Đọc truyện Trò Chơi Luân Hồi – Chương 192: Sát Hoàng Ma Trận
Mấy ngày gần đây, một tin tức không biết do ai thả ra, truyền đi với tốc độ chóng mặt làm oanh động khắp hang cùng ngõ hẻm của Hắc Giác Vực.
Đấu giá hội định kỳ mỗi tháng một lần do Bát Phiến Môn tổ chức tại Hắc Ấn Thành, bởi vì một thần bí thế lực đột nhiên xuất hiện gửi ủy thác mà trực tiếp thăng cấp thành thịnh hội mười năm có một.
Người ta đồn đãi lần này cao giai đan dược và vũ khí xuất hiện không ít! Thậm chí, nghe nói còn có đến ba quyển Địa giai cấp bậc đấu kỹ và một cái trận pháp có thể giết chết Đấu Hoàng cường giả áp trục.
Trên sơn đạo rộng rãi, năm tên nam nhân ăn mặc quái dị đang hối hả đi về phía trước. Bọn họ có vẻ như vừa tập hợp lại, đang không ngừng trao đổi thông tin với nhau.
_ Ngươi nghe gì không, Hắc Ấn đấu giá hội lần này được một thế lực thần bí ủy thác rất nhiều vật phẩm quý giá. Vì thế, nó mới bị dời lại năm ngày để Bát Phiến Môn có thêm thời gian tuyên truyền a…
Chỉ thấy một tên thấp lùn trong số đó vẻ mặt vênh vênh đắc ý nói.
_ Ngươi là người tối cổ à? Cái tin tức lạc hậu của ngươi cả Hắc Giác Vực này đều biết hết cả rồi! Ta chính là vừa nhận được một tin tuyệt mật từ bằng hữu truyền tới a…
Một tên cao gầy ngông nghênh nói.
_ Là tin gì?
Bốn tên kia nghe vậy, đột ngột sựng lại, vẻ mặt có chút chờ mong nhìn hắn.
_ Lần đấu giá hội này chính là do Lôi Nhã quản sự đích thân làm đấu giá sư!
Tên kia vẻ mặt hèn mọn nói ra khiến bốn tên đồng bọn đều xì mũi khinh thường.
_ Này Sắc Cẩu, ngươi cũng không xem lại bản thân ngươi là cái dạng gì… Lôi Nhã quản sự chính là Đấu Vương cường giả hàng thật giá thật. Ngươi một con cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga sao…
Một tên lùn lùn vẻ mặt nham hiểm cười gian nói.
_ Tiện Hồ, ngươi cũng đừng nói móc ta. Ngươi dám thề bốn người các ngươi không có một chút ý đồ nào với nàng ta hay sao? Đặc biệt chính là Tiện Hồ ngươi, đừng tưởng là ta không biết! Chẳng phải hôm trước ngươi bắt Đào Đào mang mặt nạ mô phỏng theo khuôn mặt của Lôi Nhã quản sự rồi để nàng thổi sáo cho ngươi sao? Hừ…
Gã cao gầy gọi là Sắc Cẩu hừ lạnh nói khiến tên lùn gọi là Tiện Hồ á khẩu không nói gì được. Ba tên còn lại thấy cảnh đó thì đều cười ha hả, rõ ràng là một đám đồng dâm như nhau.
_ Được rồi, hai tên hồ bằng cẩu hữu các ngươi cũng đừng có cạnh khóe nhau nữa. Mấy tin tức đó dường như có người cố ý thả ra, hiện tại cường giả các nơi tại Hắc Giác Vực đều đang ùn ùn kéo về Hắc Ấn Thành rồi.
Một tên cao to cơ bắp vạm vỡ cười khà khà nói.
_ Ừm, ta điều tra được bên trong vật phẩm đấu giá lần này có một bộ hợp kích đấu kỹ cấp bậc Huyền giai vừa vặn thích hợp Nam Giang Ngũ Quái chúng ta. Nếu có thể thành công thu tới tay khẳng định sẽ trực tiếp đề thăng chiến lực năm huynh đệ chúng ta lên một mảng lớn, nhất định phải cố gắng hết sức đoạt lấy!
Một tên cao gầy vẻ mặt thư sinh có vẻ là thủ lĩnh năm người cười nói.
Một màn như vậy cũng đồng thời diễn ra tại khắp nơi trong Hắc Giác Vực. Tràng cảnh náo nhiệt thế này… đã gần ba mươi năm nay chưa từng xuất hiện một lần.
………
Trái với tràng diện hối hả tấp nập bên ngoài, tại khu khách quý của Bát Phiến Môn lại là một khung cảnh thanh bình thư thái, tựa như là thế ngoại đào viên.
Tiêu Lệ ung dung nằm trên người Nguyệt Trinh và Nguyệt Như, đầu tựa vào giữa núi non mềm mại, thoải mái hưởng thụ hai nàng nhẹ nhàng cẩn thận xoa bóp.
Nguyệt Trinh và Nguyệt Như là song sinh tỷ muội, ngoại trừ chấm đỏ giữa trán hai nàng màu sắc có chút đậm nhạt khác nhua. Còn lại từ trên xuống dưới, từng đường tơ kẽ tóc mỗi người đều hoàn toàn giống nhau như hai giọt nước.
Cũng may là hai nàng tính cách cùng với màu sắc y phục yêu thích vẫn có chút bất đồng. Nguyệt Trinh yêu thích màu trắng tinh khiết, tựa như một vị tiên tử không ăn khói lửa nhân gian. Nguyệt Như lại yêu thích màu xanh thanh nhã, chẳng khác nào một vị thánh nữ không nhiễm chút bụi trần.
Nguyệt Trinh và Nguyệt Như còn có một kỹ thuật mà Tiêu Lệ rất hài lòng. Hai nàng tựa như Thanh Xà, Bạch Xà quấn đuôi của mình lại với nhau tạo thành một cái ghế thịt cực kỳ êm ái.
Hơn nữa, thân thể Nguyệt Trinh và Nguyệt Như tựa hồ phảng phất mùi hương hoa linh lan và hoa dạ hương nhàn nhạt, khiến tinh thần Tiêu Lệ luôn luôn được thư giãn. Bởi vậy, hắn cực kỳ sủng ái hai nàng, yêu thích đến độ Nguyệt Mị cũng phải âm thầm ghen tị.
Bất quá, Tiêu Lệ đối xử với nữ nhân của mình rất nghiêm. Bất kỳ ai muốn đấu đá tranh sủng đều bị hắn dùng “gia pháp” hầu hạ cả đêm, đến hôm sau vẫn chưa xuống giường nổi.
Bởi vậy, chúng nữ mặc dù thi thoảng lẫn nhau có chút tiểu đố kỵ nhưng mà hậu cung của hắn vẫn chưa bao giờ nổi lên sóng to gió lớn không thể khống chế nổi.
_ Ngữ Ngữ, tình hình thế nào rồi?
Nằm ở trên giường thịt mềm mại, Tiêu Lệ nhìn về phía Tiêu Ngữ ánh mắt chăm chú đặt trên mấy thứ sổ sách, nhàm chán hỏi.
_ Đúng như chàng dự liệu, lượng người đổ về đông đến mức Bát Phiến Môn cũng khó lòng kiểm soát được. Cũng may chúng ta đã sớm chia đấu giá hội này ra thành nhiều đợt, kéo dài trong bảy ngày, hơn nữa giới hạn thân phận người tiến vào. Không phải vậy, sợ là Tử Tinh Dực Sư Vương cũng không đủ uy hiếp.
Tiêu Ngữ khẽ lau mồ hôi trên trán, cười vui vẻ nói. Nàng thực lực không mạnh, bởi vậy ở trên một phương diện khác có thể thay Tiêu Lệ phân ưu, nàng mới thấy mình xứng đáng ở bên cạnh hắn.
_ Nàng cũng không cần lo lắng như vậy! Chỉ cần người tới không phải Đấu Tông, ta đều có thể trấn áp hết. Hơn nữa… nếu có tên Đấu Hoàng nào đui mù đến quấy rối, ta không ngại lấy hắn làm vật thí nghiệm để ta biểu diễn Sát Hoàng Ma Trận đâu…