Đọc truyện Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi – Chương 74: Một Diễn Viên Hài Giỏi Đánh Đấm Đi Ngang Qua
Nhìn thông tin trên bảng nhiệm vụ, Hàn Phi cảm thấy không hiểu ra sao cả. Mình vẫn đang ngoan ngoãn ở yên trong căn hộ ma ám, chỉ tâm sự với các bạn cùng nhà thôi, vậy mà hệ thống bỗng đột ngột hiển thị là mình đã kích hoạt nhiệm vụ vượt cấp cấp F rồi là sao?
Kể cả việc kích hoạt được một nhiệm vụ là chuyện tốt, nhưng vấn đề nằm ở chỗ cấp độ nhiệm vụ càng cao thì độ khó sẽ càng lớn; ngộ nhỡ xử lý không tốt có khi còn mất mạng như chơi.
“Trong tòa chung cư cất giấu 7 mảnh ghép cơ thể, số lượng này vừa khớp với số điểm cất giấu thi thể trong Block 1 thuộc tòa chung cư Hạnh Phúc ở hiện thực.
Thế giới tầng sâu và thế giới hiện thực hiện đang tồn tại một mối liên hệ đặc biệt. Việc tìm được các mảnh ghép cơ thể trong nhiệm vụ của trò chơi có khả năng cũng sẽ tương ứng với những phần thi thể chưa phát hiện ra trong hiện thực kia.
Trên cơ thể tất cả các bạn cùng nhà của mình đều có chỗ tàn khuyết; nếu như có thể tìm ra được một phần thể xác đang bị cất giấu kia, có lẽ mình sẽ giúp bọn họ ghép xác hoàn chỉnh. Đoán chừng điều này cũng là một cách lý giải khác của cái gọi là [Mảnh ghép cơ thể].
Chỗ khó khăn nhất của nhiệm vụ cấp F này chắc hẳn là việc phải đi tìm 7 mảnh ghép cơ thể kia. Nếu như không được biết trước về vị trí của mảnh ghép, vậy bắt buộc phải tự mình mò mẫm, dò tìm trong từng căn hộ giữa một tòa chung cư chứa đầy lệ quỷ và biết bao cạm bẫy chết chóc.
Giờ mình đã biết rõ mọi địa điểm cất giấu các mảnh thi thể nên tiết kiệm được rất nhiều thời gian tìm kiếm. Bởi vậy muốn mình hoàn thành nhiệm vụ trong vòng 3 ngày là điều hoàn toàn có khả năng thực hiện được.”
Hàn Phi nhớ rất rõ số hiệu của những căn hộ chứa các mảnh thi thể ấy. Có thể là bởi vì bản thân thường xuyên phải luyện tập ghi nhớ nhanh lời thoại, cho nên trí nhớ của hắn tốt hơn nhiều so với những người bình thường.
Giờ phút này, khi nhìn kỹ lại toàn bộ bảng nhiệm vụ, Hàn Phi bèn thấy ngoài nhiệm vụ cấp F nói trên, mục nhiệm vụ cấp G bình thường đã được làm mới lại thành – [Thăm dò tầng 6].
“Thăm dò toàn bộ tòa chung cư này có lẽ chính là tuyến nhiệm vụ chủ đạo trong giai đoạn tân thủ của game. Trong bốn căn hộ tại tầng 6, đã có một căn trống không rồi, chỉ cần Từ Cầm tiếp tục sẵn lòng giúp mình là vấn đề dọn trống ba căn hộ còn lại cũng không còn khó khăn nữa. Bây giờ thứ mình phải cẩn thận dè chừng chính là thực thể nào đó phát ra tiếng bước chân bật nhảy trong hành lang kìa.”
Ngồi trên bộ ghế sô pha trong phòng khách, Hàn Phi tính chờ đủ 3 tiếng đồng hồ rồi mới ra khỏi cửa.
Hắn cũng không hề phung phí khoảng thời gian này mà trong bộ não không ngừng ôn lại những kiến thức đã học được lúc ban ngày, sau đó lần lượt luyện tập các động tác đơn đấu cơ bản một lần nữa.
“Tuy trò chơi cõi âm này vô cùng quỷ dị, song không thể phủ nhận rằng chỉ cần mình ở đây, lực chú ý sẽ bất giác được tập trung một cách cao độ, dù là học tập hay tập luyện cũng đều là làm chơi ăn thật. Chờ sau này liên kết được với thế giới tầng cạn, nói không chừng mình còn có thể mở lớp bồi dưỡng trong này, rèn luyện sự chú ý cho những học sinh kia được ấy chứ.”
3:00 rạng sáng, sau khi kéo dài đủ ba tiếng đồng hồ, Hàn Phi bèn cầm con dao làm bếp bước ra khỏi căn hộ ma ám số 1044.
Trong hành lang vẫn yên tĩnh như trước nay vốn có, tựa như trong tòa chung cư này không hề tồn tại bất cứ một sinh mệnh nào vậy.
Nắm chặt dao phay, Hàn Phi không khóa cửa, cứ thế cẩn thận dè dặt bước lên tầng 5.
Khi vừa đến ngã rẽ giao giữa tầng 4 và tầng 5, hắn đột nhiên phát hiện tất cả các cánh cửa căn hộ tại tầng 5 đều đang đóng: “Kỳ lạ thật! Tại sao ngày hôm nay cánh cửa căn hộ số 1051 lại đóng rồi? Lẽ nào Từ Cầm không ở nhà ư?”
Hàn Phi biết, đôi khi Từ Cầm sẽ ra ngoài “mua thực phẩm”. Nhằm ngăn chặn Từ Cầm “thu nhặt thực phẩm” trong chính tòa chung cư, người quản lý còn cố ý đưa cho Từ Cầm giữ chìa khóa dự phòng của cánh cửa hành lang.
“Nếu bà chị này không có ở đây, vậy thì quá mạo hiểm để đi một mình mình lên tầng 6 rồi.” Hàn Phi tĩnh tâm suy xét lại: “Mình cứ qua gõ cửa thử trước, nếu như thật sự chị ta không có nhà thì mình sẽ đi tìm Khóc để nói chuyện rồi trở về căn hộ ma ám chờ chị ấy quay về vậy.”
Lên kế hoạch xong xuôi, còn chưa kịp bắt đầu thực hiện, bỗng Hàn Phi nghe thấy phía dưới lầu vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Chờ đến khi quay đầu nhìn sang, hắn trông thấy cánh cửa căn hộ ma ám số 1044 đã bị một cánh tay vằn vện những vết sẹo đóng kín lại.
“Không ổn rồi!”
Đứng trước cửa căn hộ số 1044 là hai kẻ điên toàn thân bị bỏng nghiêm trọng. Bọn chúng không mặc quần áo, trên người đầy những vết sẹo, trong tay đang cầm những con dao cực kỳ sắc bén.
“Hai thằng cha này đang nhắm vào mình! Thường ngày mình rất ít khi đắc tội người ta, hầu hết những kẻ mình đắc tội đã bị hủy thi diệt tích cả rồi, chỉ trừ mấy kẻ ngoại lai ẩn núp trong các căn hộ trên tầng 6 mà thôi.” Bộ não của Hàn Phi làm việc đặc biệt nhanh: “Chắc hẳn bọn chúng đã mai phục sẵn ở tầng 3, chờ cho đến khi mình ra khỏi nhà là lập tức chạy ngay tới chặn đầu mình. Một khi bọn chúng đã dám lựa chọn ngày hôm nay để động thủ, chứng tỏ rất có khả năng là Từ Cầm thật sự không ở nhà rồi.
Nếu Từ Cầm không có nhà mà mình lại chạy lên tầng trên thì chẳng khác nào đi tìm cái chết. Vậy nên giờ đây giải pháp hữu hiệu nhất chính là chạy xuống tầng dưới, đi tìm Khóc.”
Nháy mắt Hàn Phi đã đưa ra quyết định, song hai kẻ ngoại lai chằng chịt những vết sẹo trên thân thể kia cũng chẳng phải là ngốc. Một tên chốt chặn ngay khúc giữa tầng 3 và tầng 4, đề phòng Hàn Phi xoay người nhảy qua tay vịn cầu thang xuống dưới, còn tên kia cầm dao nhắm thẳng đầu của Hàn Phi mà đâm tới.
Từng luyện tập các động tác đơn đấu cơ bản nhiều lần như vậy rồi, giờ Hàn Phi cũng không có dự định bỏ chạy nữa. Hắn cầm con dao phay lên nghênh chiến trực diện.
“Choang!”
Khi hai con dao chạm vào nhau, Hàn Phi bị chấn động đẩy lùi hai bước, còn gã đàn ông đầy vết sẹo kia lại chẳng hề hấn một chút nào.
“Nguy rồi, sức lực chênh lệch quá lớn!”
Trên mặt kẻ ngoại lai kia chứa đầy sát ý. Từng vết sẹo trên cơ thể gã ta giống như những chiếc miệng đang nhếch lên điệu cười gằn trong vô thanh vô tức.
Con dao của đối phương hầu như chẳng nể nang ai. Cho nên đừng nói đến chuyện có thể vượt qua khoảng hành lang chật hẹp này để chạy xuống dưới, mà giờ đây, chỉ cần Hàn Phi phản ứng chậm một chút thôi thì cơ thể sẽ bị đâm xuyên luôn.
Mà một khi đã bị thương thì động tác sẽ trở nên chậm chạp, đến lúc đó lại càng khó chạy thoát!
“Tuy đã đủ 3 tiếng đồng hồ rồi, nhưng mà mình vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, không thể nào thoát game được. Nếu như bây giờ mình bị mấy gã sát nhân này bắt tại đây, vậy thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng được!”
Adrenaline trong cơ thể tăng vọt, Hàn Phi thà để bản thân được chết trong tay của những con quỷ một cách thoải mái, chứ không muốn bị bọn quỷ giết người này bắt đi rồi bị giày vò đến chết.
“Chạy thôi! Phải chạy lên trên! Cùng lắm thì chết cùng nhau luôn!”
Hàn Phi cắn chặt răng, xông lên tầng 5, điên cuồng gõ cửa căn hộ của Từ Cầm.
“Phải tạo tiếng động thật lớn! Khuấy đục dòng nước mới có thể có cơ hội!”
Hàn Phi muốn thu hút những con quỷ ở cùng tầng lầu xuất hiện, mà hai kẻ ngoại lai kia cũng hiểu rõ được suy nghĩ của Hàn Phi. Bọn chúng đã ủ mưu từ lâu nên càng điên cuồng đuổi theo.
Sau lưng chính là mũi dao nhọn hoắc, có mấy lần cơ thể hắn bị chúng đâm sượt qua sát rạt, Hàn Phi cũng không dám dừng lại một giây nào, vẫn chạy bán sống bán chết lên trên.
Chờ cho đến khi chạy tới khu vực giữa tầng 5 và tầng 6, cảnh tượng trước mắt khiến cho hắn có chút tuyệt vọng. Trước cửa căn hộ số 1062 tại tầng 6 vẫn còn một kẻ ngoại lai khác.
Tướng mạo của kẻ nọ khá âm nhu, nhìn không ra giới tính, trong tay đang cầm một ống kim tiêm nhỏ dài.
“Đừng sợ, đừng sợ! Chỉ một chút nữa thôi là mày sẽ không còn cảm thấy đau khổ nữa đâu!” Hai mắt của kẻ đó giống như rắn độc nhìn chằm chằm Hàn Phi, trong giọng nói lộ rõ một tia oán hận.
Tình thế trước mắt quả thật khẩn cấp như lửa đốt sau lưng, Hàn Phi căn bản không thèm nghe xem kẻ nọ đang nói cái gì. Sau khi nhìn thấy gã đàn ông ở trên tầng 6, tốc độ của hắn không chỉ không hề chậm đi, mà ngược lại còn đột ngột tăng tốc nữa.
Hắn giống như đã mất đi lý trí, đầm thẳng về hướng gã đàn ông kia. Vào lúc hắn lao tới, đối phương bèn nhấc ống kim tiêm trong tay lên.
Mũi kim nhọn hoắt không ngừng phóng to trước mắt Hàn Phi. Hắn lập tức nâng tay lên, phóng con dao phay vào mặt kẻ đó.
Khi đối phương vô thức làm ra động tác né tránh, Hàn Phi nhanh chóng thu hẹp khoảng cách, nhắm chuẩn vào hàm dưới của gã đàn ông nọ, đánh ra một đòn cứng rắn.
Hai mắt sắp lọt ra khỏi hốc mắt, phần đầu đã hơi biến dạng, mà cơ thể của gã ta thì không ngừng lắc lư. Song Hàn Phi cũng không ham chiến, hắn nắm bắt cơ hội, lập tức chạy lên thẳng tầng 7.
“Mấy thứ mà Lệ Tuyết dạy quả thật có ích!”
Một diễn viên hài cứ thế bị ép đến bước đường cùng như vậy thì chỉ còn cách dốc sức chạy nước rút lên trên. Thế nhưng chính bởi vì sự ngăn cản của gã đàn ông âm nhu kia mà hai gã đầy vết sẹo trên mình đã tiến đến rất sát hắn rồi.
Vừa chạy bạt mạng lên tầng 7, Hàn Phi vừa nhớ lại mang máng những lời bà cụ Mạnh Thi từng nói, nếu so sánh với tầng 8 và tầng 9 thì dường như tầng 7 này cũng không quá nguy hiểm.
Hàn Phi liều mạng đập cửa một căn hộ. Khi ngón tay chạm vào căn hộ số 1074, hắn bỗng phát hiện cánh cửa của căn hộ này không khóa, vừa đẩy một cái đã mở ra.
“Cứ trốn vào trong trước đã!”
Hàn Phi cứ thế xông thẳng vào trong căn hộ số 1074. Nhưng khi hắn còn chưa kịp đóng cửa căn hộ, bỗng nhìn thấy ngay tại vị trí đối diện với cánh cửa của căn hộ có bày một tấm kính ngang tầm cơ thể.