Đọc truyện Trò Chơi “Ngược Cẩu” Cosplay Nhân Vật – Chương 17: Câu Dẫn Chú 1
Cô thay xong váy ngắn màu đỏ bằng tơ tằm có ren đã chuẩn bị từ lâu, khoác thêm chiếc áo cánh màu đỏ cổ chữ V, dưới chân là một đôi lưới bằng sợi tơ tằm thêm nét yêu nghiệt và quyến rũ.
Quay về trong phòng để soi gương, trong gương hiện lên dáng người hoàn mỹ của một thiếu nữ, đôi gò bông đảo trắng nõn như hai chú thỏ con, lướt xuống phía dưới là bộ đồ mỏng manh không che được hoa huyệt đang ẩn trong quần lót trong suốt.
Nhìn trong gương thấy mình mê người như vậy, cô cười cười, mặc như vậy chỉ dành cho một người, một người rất quan trọng với cuộc sống của cô.
Chú cô – Kỷ Lăng Giang đã nhận nuôi cô khi cô lên 7 tuổi, cũng là người mang lại cho cô một cuộc sống mới.
Chú cũng chính là người đàn ông cô yêu nhất trên đời.
Nếu không gặp người chú này, cả cuộc đời cô sẽ chìm trong bóng tối, cô đơn ở trại trẻ mồ côi không hề có lối thoái.
Người chú này như thiên thần được ông trời ban tặng cho cô, giúp cô có cuộc sống tốt hơn.
Và dần dần cô đã yêu anh.
Dù cô biết thích là nhích nhưng nếu cứ thổ lộ như vậy sẽ bị từ chối, vì vậy cô quyết định phải ăn mặc sao cho thật quyến rũ như một liều thuốc mê khiến cho người đàn ông lúc nào cũng giả bộ đứng đắn kia phải khuất phục.
“Ngải Ngải, ra ăn cơm.” Kỷ Lăng Giang gõ cửa, gọi cô ra ăn cơm, sau đó mở cửa ra.
Cửa phòng bị mở ra, Kỷ Lăng Giang nhìn thấy cảnh trước mắt, ngây ngẩn cả người, chỉ chốc lát sau gầm dữ một tiếng: “Con đây là học theo cách ăn mặc của ai, sao lại mặc bộ đồ này, mau thay ra cho chú ! !”
Cơ thể thiếu nữ gần như trần trụi giữa không khí làm tim anh đập nhanh hơn.
Lâm Khả Ngải làm bộ tức giận bĩu môi nói: “Không thay, giới trẻ bây giờ đều ăn mặc như vậy, chú không thể ép cháu thay ra đâu.”
Kỷ Lăng Giang tức giận, gân xanh trên trán nổi lên, sắc mặt như Diêm Vương : “Bộ đồ này không phù hợp với con, mau thay ra, con không thể học tập mấy người hư hỏng ngoài kia chỉ biết lo ăn chơi được !”
Viền mắt thiếu nữ hơi ửng hồng, gần như sắp khóc.
Kỷ Lăng Giang thấy cô tủi thân lòng có chút đau, nhưng đây là bảo bối anh cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa sao có thể để bảo bối nhỏ khóc được, cho dù anh biết rõ ý cô, mục đích của cô.
Anh kịp kéo tay của cô lại dẫn cô tới bàn ăn.Trong lòng anh nghĩ chắc cô không dám mặc cho những người khác coi đâu.
Đàn ông nói vậy nhưng chưa chắc đã là vậy.
Con mắt vẫn khe khẽ liếc về phía sau, nhìn thấy phía trong quần lót trong suốt là bụi cỏ đen dày.
Cổ họng Kỷ Lăng Giang bắt đầu thấy khát, gậy thịt trong quần đã có dấu hiệu cương lên.
Kỷ Lăng Giang nhớ lại ngày đó.
Hôm đó ở công ty bận nhiều việc nên anh phải về muộn, khi bật camera lên để xem cô gái nhỏ nhà mình ở nhà thế nào.
Camera này chính là sản phẩm của công ty anh mới tạo ra, không dễ phát hiện, vị trí đặt đúng đối diện phòng tắm.
Cửa phòng tắm khá rộng lại mở, anh thấy vòi hoa sen phun ra nước nóng tỏa sương mù trong không khí cọ rửa cơ thể của thiếu nữ.
Bộ ngực Lâm Khả Ngải vừa đầy đặn vừa ửng hồng, đỉnh vú màu hồng tròn trịa, bụng dưới bằng phẳng không hề có mỡ, cái rốn đáng yêu, giữa hai chân còn có một cái động nhỏ.
Kỷ Lăng Giang nhìn mà ngây ngẩn cả người, dục hỏa đốt người nhưng vẫn chậm rãi không tắt màn hình, ma xui quỷ khiến đã làm dương vật anh tỉnh dậy.
Cô gái nhỏ nâng hai vú của mình lên xoa nắn, hai vú đàn hồi bị chèn ép đến ửng hồng, đỉnh vú bị kẹp giữa hai ngón tay trông rất đáng thương.
Kỷ Lăng Giang đang ảo tưởng tay của Ngải Ngải là tay của mình.
Côn thịt khi tỉnh dậy bóng bẩy giống như là con dã thú kinh người, quy đầu dữ tợn mở ra như miệng nhỏ, vừa giải quyết dục vọng vừa nhìn cô gái nhỏ nhà mình tắm.
Lâm Khả Ngải dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ xoa nắn hai vú, dường như việc này đã là thói quen, cô không cảm thấy khó chịu mà còn mở miệng rên rỉ.
Kỷ Lăng Giang thấy cảnh xuân miễn phí như vậy càng gia tăng tốc độ, âm thanh thiếu nữ rên rỉ như đang hát ngâm nga, thế nhưng truyền vào tai anh lại như thuốc kích dục.
“A.
.
.
Không.
.
.
Núm vú rất ngứa a a.
.
.” Thiếu nữ rên rỉ, tiếng nước có to hơn cũng không át được tiếng rên.
Thiếu nữ cho dù tự làm nhưng cũng không vui bằng được người mình thích làm, vẻ mặt có chút khó khăn, khoái cảm không kéo dài được lâu.
Kỷ Lăng Giang thấy vậy chỉ hận mình không thể bay vào phòng tắm, đè cô ra mà làm.
Trên tay người đàn ông xiết chặt gậy thịt tăng nhanh chuyển động, giải tỏa cơn dục vọng này.
“Bảo bối, nhanh.
.
.
Gậy thịt chú sắp bắn rồi, tiểu yêu tinh thật biết quyến rũ đàn ông.”
Người đàn ông thở hổn hển, tùy ý để dục vọng chi phối lý trí, Kỷ Lăng Giang cũng không biết mình đang làm gì, nói gì nữa.
Ngón tay Lâm Khả Ngải đi xuống rốn, sau đó đi xuống phía dưới, cô mở rộng hai chân cho ngón tay đi vào, ngón tay ra vào, bắp đùi chảy ra một vệt nước, cũng không khó nhận biết đó là dâm thủy.
Kỷ Lăng Giang nhìn dâm dịch với đôi mắt mê hoặc, vô thức liếm môi, không biết nếm thử sẽ có hương vị gì .
“A a a.
.
.
Bên trong huyệt nhỏ.
.
.
Shhhhh.
.
.
Ngứa.
.
.”
Lâm Khả Ngải mất sức dựa vào tường đối mặt với camera, trong tay cầm vòi sen đang cọ rửa hoa huyệt.
“Aaaa.
.
.Đúng vậy.
.
.
Ra rất nhiều nước…”
Lâm Khả Ngải cắn môi, làm đôi môi đỏ như máu: “A a.
.
.
Muốn vật lớn xuyên qua hoa huyệt a a.
.
.”
“A a.
.
.
Không được.
..”
Thiếu nữ ngân nga một vài tiếng rồi đạt đến cao trào:”Chú Kỷ…!Kỷ Lăng Giang.”
Cùng lúc đó Kỷ Lăng Giang cũng cao trào bắn tinh vào khuôn mặt cô.
Từ ngày đó biết được tình cảm của cô, anh kịch liệt tránh né đi sớm về khuya, không tin cô như vậy, mà mình lại cũng thích cô.
Hôm nay là ngày kỉ niệm anh nhận nuôi cô, cô đã nói cho dù bận đến mấy cũng phải về, anh cũng đồng ý.
“Chú Kỷ, gần đây công ty rất bận sao? Chú đã lâu lắm chưa về ăn cơm cùng con.” Lâm Khả Ngải cắn đũa nhìn anh hỏi.
Kỷ Lăng Giang khẽ đáp lại một tiếng, cô đâu biết rằng hàng đêm anh đều mộng xuân, phải kiềm chế dục vọng mỗi ngày, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Thiếu nữ có chút khổ sở, tưởng chú lạnh lùng với cô bởi vì cách ăn mặc, kế hoạch câu dẫn không thành công.
Kỷ Lăng Giang buồn bực cách ăn mặc của cô lại không biết cô có mặc cho ai xem không, mối quan hệ này phải làm sao đây?..