Đọc truyện Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi – Chương 97: Kỹ Năng Bẩm Sinh Rank F Chiêu Hồn!
Trong căn phòng khách với diện tích không qua lớn này đầy những vết máu đã khô, mỗi viên gạch lót sàn đều thấm đẫm máu tươi sũng nước; không ai biết nơi đây rốt cục đã xảy ra sự việc kinh khủng đến dường nào.
Từng sợi tơ máu khá lớn đan xen trong phòng, trói buộc hai bóng người.
Một trong hai cái bóng mặc áo khoác màu đỏ, đôi môi yêu dị của cô dính đầy máu, bên người nằm rải rác rất nhiều con dao ăn mang màu đỏ ngòm.
Cái bóng còn lại là một con rối hình người khổng lồ, trên mặt đeo mặt nạ đầy những hoa văn cổ quái; thân thể của nó làm bằng gỗ, nhưng nơi ngực lại chất đống những trái tim đã thối rữa.
“Mới level 5 đã dám leo lên tầng 9? Nếu như không phải vây khốn hai kẻ này khiến ông tốn quá nhiều sức lực, e rằng dù cháu có chết một nghìn lần cũng không thể thoát được đâu.”
Cửa phòng ngủ từ từ mở toang, người anh trai vốn đang hôn mê trên giường, nay lại bước ra trước cửa phòng ngủ.
Cứ mỗi bước đi của nó, cơ thể cứ thế mà nhanh chóng lão hoá dần; từng nếp nhăn hằn lên trên gương mặt ông, trong khi tóc đen dần biến thành màu trắng.
Khi đi tới bên cạnh người đàn ông kia, trên mặt “nó” đã tràn đầy vẻ chết chóc, cứ như không còn sống được bao lâu nữa: “Cháu còn nhớ mình tên gì không?”
“Hàn Phi.”
Mùi thối và mùi máu tươi nồng nặc xộc vào xoang mũi, người đàn ông ấy nhìn vào cái tên trên tay mình, giữ vẻ mặt vô cảm cùng ánh mắt bình tĩnh.
“Vậy cháu có nhớ bản thân tổng cộng đã chết bao nhiêu lần không?”
“45 lần.”
“Việc này cũng còn nhớ rõ sao?” Thằng nhóc vừa biến dạng thành ông lão gật đầu: “Ông biết chúng ta sẽ gặp lại, nhưng ông không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhau nhanh như vậy.”
Thân thể của ông liên tục biến thành tơ máu, đang từ từ hòa làm một thể với căn hộ này: “Những thứ mà cháu vừa trải qua là ký ức khi còn bé của ông.
Chỉ có người bất hạnh nhất mới sở hữu hộp đen, và nó đã chọn ông.
Mà ông lựa chọn cháu, giờ đến phiên cháu đưa ra lựa chọn của chính mình.”
“Ông chắc chắn để cho cháu đưa ra lựa chọn ngay bây giờ sao? Cháu đã quên rất nhiều thứ…”
“Đây chính là cơ hội mà ông luôn chờ đợi.
Chỉ có đưa ra lựa chọn trong tình huống như vậy, mới là chân thật nhất.” Ông già moi lấy trái tim của mình, lấy từ bên trong ra một chiếc hộp màu đen: “Cháu đã đủ điều kiện tối thiểu để trở thành người quản lý, cháu có thể lựa chọn con đường của riêng mình.”
“Chọn như thế nào ạ?”
“Nếu cháu muốn hoàn toàn hủy diệt thế giới tràn ngập thảm hoạ, bất hạnh, quái đản này, hãy mở cái nắp bên dưới.
Nếu cháu muốn tìm được con đường rời khỏi nơi đây, muốn cứu rỗi thế giới bị lệ quỷ và quái vật chiếm cứ này, vậy hãy mở cái nắp ở mặt trên.” Cơ thể của lão già vẫn đang không ngừng dung hợp, ông đã không còn nhiều thời gian nữa rồi.
“Trước đây, ông lựa chọn con đường nào?” Người đàn ông kia không tùy tiện đưa ra lựa chọn; hắn cảm giác sự lựa chọn này sẽ vô cùng quan trọng.
“Ông lựa chọn phần nắp bên dưới, nhưng đã thất bại.
Trí nhớ của ông bị thứ gì đó xé thành mảnh nhỏ, còn hộp đen này được giấu trong mảnh ký ức tuổi thơ này của ông.”
“Xem ra, chọn phần nắp bên dưới rất nguy hiểm.” Chàng trai suy tư một lúc, cuối cùng mở miệng nói: “Cháu có thể mở cả hai nắp hay không? Cháu muốn cứu rỗi thế giới này, nhưng thiết nghĩ thế giới này cũng nên có vài thứ đáng bị hủy diệt.”
“Đồng thời lựa chọn 2 con đường, vậy hai phe chính diện và phản diện đều sẽ muốn giết cháu!” Từ trước tới giờ, ông già chưa từng thấy người có lựa chọn như vậy.
Nếu muốn tất cả, vậy lựa chọn còn có ý nghĩa gì?
Dừng lại giây lát, ông lại nói thêm một câu: “Cháu phải suy nghĩ kỹ.
Trong tương lai, cháu có thể sẽ phát hiện chết cũng là một chuyện vô cùng xa xỉ.
Sau này, cháu sẽ gặp phải thứ càng đáng sợ hơn, ví dụ như nhiệm vụ của người quản lý lần này.
Cháu đã chết 45 lần mới qua ải, mà trong ký ức của vài người quản lý khác, chỉ cần chết một lần thì sẽ vĩnh viễn trầm luân.
Đến lúc đó, cháu có tự tin là mình chỉ cần dùng một mạng để qua ải sao?”
“Không tự tin nổi! Nhưng vậy thì có liên quan gì đến sự lựa chọn của cháu đâu?” Người đàn ông ấy giữ nắp trên và nắp dưới của hộp đen bằng cả hai tay, đồng thời mở bung ra.
Trong phòng không xảy ra bất kỳ sự biến hóa kỳ dị nào; bên trong chiếc hộp đen là một hộp đen khác.
“Trong hộp này đựng gì vậy ông?”
“Giờ cháu đã là [Người quản lý rank F], mỗi lần cháu nâng [level của người quản lý] đều có thể mở ra một tầng hộp.
Nếu như có thể đi tới cuối cùng, cháu sẽ thấy rốt cuộc trong hộp giấu cái gì.”
Ông già nâng hộp đen bằng hai tay, trong khi cơ thể lại hóa thành tơ máu, chậm rãi phanh lồng ngực của Hàn Phi ra.
Ông đích thân bỏ hộp đen vào trong buồng tim của Hàn Phi: “Nhớ kỹ, hộp đen sẽ giấu ở vị trí sâu nhất trong ý thức của cháu.
Thế nên, bất cứ lúc nào cháu cũng phải giữ vững sự tỉnh táo của bản thân.”
Sau khi hộp đen nằm yên vị trong lồng ngực của Hàn Phi, ký ức đã biến mất của hắn giống như thuỷ triều cuộn trào mãnh liệt ập tới.
Trong nháy mắt đó, Hàn Phi cảm giác đầu mình như sắp nổ tung.
Hắn đau đớn té ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Sau khi khâu ngực của Hàn Phi lại, phục hồi tất cả về trạng thái cũ, cơ thể của ông già cũng sắp chống đỡ tới cực hạn.
Một giây cuối cùng trước khi tan biến, trong mắt của ông mang theo một loại cảm xúc phức tạp: “Đẩy nhanh tốc độ thăm dò đi cháu.
Trước khi chúng tìm ra cháu, cháu phải cố hết sức đi càng nhiều nơi càng tốt, không chừng có đủ may mắn để tìm thấy hy vọng tại một tòa building nào đó trong thế giới này.
Cháu đã lựa chọn con đường khó khăn nhất, song chỉ mình cháu mới có thể làm được mà thôi.
Chí ít, cháu mạnh hơn ông nhiều lắm, mới level 5 đã dám lên tầng 9 rồi.
Khi trước, hình như ông phải đến level 19 mới dám lên đây.
Cháu đúng là một thằng nhóc điên mà! Chẳng lẽ cháu không biết nếu chết ở trong game, thì ngoài đời cháu cũng sẽ chết não luôn sao?”
Hình bóng già nua kia hoàn toàn hóa thành tơ máu; mạch máu giăng khắp phòng bắt đầu héo quắt, luồng hơi thở ngột ngạt khủng khiếp hiện tại cũng biến mất bặt tăm.
“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ [Người quản lý chung cư] (nhiệm vụ quản lý rank F)!
Điểm kinh nghiệm: x3
Điểm kỹ năng tự do (phần thưởng nhiệm vụ cơ bản): +2
Phần thưởng cơ bản cho nhiệm vụ quản lý rank F: + Danh hiệu [Quản lý chung cư].
Quản lý chung cư (danh hiệu người quản lý rank F): Độ thân mật của tất cả cư dân thường trú trong chung cư: +10!
Ngẫu nhiên thu được kỹ năng bẩm sinh hiếm nhất của người quản lý rank F!
+ 01 Kỹ năng bẩm sinh ngẫu nhiên dành cho người quản lý ở rank F.
Lúc ra ngoài, có thể chọn một hộ gia đình có [Độ thân mật] đạt tới mức [Bạn tốt] để đi cùng!
Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Đẳng cấp khuyến nghị tiếp nhận nhiệm vụ rank F là từ level 10 – 20.
Vì đã hoàn thành vượt cấp nhiệm vụ quản lý rank F, bạn sẽ nhận được Kỹ năng người quản lý rank F có thuộc tính như sau:
– Loại hình: Có thể phát triển.
– Xếp hạng: Siêu hiếm thấy.
Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Chúc mừng bạn nhận được:
– Kỹ năng bẩm sinh dành cho người quản lý rank F (loại hình có thể phát triển): Chiêu Hồn.
[Chiêu Hồn] (xác suất để có thể nhận được Kỹ năng bẩm sinh này là 1/10.000; có thể phát triển dần theo quá trình thăng cấp của người chơi): Có xác suất nhất định để sử dụng một hình thức đặc thù nào đó nhằm ưu tiên gọi đến các người chơi mang nội tại thuộc dạng Thể chất Tâm linh.
Mỗi buổi tối, chỉ có thể sử dụng 01 lần.
Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã thành công tăng lên level 6!
Điểm thuộc tính tự do: +1″
Cơn đau đầu dần giảm bớt, trong đầu có âm thanh mơ hồ truyền ra, Hàn Phi từ từ nhớ lại mọi chuyện.
“Là ông già đã bán mũ trò chơi cho mình!” Hàn Phi bỗng nhiên thức dậy.
Hắn kích động vung vẩy cánh tay, thế là vô tình đụng phải một người nào đó bên cạnh.
Mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng vào xoang mũi của hắn.
Quay đầu nhìn lại, Hàn Phi phát hiện Từ Cầm đang ngồi bên cạnh mình.
Cô không ngừng lau dao ăn, nhưng càng lau thì vết máu trên con dao lại càng nhiều.
“Tỉnh rồi sao?” Đôi môi đỏ như máu cong lên, Từ Cầm nghiêng đầu nhìn Hàn Phi: “Cưng vì tìm chị nên mới leo lên tầng 9 à?”
Thấy đôi môi dính đầy máu của Từ Cầm cùng động tác không ngừng lau dao ăn, Hàn Phi quyết định nói thật.
Hắn cố sức ngồi dậy, chăm chú nhìn vào mắt của Từ Cầm: “Em đã chết 45 lần ở trong giấc mơ đó.
Em còn tưởng rằng mình sẽ không thể tỉnh lại được nữa.”
Nghe Hàn Phi nói bản thân đã chết 45 lần, thái độ của Từ Cầm chợt biến đổi liên tục.
Cô không nói gì nữa, chỉ là lực tay lau dao lại tăng mạnh hơn.
“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý!
Độ thân mật của Từ Cầm: +20!
Quan hệ hàng xóm giữa bạn và Từ Cầm đã tăng đến mức [Bạn tốt].”
==================================
(Chú thích:
Kể từ chương này, nhóm dịch sẽ thay đổi một cách dùng từ như sau:
Các dạng xếp hạng liên quan đến chữ cái, nhóm dịch sẽ dùng từ “rank” – Dù biết đây là cách dùng từ nửa nạc nửa mỡ, nhưng đa phần các game thủ hiện tại cũng khá quen với cách gọi này.
Và do nội dung truyện cũng liên quan đến game, thiết nghĩ dùng từ thế này là chấp nhận được.
Riêng về các mức độ liên quan đến con số, nhóm dịch vẫn linh động dùng từ [cấp/ level] tùy theo tâm trạng và trí nhớ của người biên.
Cũng như Hàn Phi đã luân hồi 45 lần, người biên cũng đã dịch và biên qua tận 97 chương, ắt hẳn trí nhớ cũng có phần hao hụt.
Thỉnh thông cảm!)