Trò Chơi "Ngược Cẩu" Cosplay Nhân Vật

Chương 14: Gia Thế


Đọc truyện Trò Chơi “Ngược Cẩu” Cosplay Nhân Vật – Chương 14: Gia Thế


Kỷ Lăng Giang bôi thuốc mỡ cho công chúa nhỏ đang ngủ say của anh, tự mình rửa mặt chải đầu xong sau đó, anh mở cửa phòng ra thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế sofa thảnh thơi cắn hạt dưa không biết lấy từ đâu.
Hôm qua bởi vì người mẹ đáng quý này mà cả hai vợ chồng này lăn lộn cả đêm vậy mà mẹ anh lại đang nhàn nhã cắn hạt dưa như vậy.
Kỷ Lăng Giang nhíu mày, cơn tức giận kìm nén cả đêm bây giờ muốn bộc phát nhưng mẹ anh lại mở miệng giành nói trước :”Ái chà! Mẹ không ngờ con trai của mẹ lại có sức khỏe tốt như vậy nha !”
Kỷ Lăng Giang vô lực hỏi: “Mẹ yêu của con à, mẹ đừng nói với con hôm qua mẹ nghe lén cả đêm đấy nhé!”.

Mẹ anh thật sự rất tốt chỉ là ở một mặt nào đó, quá yêu thích làm bậy biếи ŧɦái làm anh rất đau đầu.
Bà nhìn trông có vẻ khôn ngoan cùng với chiều cao 1m8 mang khí chất nữ vương nhưng thực tế chỉ số thông minh của bà chỉ dừng lại ở thời thiếu nữ, không hề giống người phụ nữ trung niên tuổi 50 chút nào.
Louise xua xua tay nói: “Yên tâm yên tâm, không có nghe lén, hơn nữa căn hộ này của con cách âm tốt như vậy sợ cái gì.”.

Bà chẳng qua là lúc rạng sáng đi vệ sinh tình cờ nghe thấy tiếng động trong phòng đôi vợ chồng son mà thôi, khi đó chắc cũng khoảng ba giờ sáng.
“Vậy mẹ vì sao lại hạ thuốc hai con?!!” Lại còn là mẹ hạ thuốc con trai mình?
“A, làm gì hung dữ vậy, không phải là vì hôm qua xấu hổ về chuyện này sao, sợ hai người các con không hài hòa nên mới hạ thuốc để con trêu đùa vợ con trên giường.” Kỷ Lăng Giang vô lực đỡ trán, bởi vì hôm qua mình vô tình nói sai cho nên hạ thuốc để con trai chọc ghẹo con dâu, loại chuyện này liệu có bao nhiêu người mẹ nghĩ ra được đây? Mạch não của mẹ anh quá tuyệt vời rồi [1]
[1] 奇葩:Chỉ một số hành vi không thể tưởng tượng được, ngoài hành vi suy nghĩ bình thường của con người.
“Hạ thuốc cô ấy thôi là được rồi, sao mẹ lại đưa cả con vào!” Cũng không trách anh nổi cơn lôi đình được.

Loại chuyện bị mẹ mình hạ thuốc như này ai có thể chịu được.


May mà anh không yêu thích uống sữa bò, nếu anh giống như Lâm Khả Ngải uống hết nửa ly sữa, dựa theo thể lực của anh giờ này chắc vẫn đang kéo cô lăn lộn ở trên giường.
“Ha ha…” Louise cười gượng vài tiếng, nếu bà nói ra mục đích đứa con trai này nhất định sẽ thẹn quá hóa giận……!Không cần mẹ anh giải thích anh cũng gần như đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Đơn giản là Louise sợ anh yếu sinh lí nên nới bày ra kế này.
Đúng là mẹ anh mà.
“Mẹ lấy thuốc từ đâu?” Có thể đoán được chắc là đã chuẩn bị từ lâu lắm rồi.
Louise chỉ vào thư phòng:”Cái đó tìm được trong phòng ấy, là đồ con mua không thể trách người mẹ già này”.
Nếu không phải mặt trên ghi thuốc kíƈɦ ɖụƈ, bà đã quẳng qua một bên rồi, phận làm mẹ thấy đồ bị lãng phí rất tiếc a.
Lúc đầu, thư phòng là nơi giao hoan đầu tiên nên đã mua thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ, sau này quen rồi nên không để tâm đến nữa ai mà ngờ được.
Chắc hẳn Louise đã bỏ vào không ít.

Anh quá mệt mỏi chỉ có thể rót cho mình ly nước để hạ hỏa.

Louise thấy anh dường như đã hết giận, nhướng mày hỏi: “Sau lần này cho mẹ một bảo bối đi.

Chuyện hôm qua, con làm như mẹ là một người mẹ độc ác ấy.” Kỷ Lăng Giang buồn bực mà đè lại huyệt thái dương, thật muốn hỏi ba trước khi mất ưa mẹ ở điểm nào.
Anh hít sâu một hồi, rồi nhẹ nhàng nói: “Ngải Ngải không phải họ Lâm, mà là họ Dương.

Dòng họ Ngải Ngải làm thương nhân, thường hay lục đục nội bộ, ba Ngải Ngải không phải là con trưởng nhưng cũng có dã tâm cùng thực lực, nhưng chút thực lực ấy không nắm chắc được phần thắng.

Mẹ Ngải Ngải họ Lâm, truyền thống làm quân nhân, ông nội Lâm là cựu quân nhân rất có chức quyền.”
Dương Sâm gặp Lâm Tuyết Nhân lần đầu tiên ở vũ hội, Dương Sâm mời Lâm Tuyết Nhân khiêu vũ, soái ca phiên bản công tử, ngôn ngữ cùng hành vi ôn nhu chuẩn mực, rất nhanh làm Lâm Tuyết Nhân trúng tiếng sét ái tình.
Thực ra, Dương Sâm vốn có ý định ở vũ hội câu được một con rùa vàng, hắn ngắm trúng Lâm Tuyết Nhân.

Lại biết bà là con gái duy nhất của Lâm gia, tự nhiên sẽ rất ôn nhu, hiền lành.
Thấy cá cắn câu, Dương Sâm lập tức theo đuổi, tạo nên một câu chuyện cổ tích hoàn mỹ.


Khi đó Lâm Tuyết Nhân chưa hiểu rõ về tình trường, bà lại là thiên kim tiểu thư được cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa, gia đình thấy vậy cũng cho hai bên hẹn hò rồi gả cưới.
Dương gia đối với hôn nhân này rất vui mừng, vì ngay lúc đó người đứng đầu Dương gia còn đang lo ngại cho sự nghiệp con mình thì ở đâu chui ra một mối hôn sự có lợi ích như vậy, sự nghiệp Dương Sâm từ đó phất như diều gặp gió.
Dương Sâm vui mừng, hai người cũng từng có khoảng thời gian tâm đầu ý hợp.

Không lâu sau, Lâm Tuyết Nhân sinh ra Lâm Kính, anh trai của Ngải Ngải.
Người anh rể này từng học chung với Kỷ Lăng Giang, nếu không gặp được người anh rể này, anh cũng không có cơ hội ôm bảo bối về nhà.
Khi Lâm Kính sáu tuổi, Dương gia phát hiện đứa nhỏ này rất thông minh, có tố chất lãnh đạo, nếu được phát triển tốt sẽ trở thành nhân tài, ông nội Lâm lập tức mang Lâm Kính về bên mình để nuôi dưỡng.
Sau đó quan hệ hai nhà dần kém đi, Dương Sâm thân làm ba nhưng lại không quan tâm con cái, không có chỗ đứng trong công ty, cái gì bực mình cũng về phát tiết lên trên người vợ mình, dù bị người nhà phê bình kín đáo vẫn không thay đổi.
Quan hệ vợ chồng đã đến đỉnh điểm, mà Ngải Ngải lại ra đời trong lúc dầu sôi lửa bỏng.
Khi Ngải Ngải sinh ra, quan hệ có hòa hoãn một chút.
Nhưng Dương gia càng ngày càng quá đáng vì muốn tranh thầu một mảnh đất, đã lấy tên tuổi của ông nội Lâm đi ức hiếp người.

Chuyện này truyền đến tai Lâm gia, vì thế 2 gia đình tan vỡ.
Ông nội Lâm rất tức giận, hận không thể đưa con gái rượu về nhà.
Được nước lấn tới, Dương Sâm càng không quan tâm vợ mình, đi sớm về khuya, chẳng có cơ hội sum họp, vợ chồng như thể chỉ còn trên danh nghĩa.
Dịu dàng, chăm sóc khi xưa giờ đây chỉ còn là đánh đập, hành hạ, chửi mắng.

Lâm Tuyết Nhân có hận có ghét nhưng trên hết vẫn là luyến tiếc.
Lâm Tuyết Nhân là mẫu phụ nữ truyền thống, luôn bao dung tha thứ cho chồng, hết lần này đến lần khác cho hắn cơ hội.


Ông nội Lâm không đồng ý, nhưng lại không thể ép con gái ly hôn.
Thời gian dần trôi, Ngải Ngải dần lớn, dù đã lập kế hoạch đi nghỉ cùng cả nhà nhưng rốt cuộc chỉ có Lâm Tuyết Nhân đi, Dương Sâm và Ngải Ngải đều ở nhà.
Vào một ngày định mệnh, lúc đó Ngải Ngải nghe thấy tiếng động, mở cửa ra xem thì thấy ba mình cũng một người phụ nữ lạ mặt đang lăn lộn trên giường.

Cô hoảng sợ hét lên, Dương Sâm cùng tình nhân giật mình, ả ta nhanh chóng lấy chăn che người.
Dương Sâm bước xuống giường với khuôn mặt dữ tợn giơ tay bóp lấy cổ con gái mình, dường như muốn gϊếŧ chết đứa con gái này.

Sau đó Ngải Ngải lại bị ngã xuống cầu thang, may lúc này Lâm Tuyết Nhân về đúng lúc đưa Ngải Ngải đi cấp cứu.
Nghe được tin, ông nội Lâm tức giận đùng đùng, dùng một đòn sát phạt, bắt Dương gia trả cả vốn lẫn lãi, còn Dương Sâm thì bị trục xuất khỏi gia tộc tới thành phố H lập nghiệp.
Bây giờ Lâm Tuyết Nhân mở một cửa hàng bán hoa nhỏ, còn anh Lâm Kính vẫn đang ở bộ đội, cả gia đình ba người cứ nương tựa nhau như vậy mà sống.
Ngải Ngải vẫn còn bóng ma tâm lý đến bây giờ.

Đến đây, câu chuyện kết thúc Louise đã hiểu ngọn nguồn nguyên do, trách mình quá vô tư, bà cũng giống Lâm Tuyết Nhân về gia thế nhưng khi có chồng lại càng được yêu chiều, hạnh phúc hơn.

Bỗng Kỷ Lăng Giang đứng dậy nói:”Để con xem cô ấy dậy chưa?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.