Đọc truyện Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi – Chương 89: Đóng Phim Chỉ Là Sở Thích Nghiệp Dư Nghề Chính Là Hăng Hái Làm Việc Nghĩa
Hàn Phi không ngờ món quà sinh nhật cuối cùng của ba mẹ Ứng Nguyệt dành cho con bé lại đặc biệt đến thế.
Giờ hắn cũng có thể hiểu rõ vì sao sau khi hóa điên, Ứng Nguyệt vẫn nhớ rõ món quà này.
“Lệ Tuyết, chị có biết món quà đó giờ ở nơi nào không?”
“Sau khi lấy giác mạc ra, đặt nó vào trong dung dịch dinh dưỡng đặc biệt thì có thể giữ được tối đa 6 tuần.
Lúc đó, bác sĩ đề nghị lập tức tiến hành giải phẫu mắt cho Ứng Nguyệt.
Nhưng ba mẹ của Ứng Nguyệt không may qua đời, người giám hộ tạm thời là Ứng Thanh Mai đã quyết định tạm hoãn giải phẫu vì nhiều nguyên nhân.”
“Là vì tiền chữa bệnh sao?”
“Chị cũng không rõ! Sau đó, giác mạc của ba mẹ Ứng Nguyệt hết hạn sử dụng.
Vì cảm thấy Ứng Nguyệt quá đáng thương, bác sĩ trong bệnh viện đã quyết định phạm luật, bỏ giác mạc của ba mẹ Ứng Nguyệt vào một cái chai nhỏ, sau đó len lén đưa cho con bé.”
“Chị có biết cái chai đựng giác mạc đó để ở đâu không?”
“Để chị gọi điện thoại tra dùm em, lát nữa gọi lại cho cậu sau nhé.” Sau khi cúp điện thoại, chưa được vài phút sau thì Lệ Tuyết bèn gọi lại: “Là con gái của Ứng Thanh Mai! Con bé này đã đổ dịch thể trong cái chai của Ứng Nguyệt vào hồ cá, sau đó đổ nước của bể cá vào trong cái chai.”
“Con ranh khốn kiếp!” Giọng của Hàn Phi trở nên cay nghiệt, song hắn lại nhanh chóng hồi phục bình thường: “Con gái của Ứng Thanh Mai sẽ phải chịu án phạt gì?”
“Giờ Ứng Thanh Mai và con gái cô ta đã đổ toàn bộ tội giết người lên trên đầu ông chồng.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chồng của người phụ nữ đó sẽ bị phán tử hình.”
“Như vậy tức là con ranh khốn kiếp ấy và Ứng Thanh Mai sẽ không chịu án phạt quá nặng?”
“Làm sao có thể? Giờ chúng ta đang nghi ngờ đây là cố ý mưu sát, cả nhà 3 người bọn chúng đều là đồng phạm.” Lệ Tuyết lại dặn dò Hàn Phi một câu qua điện thoại: “Cứ giao vụ án này cho bọn chị là được, cậu đừng manh động.”
“Yên tâm đi.” Hàn Phi dịu giọng nói, trong đầu lại nghĩ: Nếu sau này có cơ hội, mình sẽ mời hai mẹ con kia ghé vào căn phòng đầy những tròng mắt kia để tâm sự một tí.
“Nhân tính như mặt trời chói chang, nhưng nhân tính cũng giống như vực sâu vậy.
Lúc còn làm cảnh sát hình sự, chị đã thấy rất nhiều chuyện vô cùng đáng hận.
Điều chúng ta có thể làm chính là đưa bọn họ ra trước công lý, phòng ngừa những kẻ đã rơi vào vực sâu kéo thêm càng nhiều người vô tội vào vực sâu.” Lệ Tuyết trò chuyện cùng Hàn Phi khá lâu, cuối cùng mới hỏi: “Không phải giờ cậu bắt đầu đóng phim rồi sao? Sao còn thời gian cung cấp manh mối cho cảnh sát?”
“Không hề gì, diễn viên là nghề chính của em.
Em còn rất nhiều nghề phụ.” Hàn Phi ăn xong hộp cơm trong tay rồi nhìn đồng hồ: “Thời gian nghỉ ngơi đã hết, em phải đi làm việc đây.
Hẹn gặp chị sau nhé!”
Cúp máy xong, Hàn Phi chợt nhìn thấy Chiêm Nhạc Nhạc và Cẩm Niên đang chờ ở đằng xa: “Hai người có chuyện gì sao?”
“Thầy Hàn, chúng em muốn hỏi thầy một số kiến thức về diễn xuất.” Dù Chiêm Nhạc Nhạc mặc trang phục gì, các hành vi diễn xuất của gã đều trong giống như một nghệ sĩ hài vậy: “Em không thể nào hiểu rõ về vai phản diện, nhưng thầy thì khác.
Dường như trên người thầy có khí chất phản diện bẩm sinh, rốt cuộc thầy làm cách nào để diễn xuất ra được loại cảm giác này thế?”
“Không biết nữa, có thể là tài năng bẩm sinh thôi.” Hàn Phi kiên trì nói về chuyện diễn xuất với Chiêm Nhạc Nhạc và Cẩm Niên một lúc lâu, sau đó lại vùi đầu vào công việc với cường độ cao.
Có rất nhiều cảnh quay riêng biệt của Mạnh Trường Hỉ và Mạnh Trường An trong kịch bản [Hoa Song Sinh ] hoàn toàn mới, thế nên lượng công việc của Hàn Phi vô cùng lớn.
Nghĩ đến tối còn phải tốn thời gian chơi game, cho nên Hàn Phi có thể nói là liều mạng làm việc.
Giờ hắn chỉ có một mục tiêu, đó chính là không phải làm thêm giờ.
Vào lúc chạng vạng, Hàn Phi đã quay xong phần của mình.
Phần lớn cảnh quay của hắn đều là quay một lần, đạo diễn và nhân viên đều cảm thấy bớt việc, cho nên ánh nhìn về phía hắn càng thêm thuận mắt hơn.
Sau khi hoàn thành công việc, Hàn Phi chào hỏi mọi người rồi rời đoàn phim một mình.
Hắn ăn qua loa bữa tối tại phố cổ.
Bình thường, đoàn làm phim [Mối Tình Bí Mật Chốn Đô Thành] ở phố đối diện sẽ có người chạy đến xem náo nhiệt, nhưng mấy ngày nay lại vắng lạnh tiêu điều.
Dường như bọn họ đã biết được gì đó từ các nguồn tin, rằng công ty mình đã đuổi một diễn viên rất có thực lực.
Nhưng đối với công ty cũ mà nói, đuổi thì cũng đã đuổi rồi.
Cùng lắm chính là kiếm ít lợi nhuận hơn mà thôi.
Trừ phi sau này Hàn Phi thực sự nổi danh, trở thành người có tên có tuổi, chắc bọn họ mới có chút hối hận.
Về đến nhà, Hàn Phi đặt đồng hồ báo thức, ngủ một giấc.
Đợi sau khi tỉnh dậy, hắn vào tắm nước lạnh rồi ngồi cạnh bàn máy tính.
“Đêm nay chính là ngày cuối cùng của nhiệm vụ cấp F, dựa vào tình huống hiện tại, xem ra rất khó hoàn thành.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của mình là giữ mạng trước khi rời khỏi căn hộ số 1084.
Trước khi Ứng Nguyệt phát điên vào tối hôm qua, con bé liên tục lặp đi lặp lại mấy chữ quà sinh nhật, e rằng quà sinh nhật là thứ duy nhất có thể giúp nó tỉnh táo.
Sau khi vào game, mình đi thẳng tới bể cá trong phòng khách, xem có thể tìm được món quà do ba mẹ của cô bé để lại hay không.”
Hàn Phi cũng không dám hứa chắc mình có thể còn sống.
Hắn yên lặng nhìn ảnh chụp của Ứng Nguyệt trên màn hình máy vi tính: “Nếu như không thể để cho Ứng Nguyệt giữ tỉnh táo, e rằng mình sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong căn hộ số 1084, trở thành một đôi mắt nào đó trên vách tường mất.”
Nghĩ thôi cũng cảm thấy khủng khiếp, nhưng Hàn Phi không có đường lui.
Chỉ có thể sau khi hoàn thành một nhiệm vụ và nán lại suốt 3 tiếng đồng hồ, hắn mới có thể [Thoát Game].
Nhưng giờ hắn đang bị mắc kẹt ở căn hộ số 1084, nhiệm vụ duy nhất liên quan đến căn hộ số 1084 là yêu cầu hắn chạy ra khỏi căn hộ đó.
“Ứng Nguyệt ở tầng 8, đi lên nữa là tầng 9 kinh khủng nhất, sau đó là tầng 10 – nơi cất giấu mọi bí mật.”
Hàn Phi rất tò mò về tầng 10.
Hắn muốn biết thứ được cất giấu trong căn hộ của người quản lý tòa nhà; hắn muốn tìm ra bí mật của hộp đen.
Giờ hắn quá yếu, vẫn chẳng biết gì về thế giới này – câu trả lời mà hắn muốn được giấu trên tầng 10 kia.
“Nhất định phải sống tiếp, sống sót lên đến tầng 10!”
Điều chỉnh trạng thái đến tốt nhất, Hàn Phi nhìn lại thời gian không ngừng trôi qua trên màn hình máy vi tính.
Hắn cũng dần trở nên căng thẳng hơn.
Nửa đêm 0 giờ, khi tiếng chuông vang lên, Hàn Phi đội mũ bảo hiểm chơi game vào.
Không gian sắc máu bao trùm mọi thứ; Hàn Phi mở mắt, nhận ra mình vẫn đang ngồi trong căn phòng công chúa của Ứng Nguyệt.
Một luồng hơi lạnh phả vào mặt, khi hắn vừa mở mắt ra thì vô số ánh mắt trong căn phòng cũng đồng thời mở ra.
Tất cả những con búp bê đều ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào kẻ lạ mặt đang đứng trong nhà với ánh mắt quái dị, đầy hung ác.
“Ứng Nguyệt! Chú đã tìm thấy món quà của bố mẹ cháu!”
Những con thú bông bị xé rách đã ghép lại với nhau, một bóng đen to lớn lặng lẽ xuất hiện.
Một con quái vật dữ tợn vươn tay về phía Hàn Phi.
Không dám lãng phí thời gian, Hàn Phi nhanh chân chạy về phía phòng khách.
“Bể cá! Món quà mà ba mẹ tặng cho cháu bị con ranh khốn nạn đó đổ vào trong bể cá!”
Khi đến phòng khách, Hàn Phi không đẩy cửa chống trộm, mà dùng hết sức bưng bể cá lên: “Chú không có lừa cháu!”
Một bóng đen to lớn bao trùm toàn bộ phòng khách, Hàn Phi nâng bể cá lên trước người.
Hơi thở lạnh lẽo làm thành bể cá nứt toát, 2 con cá vàng núp dưới đáy bể bơi ra ngoài.
Lúc đầu, Hàn Phi và bóng đen kia cũng không quan tâm đến hai con cá vàng đột ngột xuất hiện.
Mãi đến khi con quái vật trong bóng tối này muốn đánh nát bể cá để chộp vào đầu của Hàn Phi, cả hai “người” trong căn phòng này mới phát hiện ra vấn đề.
Khi Ứng Nguyệt trong trạng thái mất lý trí chạm vào bể cá, hai con cá vàng không chỉ không sợ, ngược lại còn rất thân thiết tiến sát tới bên ngón tay của con bé dù cách một lớp thủy tinh.