đất, chầm chậm tiến tới chỗ cửa phòng bao.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Tâm Quyết nhắc bạn cùng phòng: “Bình tĩnh, bây giờ là giai đoạn viết cảm nghĩ, chỉ cần tránh xa chúng nó ra có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm đâu.”
Quả nhiên, dù là bốn người ngồi cạnh cửa phòng bao hay con quỷ không đầu, dường như cũng đều không thấy bốn người họ, chỉ lầm lũi diễn nốt phần cuối phim.
[Tich, mời thí sinh viết một bài cảm nghĩ về bộ phim không dưới 800 chữ trong vòng 60 phút, bắt đầu đếm ngược!]
“…”
Đường Tâm Quyết mở giấy bút ra, mọi người kéo Quách Quả chân mềm tìm một chỗ cách xa con quỷ ngồi xuống, bắt đầu cấu tứ giàn ý trong tiếng thét chói tai của nhân vật.
Nếu như phim trước còn được xem “Phát lại” để hiểu rõ nội dung cốt truyện thì phim này bọn cô hoàn toàn chẳng hiểu gì cả, ngay cả chủ đề của bộ phim cũng là do Trịnh Vãn Tình cho ra nhờ vận may đó.
Trịnh Vãn Tình đang thả hồn không mục đích nhanh chóng phát hiện bạn cùng phòng dán mắt vào người mình.
Trịnh Vãn Tình: “…!Tớ đoán bừa thật mà!”
Một chiếc chó tài chính như cô ấy, kể cả hồi học hai môn văn học tự chọn từ năm nhất cũng chẳng phải sờ đến mấy cái như cảm nghĩ này bao giờ, thực sự bó tay chịu chết.
“Đúng rồi,” Cô ấy nhớ ra: “Quách Quả, hồi năm hai cậu chuyển sang học chuyên ngành báo chí mà, chắc có phải viết mấy bài cảm nghĩ kiểu này chứ hả?”
Quách Quả vừa mới tỉnh lại từ cú sốc bị quỷ không đầu tấn công xong, mặt còn xanh mét: “Đưa tin trên báo không có chuyên đề hiện trường quỷ giết người đâu, với lại tớ cũng không phải biên tập viên mà!”
Trương Du từ chối luôn: “Tớ học chuyên ngành ngoại ngữ, không liên quan gì đến bộ phim này cả…!Với lại cảm nghĩ chủ yếu là cần trí tưởng tượng, mỗi người chúng ta nghĩ một đoạn, phối hợp với chủ đề của Tâm Quyết, nhanh nhanh cho xong là được.”
Nói xong, mọi người đều quay lại nhìn sinh viên năm ba chuyên ngành văn học đã bắt đầu viết, dưới những ngón tay mảnh khảnh cầm bút xuất hiện nét chữ mạnh mẽ:
Luận về khả năng ứng dụng phổ biến của nghệ thuật trào phúng qua bộ phim hài kịch “Chuyện kinh dị không đầu”.
Mọi người trầm ngâm.

Quách Quả thì trầm trồ: “Quyết thần, sao cậu nghĩ ra luận điểm này thế?”
Đường Tâm Quyết: “Cất não và tư duy logic đi nên ra đấy.”
…!Có lý quá, không cãi được.
Cửa phòng, trong bốn người đang ôm nhau có một người đã sợ quá mà ngất xỉu, ba người còn lại hai chạy loạn trong phòng một giơ ghế tấn công quỷ không đầu, nhưng quỷ không đầu chỉ bóp nhẹ một cái mà chiếc ghế đã nát vụn.
Người tấn công ngã ngửa ra đập vào cửa, co quắp nghẹn ngào hét lên: “Đã qua bao nhiêu năm rồi sao ông còn đeo bám bọn tôi! Lúc còn sống ông có nguyện vọng gì không thể thỏa mãn thì hãy nói ra, bọn tôi sẽ siêu độ cho ông mà! Xin đừng giết bọn tôi…”
Sự sợ hãi khiến người đàn ông đó vừa gào thét vừa khóc lóc giàn giụa.
Không ngờ quỷ không đầu dừng bước thật, tròng mắt của cái đầu trong ngực ngừng xoay, nó đối mặt với người đàn ông đó, mấp máy miệng: “Nguyện vọng của tao…”
Bỗng một lớp sương mù màu trắng dâng lên, che kín toàn bộ nhân vật và âm thanh trong phòng.
Bốn người vây xem:…!Còn có cả cách này để ngăn bọn cô xem cốt truyện nữa cơ à?
Đường Tâm Quyết vừa viết vừa phân tích: “Chắc đoạn này có tiết lộ nội dung phần 2 nên mới bị chặn, chúng ta cố gắng quan sát những gì hệ thống cho phép là được.”
Chốc lát sau, sương trắng tan đi, con quỷ không đầu biến mất, chỉ còn lại có bốn người cả nam lẫn nữ kia ngồi đó.
Bọn họ lập cập đứng lên, chầm chậm quay về phía bốn người đang viết cảm nghĩ, rồi chợt nghiêng một phát, bốn cái đầu lộc cộc lăn xuống đất.
Mấy cái đầu vừa chạm đất đã há hốc mồm ra, bắt đầu rú lên những tiếng kêu sợ hãi quái dị.

Quách Quả: “Ọe…”
Bản năng cảm thấy buồn nôn, nhưng tay cô ấy vẫn nắm chặt giấy bút, cố gắng không đóng mắt âm dương lại.
Trương Du thấy thế thì không đành lòng: “Nếu khó chịu quá thì cậu nhắm mắt lại chút đi, có lẽ bọn chúng không tấn công chúng ta đâu.”
Quách Quả lắc đầu: “Không, tớ thấy sau lưng bọn họ có…!Có cái gì ấy…!Ọe…”
Cũng may mấy con quỷ không đầu mới chỉ biết loanh quanh tại chỗ chứ không lao về phía trước.

15 phút sau, Đường Tâm Quyết bỏ bút xuống: “Tớ viết xong 500 chữ rồi.”
Trương Du kéo giấy xuống: “Tớ viết vừa tròn 300.”
Quả nhiên bỏ não ra ngoài cái viết trôi chảy hơn nhiều.

[Ting ting, đã tiếp nhận bài cảm nghĩ, đang đánh giá…]
[Bài cảm nghĩ sau khi xem phim của thí sinh sẽ do nhân vật chính chấm điểm!]
Bốn cái đầu trên đất vẫn còn đang gào thét.
“Đau quá, tôi không thấy gì cả…”
“0 điểm, 0 điểm!”
[Đã chấm điểm bài cảm nghĩ xong! Điểm số của bạn là 0 điểm!]
“…”
Trịnh Vãn Tình siết chặt nắm đấm: “Nếu bây giờ tớ đánh chúng nó, quy tắc có cho phép không?”
“Được rồi, chỉ không có thêm phần thưởng thôi mà.” Trương Du ngăn cản Trịnh Vãn Tình sắp bùng nổ: “Đám quỷ quái vốn có ác ý và không nói lý với chúng ta còn gì.”
Ở nơi hoàn toàn xa lạ này, chúng nó là chủ bọn cô là khách, không cẩn thận một cái giẫm phải mìn ngay.
Mà thật ra chỉ cần các cô viết xong bài cảm nhận là bốn con quỷ không đầu kêu rên ầm ầm kia đã không hài lòng rồi, những đôi mắt trắng dã dữ tợn cứ nhìn chằm chằm bọn cô.
Đường Tâm Quyết không quan tâm đến chuyện điểm số, dường như cô bị đám đầu lăn lông lốc trên mặt đất thu hút, ngồi xổm xuống hỏi chúng nó: “Vừa nãy quỷ không đầu nói gì vậy?”
Bốn cái đầu đảo đảo mắt: “Cô lại gần đây một chút, lại đây bọn tôi nói cho cô nghe.”
Đường Tâm Quyết rút cây thông bồn cầu ra: “Thật thế sao?”
Đầu: “…”
Chẳng biết vì sao mà cây thông bồn cầu này lại khiến chúng nó cảm thấy sợ hãi, lớp khí lạnh toát ra từ phần đầu cao su càng làm chúng nó dựng tóc gáy hơn, dường như cái thứ này đã từng gây ra chuyện gì đó vô cùng tồi tệ với quỷ.
Bốn cái đầu bắt đầu lung lay: “Đi xa ra một chút, cô đi xa ra một chút!”
Đường Tâm Quyết vẫn không nhúc nhích, nhấn mạnh lần nữa: “Có phải con quỷ không đầu kia biến mấy người thành thế này không? Nó nói gì rồi?”
“Nó nói…” Cuối cùng mấy cái đầu cũng ngừng gào thét, miễn cưỡng nói chuyện chậm rì rì: “Chỉ có cách hoàn thành yêu cầu của chúng nó mới có thể chấm dứt lời nguyền trên chúng tôi…!Nếu không, quỷ không đầu sai khiến, không ngừng sinh sôi…”
“Chúng nó” là ai? Chấm dứt lời nguyền gì?
Đường Tâm Quyết đang muốn hỏi thêm nữa thì hệ thống đã thông báo kết thúc kiểm tra, mọi người lại bị đẩy về phòng ngủ.
Vừa mới quay về, cảm giác mệt mỏi tột độ lập tức bao vây, xem hai bộ phim mà cứ như chạy maraton hai chặng liền, đến cả sức nhấc tay cũng không có.
[Kiệt sức: Tinh thần và thể lực của bạn đang cạn kiệt, nếu tiếp tục sử dụng sẽ khiến mức độ khỏe mạnh giảm.]
“Trò chơi này dành cho người dưới 18 tuổi hả, còn quan tâm đến chuyện kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, nuôi dưỡng tinh thần khỏe mạnh.” Trịnh Vãn Tình trào phúng, cố gượng cơ thể lảo đảo đi rửa mặt.
“Khoan, đợi đã…!” Quách Quả cố gắng nhấc hai mí mắt lên, việc đầu tiên cô ấy làm sau khi tỉnh hồn lại là lấy giấy vẽ tranh.
Đây chính là thứ bám lên bốn “Người bị hại” trong lúc “Giám định và thưởng thức trực tiếp” mà cô ấy nhìn thấy thông qua mắt âm dương.
Đường Tâm Quyết nhìn thấy Quách Quả vẽ bốn con người que không đầu, trên thân đám người que có những đường cong ngoằn ngoèo uốn lượn như hơi nước đang từ từ bay lên.
“Đây là khói đen tràn ra từ vết đỏ trên cổ bọn họ, vết đỏ là chỗ đầu lìa ra, sau khi đầu rơi xuống thì khói đen tuôn ào ra từ cổ họ rồi bay lên.”
Quách Quả hơi buồn rầu: “Còn có một thứ nữa, nhưng tớ không biết vẽ như thế nào…”

Cô ấy quăng bút, dùng tay chân miêu tả cho Đường Tâm Quyết: “Trong đám khói đen đó có một hoa văn màu đỏ trông như một con chữ viết láu, nhưng tớ không nhìn thấy rõ lắm…”
Dựa theo miêu tả của cô ấy, Đường Tâm Quyết cầm bút lên vẽ ra: “Giống thế này à?”
Quách Quả gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, không khác lắm.

Lúc đầu trên cổ con quỷ không đầu kia cũng có cái hình này, nhưng cái hình của nó đậm hơn, vừa nhìn đã thấy cực kì khó chịu.”
Sau khi truyền đạt xong mọi thứ mình thấy, Quách Quả thở phào một hơi, mệt mỏi ngã vật xuống ngủ luôn trên mặt bàn.
“Mọi người đều mệt mỏi quá rồi.”
Trương Du vừa kiểm kê xong đồ dùng hàng ngày, thấy thế thì thở dài, gọi Đường Tâm Quyết lại: “Thật ra tớ nghĩ thế này.

Từ khi bắt đầu trò chơi đến nay, chúng ta đều quá căng thẳng.” Trương Du nghiêm túc: “Vừa mở mắt ra đã lo tính mạng gặp nguy hiểm, trừ khoảng thời gian ban đêm ngủ nghỉ hồi phục thể lực, chúng ta gần như không có thời gian thư giãn.”
Nhất là người có “Miễn dịch thấp” đối với những chuyện đáng sợ như Quách Quả, gần như phần lớn thời gian trong ngày đều ở trong trạng thái sợ hãi và kích thích, nếu cứ tiếp tục như vậy, dù cơ thể không sao nhưng tinh thần cũng sẽ không chịu được.
Trương Du thương lượng: “Nếu được thì chúng ta có thể rút ra một ngày nghỉ ngơi dưỡng sức và khôi phục tinh thần không?”
Đường Tâm Quyết im lặng một lúc, rồi cô nói: “Cậu nói đúng lắm, đúng là tớ đã không để ý đến việc ấy.”
Cơn ác mộng đeo bám nhiều năm khiến cô quen với việc chịu đựng áp lực tinh thần, nhưng bạn cùng phòng chỉ mới tiếp xúc với áp lực này lần đầu mà thôi.
Dây cung kéo càng căng càng dễ đứt, có lẽ sau bài kiểm tra này họ nên nghỉ ngơi một chút.
Hai người tạm ngừng thương lượng, rửa mặt qua loa rồi đi ngủ.
– ——————-
“Reng reng reng…”
Kim Văn dụi dụi mắt ngồi dậy trong tiếng chuông báo thức ồn ào.
Nhưng cô ấy chợt cứng đờ người, chuyện vừa nãy chạy qua trong đầu một lượt: Giấy vàng bùa chú, đầu của bạn cùng phòng rơi xuống, gào thét hoảng sợ…
Là mơ ư?
“Kim Văn, dậy đi, muộn rồi đó, bọn tớ đi trước đây.”
Mấy người bạn cùng phòng nói một câu rồi bước ra khỏi phòng, có tiếng cửa phòng đóng sập lại.
Kim Văn giật mình, ậm ừ trả lời, vừa mặc quần áo vừa suy nghĩ.

Khi trí nhớ hoàn toàn khôi phục cô ấy mới nhớ ra chuyện giấy vàng đã là chuyện từ một tuần trước rồi, giờ cái gói giấy đó vẫn còn treo trên cửa phòng ngủ kia kìa.
Xem ra chỉ là một cơn ác mộng thật, Kim Văn yên tâm, nở nụ cười nhẹ nhõm.
Sau đó cô ấy mặc áo len cao cổ vào, che đi vết đỏ trên cổ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.