Đọc truyện Trò Chơi Luân Hồi – Chương 186: Tán tỉnh lôi nhã
Bên trong Hắc Ấn Thành hiện tại cực kỳ ồn ào náo nhiệt, vô số người đang xì xào bàn tán về một tin tức có thể nói là chấn động nhất Bát Phiến Môn những năm qua.
Một trong tám vị trưởng lão của Bát Phiến Môn, Huyết Hồng Liên – Lôi Nhã vậy mà bị người ngang nhiên bắt đi ngay giữa Hắc Ấn đấu giá phường.
Chuyện này… có thể nói là công khai đánh mặt Bát Phiến Môn, đối với danh vọng của bọn họ có ảnh hưởng thật lớn. Viên Y dù sao cũng đứng thứ tám trên Hắc Bảng của Hắc Giác Vực, tất nhiên sẽ không dễ dàng nhịn xuống chuyện này, cũng không biết hắn sẽ xử lý như thế nào…
_ Này, ngươi nghe gì chưa, Huyết Hồng Liên bị người ta bắt cóc rồi kìa!
Một gã thanh niên dáng người cao gầy nói.
_ Nữ nhân đáng sợ đó vậy mà có người dám đụng tới hay sao? Kẻ nào to gan như vậy? Bát Phiến Môn chẳng lẽ chịu để yên sao?
Một tên mập ú vẻ mặt không thể tin được hỏi lại
_ Haha… đúng là lũ người tối cổ! Bát Phiến Môn mặc dù làm mưa làm gió ở Hắc Ấn Thành, thế nhưng gặp cường giả thật sự thì bọn họ vẫn phải co đầu rụt cổ mà thôi!
Một tên nam nhân râu ria xồm xoàm cười haha nói.
Bên ngoài là một mảnh xôn xao, thế nhưng bên trong phủ thành chủ của Hắc Ấn Thành, Viên Y và chúng cao tầng của Bát Phiến Môn vẫn bình chân như vại.
_ Môn chủ… chẳng lẽ chúng ta cứ để yên như vậy sao? Như vậy còn gì là mặt mũi của Bát Phiến Môn nữa?
Một gã trưởng lão đầu tóc bạc phơ nhìn thấy Viên Y vẫn ung dung ngồi uống trà thì không nhịn được hỏi.
_ Không để yên thì có thể làm gì? Ngươi có thể nói cho ta được không?
Viên Y khẽ nhấp một ngụm trà thơm, cười nhạt hỏi.
_ À thì thì…
Tên trưởng lão ấp úng nói.
Gã này là điển hình thùng rỗng kêu to, đầu tôm não sứa. Gặp việc gì cũng hô hào xung phong chứ không hề biết vận dụng cái đầu. Nếu không phải hắn có thực lực nhị tinh Đấu Linh lại nương nhờ vào Bát Phiến Môn cường đại, hẳn là đã sớm chết mất xác ở trong Hắc Giác Vực này rồi.
Bát Phiến Môn ngoài môn chủ Viên Y thực lực tam tinh Đấu Hoàng ra còn có tám vị nội môn trưởng lão đều có thực lực Đấu Vương mà Lôi Nhã là một trong số đó. Bọn họ chia ra đảm nhận các chức hộ pháp, quản sự trông coi quản lý các sản nghiệp của Bát Phiến Môn.
Bên dưới nội môn trưởng lão là các ngoại môn trưởng lão đảm nhận các chức vụ chấp sự, hộ sứ làm nhiệm vụ phụ tá cho Viên Y và các nội môn trưởng lão giải quyết sự vụ trong môn.
_ Thực lực của tên kia ngay cả ta cũng phải cảm thấy sợ hãi. Nếu trực tiếp giao phong với hắn, ta chắc chắn thất bại không thể nghi ngờ. Hơn nữa, hắn còn có một đầu lục giai ma thú làm tọa kỵ, bối cảnh khẳng định không phải tầm thường. Nếu ta có thể dùng Lôi Nhã để kéo lên quan hệ với một người như vậy, đối với Bát Phiến Môn ắt hẳn thu về chỗ tốt không ít.
Viên Y nhìn thấy một vài tên trưởng lão vẫn còn muốn nói gì, đành phải chậm rãi phân tích thiệt hơn cho bọn họ. Làm người đứng đầu một đại thế lực trong Hắc Giác Vực, Viên Y phải giữ vững cái đầu lạnh, không thể vì cái lợi trước mắt mà hấp tấp, cũng không thể vì cái gọi là thanh danh hư vô mờ mịt mà liều mạng.
_ Nếu lỡ tên kia mang Lôi Nhã đi mất thì sao?
Một tên Đấu Linh trưởng lão vẫn không phục hỏi tiếp.
_ Vậy thì ta chỉ việc giết sạch đám nữ nhân mà tên đó để lại là được! Yên tâm đi, chuyện này bản môn chủ tự có tính toán, các nguoi không cần nhiều lời!
…………..
Bên trong quảng trường là vẫn không khí sôi nổi, tràn ngập tiếng bàn tán nghị luận. Bất quá ở phía xa, Tiêu Lệ vẫn đang thong thả ung dung cùng Lôi Nhã cưỡi trên lưng Tử Tinh Dực Sư Vương quay trở về Hắc Ấn Thành.
_ Lôi Nhã tiểu thư, theo lời cô nói.. Minh Ngục Giới bị ngăn cách với Tây Bắc đại lục bởi một cái Tử Vong Huyết Hải dù là Đấu Hoàng cường giả cũng không thể vượt qua được. Vậy thì làm sao cô có thể trốn tránh cừu nhân mà chạy tới nơi này?
Tiêu Lệ ngồi bên cạnh Lôi Nhã, len lén ngắm nhìn vóc người mỹ diệu của nàng tươi cười hỏi.
Đây mới chỉ là lần đầu tiên từ khi thế giới này, Tiêu Lệ mới dồn hết tâm trí để tán tỉnh một nữ nhân như vậy. Dù là lúc trước dày công dụ dỗ Vương Ngữ Yên và Vân Vận, hắn cũng đều dựa vào việc biết trước cốt truyện để chiếm ưu thế. Chỉ có lần này, Tiêu Lệ mới thực sự cảm nhận độ khó của việc crush một người.
_ Ừm… theo lời trưởng bối của ta, dù là Đấu Tông hay Đấu Tôn siêu cấp cường giả cũng phải hết sức cẩn thận khi vượt qua Tử Vong Huyết Hải. Nhưng mà ai nói với ngươi là bản cô nương nhất định phải đi qua nơi chết tiệt đó thì mới đến được Tây Bắc đại lục?
Lôi Nhã vênh mặt nói.
_ Vậy rốt cuộc là cô đến đây bằng cách nào?
Tiêu Lệ ngạc nhiên hỏi.
_ Ban đầu bản cô nương cùng tộc nhân chạy đến Trung Châu, thế nhưng vẫn bị cừu nhân đuổi theo được. Sau đó, bọn ta phân ra mà chạy. Bản cô nương bỏ ra đại giá tổn gần chín thành tu vi thì mới thành công cắt đuôi được chúng, nhưng mà bản thân cũng bị trọng thương. Chuyện sau đó thì ta đã kể với ngươi rồi…
Lôi Nhã cười ngọt ngào nói.
Nàng cũng không biết vì sao chính mình lại có cảm giác thân thiết với Tiêu Lệ như vậy, những chuyện bí mật của bản thân chưa từng nói với ai đều tự nhiên kể hết với hắn.
_ Ta còn tưởng có gì ghê gớm, hóa ra cô cũng chỉ là vô tình chạy lạc đến Tây Bắc đại lục này… Mà khoan đã… cô nói tổn thất chín thành tu vi… nghĩa là trước kia cô không chỉ là thất tinh Đấu Vương???
Tiêu Lệ cười cười trêu chọc. Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại lời nói của Lôi Nhã, hắn bất chợt ngạc nhiên hét lên…
_ Thì sao… cũng chỉ là ngũ tinh Đấu Hoàng như ngươi thôi mà…