Trò Chơi Sắc Dục

Chương 9: Nhớ


Đọc truyện Trò Chơi Sắc Dục – Chương 9: Nhớ

Gió thổi xuyên qua hành lang sâu rộng của căn biệt thự xa sỉ, thổi mái tóc dài xõa của Phong Thiên Lam bay phấp phới.

Phong Thiên Lam mờ mịt nhìn ánh hoàng hôn, bộ hoa phục trắng xóa tôn lên vóc dáng xinh đẹp của cô. Cô cảm thấy càng ngày càng không thể hiểu rõ chính mình được nữa…

Rời xa Phong Chính, cô thế nhưng lại có cảm giác không đành lòng.

Cánh cửa “kẽo kẹt” mở ra, từng tiếng bước chân đều đặn tiến vào. Một loạt âm thanh dịu dàng vang lên.

“Thiên Lam, gió lớn lắm. Vào đây đi…” Lưu Dĩnh  vừa bước vào liền bị bóng dáng của cô thu hút, trong mắt là một phen kinh diễm.

Phong Thiên Lam xoay đầu, gương mặt toàn là cảm giác lạnh nhạt. Trước kia, chỉ cần là Lưu Dĩnh dùng loại âm thanh này với cô, cô nhất định sẽ đỏ mặt hạnh phúc. Thế nhưng bây giờ, cô cảm thấy nó thật giả tạo…


“Ừ……” Chỉ đơn giản là một chữ, Phong Thiên Lam lại tựa như dùng tất cả sức lực để nói.

Nếu cô không phải là Phong gia đại tiểu thư, hắn sẽ yêu cô sao? Không thể nào, trên đời này cũng chỉ có Phong Chính là khờ như vậy…

“Đang nghĩ gì?” Lưu Dĩnh trên mặt vẫn là nét cười, nắm lấy tay Phong Thiên Lam toan dìu cô vào. Bất giác, cô liền tránh đi.

“Không có gì cả, em tự đi được…” Phong Thiên Lam cười khổ trong lòng, nhanh chóng trở về phòng, bỏ lại một mình Lưu Dĩnh đứng đó.

Cô nên nói gì đây? Nói bản thân luôn phê phán hành động loạn luân của Phong Chính, thế nhưng lại không quên được cậu ta?

Nhìn theo bước của Phong Thiên Lam, Lưu Dĩnh liếm môi, đôi mắt tràn đầy hứng thú dục vọng.


Cô…quả là một loại thuốc đủ mạnh kích thích đàn ông a… Hắn quả thực rất muốn đem cô đặt dưới thân mà chà đạp một phen. ( Q: ta rất k mún nói nhưg dell nhịn đc nữa… ta mún thằg này lĩnh cơm hộp…)

“Anh hai…….” Một giọng nói dịu dàng cắt ngang dòng suy nghĩ của Lưu Dĩnh, hắn quay lại, gương mặt sủng nịch nhìn người trước mắt.

Một cô gái có gương mặt đáng yêu, ánh mắt tràn đầy sự ngây thơ. Lúc này, cô ấy đang bước về phía Lưu Dĩnh, mỉm cười điềm đạm.

“Tiểu Đình, sao bỗng dưng lại đến đây?” Lưu Dĩnh bước đến, dịu dàng xoa đầu cô ấy.

“Anh hai, em nghe nói chị Lam đến đây sống có phải không? Em muốn nói chuyện với chị ấy, nghe nói hai người sắp đám cưới…” Lưu Đình Đình cười khanh khách, giọng nói ngọt ngào như gió xuân.

“Ừ, chỉ là… sau khi anh đám cưới thì người kế tiếp không phải là em hay sao?” Lưu Dĩnh mở miệng trêu chọc, lại cùng cô rảo bước vào nhà.

Bị Lưu Dĩnh chọc đến đỏ mặt, Lưu Đình Đình mắng hắn một tiếng rồi tìm phòng của Phong Thiên Lam.

Lưu Dĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, cô em gái mà anh thương nhất này thế nhưng lại yêu cái tiểu tử Phong Chính đó. Hắn ta thì có cái gì tốt?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.