Đọc truyện Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh – Chương 153: Kì Thi Tuyển Sinh Đại Học
Nếu Đường Tâm Quyết đã có thể nói ra thì chứng tỏ cả ba phương án này đều khả thi.
Nhưng nói cho cùng hai phương án đầu trị ngọn không trị gốc, chỉ có phương án cuối cùng mới là tốt nhất: Giải quyết toàn bộ boss giám thị.
Trương Du không biết Đường Tâm Quyết tìm được manh mối gì, nhưng khi vừa nghe phương án thứ ba cô ấy lập tức nghĩ tới “Quy tắc trong kì thi đại học”.
Đây là vật phẩm cô ấy lấy được từ phòng chứa đạo cụ ở tầng 2, cùng với nó còn có cái máy truyền tin đang dùng để liên lạc với Đường Tâm Quyết.
Chỉ là cô ấy còn chưa kịp nghiên cứu rõ ràng thì đã bị giám thị phát hiện ra, mãi đến bây giờ cũng chưa tìm thấy đất dụng võ của nó.
Suy luận và trực giác đều nói với cô ấy rằng bản quy tắc này cực kì quan trọng, nhưng khi lật xem thì…
Trương Du nói thật: “Tớ xem không hiểu.”
Cô ấy mở bản quy tắc ra lần nữa, Trịnh Vãn Tình ngó đầu xem thử, thấy tờ bìa trông còn hơi nghiêm chỉnh một chút chứ nội dung ít ỏi chỉ được vài tờ bên trong có gần một nửa đều là kí tự lộn xộn?
Mấy chữ có thể đọc hiểu còn lại thì trừ những hành vi vi phạm cơ bản ra cũng chỉ có một ít quy định kì quặc.
“Không được ăn đồ ăn quá 50kg trong phòng thi, không được gây tiếng ồn lớn hơn 200 decibel, không được ăn thẻ công tác của giám thị…”
Trịnh Vãn Tình càng đọc càng hỏi chấm: “Đây là quy tắc thi mà con người nghĩ ra hả?”
Ai mà làm mấy cái việc này trong trường thi cơ chứ?
Đường Tâm Quyết mỉm cười: “Con người đương nhiên không làm thế, nhưng nếu đối tượng mà bản quy tắc này ước thúc không phải là con người thì sao?”
Nếu chưa tiếp xúc với những manh mối khác mà chỉ xem quy tắc thì hiển nhiên không hiểu ra sao.
Chứng tỏ mỗi trường thi sẽ cung cấp một manh mối khác nhau.
Trong khi nói chuyện, Đường Tâm Quyết lại đánh ngất thêm hai giám thị rồi trốn vào một phòng thi mới.
Trong ánh mắt hoảng sợ bàng hoàng của đám thí sinh, cô thản nhiên nói: “Mọi người hẳn đã biết bên ngoài đang xảy ra sự kiện kinh hoàng, kì thi hôm nay bị hủy rồi, mọi người ai về nhà nấy thôi.”
“Nhưng mà…!Nếu không thi thì sẽ không có điểm thành tích.” Một nam sinh nhỏ giọng nói.
Đường Tâm Quyết mỉm cười: “Vậy không phải càng tốt ư? Không cần thi, không có điểm thành tích, tất cả trách nhiệm và hậu quả đều do “Ngoại lực” phá hủy kì thi chịu, không tốt sao?”
Vẻ mặt các thí sinh chuyển từ ngơ ngác sang chần chừ, trong chần chừ lại có chút vui sướng không thể che giấu.
Đúng vậy, không phải càng tốt sao!
Hàng lang yên tĩnh dần trở nên ồn ào bởi dòng người kích động, đám học sinh nối nhau ào ra ngoài khiến giám thị phải chạy qua ngăn lại.
Nhưng mà so với số lượng thí sinh khổng lồ, dù đám giám thị có liên tục làm mới cũng chỉ như châu chấu đá xe, nháy mắt bị tách thành từng nhóm nhỏ lẻ không đáng kể.
Cùng lúc đó, người khởi xướng ra mớ hỗn độn này đi xuống cuối phòng thi, thử điều chỉnh tín hiệu kết nối.
Li Na Lục có thể lấy đi lượng sức mạnh nhất định từ trên người thí sinh và giám thị bị cô ta giết, đây là kết luận mà Đường Tâm Quyết phát hiện ra sau khi quan sát cô ta phá hủy hết hai tầng lầu.
Còn cô phải chờ đến khi kết thúc lần thi này mới được hồi phục trạng thái, đối thủ lại có vô số “Con mắt” di động và bình HP miễn phí, có phần không được công bằng lắm.
Nếu đã muốn chơi mạo hiểm, chi bằng mạo hiểm đến cùng, solo đuổi giết 1 vs 1 không vui hơn à?
Đường Tâm Quyết vừa chờ đợi boss đuổi tới vừa thuật lại những thông tin mình nắm được cho bên kia, tranh thủ thời gian rảnh liên lạc tình cảm với bạn cùng phòng mới được.
Trước khi nói cô còn cẩn thận dặn dò riêng Trương Du: “Trương Du, cậu phải giữ chắc Vãn Tình nhé, những lời tớ nói sắp tới đây có thể sẽ khiến cậu ấy hơi kích động.”
Trịnh Vãn Tình: “Gì chứ, tớ đây dù sao chăng nữa cũng là một thí sinh trưởng thành mà, cái phó bản nhỏ xíu này sao làm tớ kích động được.”
Một phút sau.
Kênh liên lạc bị nhồi đầy tiếng chửi rủa tức giận của Trịnh Vãn Tình: “Phó bản rác rưởi! Thi cử rác rưởi! NPC rác rưởi! Nó dám để tớ thi hộ à!! Tớ cày đề 12 năm đi học mới thi đỗ, 3 năm đại học làm luận văn viết bài tập thi đua lấy thành tích cả ngày lẫn đêm, cực khổ mười mấy năm ròng vào phó bản quay lại thời kì trước giải phóng không tính, còn CMN dám bắt tớ thi hộ đám NPC não tàn này? Sao nó không đến mà chết thay tớ luôn đi?!! Ứ! Ưm ưm ưm…”
Trương Du khống chế Trịnh Vãn Tình xong, lúc quay qua nói chuyện tiếp giọng nói rõ ràng hào hứng hơn không ít: “Hóa ra vấn đề ở chỗ thẻ dự thi…!Tớ nghĩ tớ hiểu rồi.”
Cô ấy cảm thấy cực kì may mắn vì mình đã tiện tay xách đạo cụ liên lạc trong phòng chứa đi, tìm được cách liên lạc với Đường Tâm Quyết.
Sự thật về thẻ dự thi bị vạch trần làm đảo lộn nhận thức của cô ấy về phó bản: Cái thứ được gọi là thi đại học này vốn dĩ hoàn toàn không liên quan gì đến bốn người!
Tương tự, Trương Du cũng hiểu ý của Đường Tâm Quyết khi nêu ra phương án thứ ba.
Đúng vậy, bọn cô vừa không cần làm bài để qua màn, cũng không cần dùng bạo lực qua màn.
Bọn cô chỉ cần làm cho những kẻ vốn phải ở đây làm bài thi quay về đúng vị trí mà thôi.
– ————-
Dùng hiểu biết hoàn toàn mới xem lại bản quy tắc, bọn cô nhanh chóng tìm thấy một vài chỗ mấu chốt mà trước đó không để ý.
“Quy tắc trong kì thi, điều thứ nhất, tất cả thí sinh cần phải mang theo thẻ dự thi vào phòng thi.”
“Điều thứ ba, thí sinh vào phòng thi cần phải được xác nhận danh tính.
Thí sinh thông qua kiểm tra ở lối vào cổng trường coi như đã được xác nhận, nếu có thí sinh nào thiếu bước này thì phải tiến hành xác nhận danh tính lần hai…”
Tai bắt được từ khóa “Xác nhận danh tính lần hai”, Đường Tâm Quyết nhướng mày ngắt lời bạn cùng phòng: “Tìm những phần liên quan tới quy tắc này!”
Trương Du lập tức lật bản quy tắc, lướt nhanh qua từng hàng chữ.
Trịnh Vãn Tình và cô ấy nghe thấy giọng Đường Tâm Quyết rõ ràng dồn dập hơn, thỉnh thoảng đến chỗ tín hiệu không tốt còn bị nhiễu sóng đứt quãng, thỉng thoảng lại có cả một giọng nữ quái dị gào thét.
“Không sao.” Đường Tâm Quyết bình tĩnh trả lời, tiện tay xé cái khăn vừa dùng để lau máu ra thành vô số mảnh nhỏ ném vào tất cả các phòng: “Tớ thả hết đồ ăn của nó đi nên nó đang giận dỗi chút ấy mà.”
Trương Du: “…!Quy trình giải quyết cụ thể tình huống ngoài ý muốn, tìm được rồi!”
Cô ấy đọc to lên: “Thí sinh xác nhận danh tính lần hai trên thẻ dự thi phải có dấu phê duyệt của phòng giáo vụ, cầm theo thẻ dự thi có hiệu lực vào trường thi trước khi bắt đầu môn thi đầu tiên thì mới được coi là thông qua xác nhận.”
Trịnh Vãn Tình hiểu ra: “Có phải chỉ cần để người ta xác nhận danh tính thí sinh lần nữa là mấy kẻ kia sẽ mất quyền lực của giám thị không?”
“Không, không chỉ mỗi vậy.”
Đường Tâm Quyết nhìn mớ xúc tua hình người đang xông tới, lau giọt máu bên khóe mắt đi, cười khẽ: “Nhưng trước đó chúng ta phải gom đủ điều kiện tiên quyết đã.”
Có thể lách qua quá trình xác nhận danh tính một cách hoàn hảo thế, chứng tỏ nhà bốn vị “Giám thị” này cũng có điều kiện đây.
Cũng may bản quy tắc viết rành mạch rõ ràng, kể cả Trịnh Vãn Tình cũng có thể liếc mắt cái là nhìn ra yếu tố mấu chốt.
“Thời gian và địa điểm.”
“Trước khi bắt đầu môn thi đầu tiên, vào phòng thi cần phải được xác nhận danh tính.”
“Người và vật.”
“Thí sinh, thẻ dự thi, dấu phê duyệt của phòng giáo vụ.”
Đường Tâm Quyết và Trịnh Vãn Tình một hỏi một đáp lưu loát, Trịnh Vãn Tình tự tin vỗ tay: “Mội sự đã sẵn sàng, chỉ thiếu…!Hả?”
Lúc này cô ấy mới nhận ra thứ còn thiếu, lại còn là thứ quan trọng nhất: “Dấu phê duyệt của phòng giáo vụ? Cái này phải tìm ở đâu?”
Đường Tâm Quyết: “Ai có thời gian người đó tìm.”
Trịnh Vãn Tình ngẩn ra.
Cô ấy và Trương Du mải chạy trốn khỏi giám thị đông như kiến, Đường Tâm Quyết trốn tránh sự đuổi giết của boss, ai cũng không có thời giờ rảnh rỗi, vậy người duy nhất có thể dư dả thời gian là…
Ba người đồng thanh: “Quách Quả!”
– ———-
Quách Quả ngồi trong phòng thi với tâm trạng lo lắng.
Trong ống tay áo của cô ấy có giấu một chiếc chìa khóa nhỏ, chìa khóa cứng cứng dán sát cổ tay áo nên khi viết chữ cô ấy cũng phải rón rén nhỏ nhẹ, chỉ sợ không cẩn thận bị người ta phát hiện ra.
Nếu trong phòng thi chỉ có mỗi hai giám thị còn đỡ, nhưng người mà Quách Quả lo lắng nhất chính là “Giám thị chính” đến nay còn chưa lộ mặt.
Dù vị nữ quỷ này đã không xa lạ mấy với bọn cô nữa, thậm chí còn có thể gọi là người quen cũ, nhưng cô ấy vẫn bồn chồn theo bản năng.
Hiện tại Quyết thần không có ở đây, Vãn Tình và chị Du cũng không.
Những người có thể lừa gạt quỷ, đánh bay quỷ, hành hung quỷ đều không ở đây, chỉ có mình cô ấy, cô độc, yếu ớt, đáng thương!
Đã thế dị năng của cô ấy còn là mắt âm dương!
Cô ấy đâu thể trợn mắt lườm chết quỷ được!
Khoan, có thể không nhỉ?
Tiếng chuông vang lên, Quách Quả đang căng thẳng tột độ cộng thêm hỗn loạn nộp bài, sau đó mới buồn bã nhận ra bây giờ đã là lúc kết thúc môn thi thứ hai rồi.
Nói cách khác, dù không làm gì thì cô ấy cũng vẫn phải tiếp tục kiếp sống bị thi cử dày vò một ngày dài như một năm thêm hai môn nữa mới có thể tìm cơ hội thoát ra…!Sau đó bắt đầu vòng tuần hoàn thi cử mới.
Không, không thể ngồi chờ chết thế này được!
Trong ống tay áo là chìa khóa nhỏ nữ sinh tóc ngắn họ Thái bí ẩn kia để lại trước khi đưa cô ấy về đây.
Quách Quả đương nhiên biết nó dùng để mở một cánh cửa nào đó trong tòa nhà này, nếu không nữ sinh tóc ngắn kia cũng không để lại làm gì.
Nhưng làm sao mới có cơ hội đi thăm dò đây? Lỡ giám thị chính xuất hiện thì nên làm gì bây giờ?
Cứ thế cô ấy đứng ngồi không yên thi xong môn toán.
Rồi lo lắng bất an thi xong môn tổng hợp.
Sau đó nữa…
Cuối cùng ngay trước khi bắt đầu thi môn tiếng Anh, Quách Quả ngơ ngác phát hiện hình như giám thị chính không hề có ý định xuất hiện?
Từ đầu đến cuối cô ấy chỉ thấy đám giám thị kia kết đội kết nhóm ở khắp nơi, cùng với đám thí sinh vắt óc làm bài giống cô ấy, cộng thêm đống đề thi càng ngày càng khó, ngoài ra trường thi có thể coi như gió yên biển lặng.
Nhưng xung quanh càng yên bình thì trái tim Quách Quả càng thấp thỏm, cô ấy cứ cảm thấy boss đang núp trong bóng tối chuẩn bị làm một trận lớn, thậm chí cô ấy còn bắt đầu nghĩ lại xem trước đây mình đã làm gì mích lòng nó chưa.
Nỗ lực suy nghĩ một hồi, Quách Quả héo: Với “Mối quan hệ sâu đậm” giữa nó và phòng 606 thì không chỉ là thù hận cá nhân bình thường nữa rồi.
Nếu đổi thành cô ấy, bị con mồi của mình đánh bại nhiều lần, bóc lột, uy hiếp, đe dọa, bứt trọc đầu…!Giờ lại để con mồi rơi vào tay lần nữa, cô ấy nhất định cũng sẽ nắm chặt cơ hội trả thù.
Tiếng chuông thông báo môn thi cuối cùng vang lên, Quách Quả cố gắng dán người vào tường đi chậm lại, định tìm một chỗ kín đáo dễ trốn.
Nhưng ngay khi tới góc rẽ kia, thứ tiếng động đột ngột vang lên khiến cô ấy sợ lảo đảo vấp chân đụng vào một cánh cửa phòng làm nó mở toang ra!
Quách Quả hít sâu, bám khung cửa hoảng loạn ngẩng đầu, mặt đối mặt với kẻ đang gặm đùi gà trong phòng.
Sao kẻ đó trông còn bàng hoàng hơn cả cô ấy nữa vậy?.