Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 72Lý Do Cậu Ta Trở Thành Diễn Viên Chính


Đọc truyện Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi – Chương 72: Lý Do Cậu Ta Trở Thành Diễn Viên Chính


Một diễn viên hài kịch đi tìm tư liệu về vai diễn của mình nhằm nâng cao khả năng nhập vai, chẳng dè lại phát hiện được manh mối về vụ án giết người có thật. Loại sự tình này vốn dĩ bản thân nó đã là một việc giàu kịch tính, có thể quay thành một bộ phim được luôn ấy chứ.

“Một bộ phận cơ thể của người chết được giấu tại Block 1 thuộc tòa chung cư Hạnh Phúc nằm ở vùng ngoại ô, tôi đề nghị các anh hãy nhanh chóng qua đó. Bởi vì [cánh bướm] có thể cũng đã xem livestream của Mạnh Trường Hỉ, đoán chừng nó cũng sẽ có hành động thôi.”

“Ở đó đã bị phong tỏa cả rồi.” Vị lãnh đạo của Lệ Tuyết nhìn Hàn Phi ngồi ở bàn bên cạnh. Qua nhiều năm phá án, trực giác mách bảo ông ấy rằng sự việc không hề đơn giản như vậy. Chỉ có điều, ông ta cũng có thể cảm nhận được Hàn Phi không có ác ý. Người thanh niên trước mắt có lẽ chỉ đơn giản là muốn phá được vụ án này mà thôi.

“Tôi đã nói hết toàn bộ những gì mình biết cho các ông rồi. Bây giờ đã có thể đi được chưa?” Buổi tối Hàn Phi phải về chơi game, không thể ở lại qua đêm tại đồn cảnh sát được.

“Cậu còn bận việc khác nữa hả? Hiện giờ, chúng tôi đang đề nghị xét tặng huy chương danh dự về tinh thần dũng cảm làm việc nghĩa cho cậu, đồng thời dựa trên những cống hiến của cậu trong vụ án này để tặng tiền thưởng phá án của vụ Chặt thây – ghép xác một cách thích đáng nữa.” Vị lãnh đạo kia rất biết cách nói chuyện. Ông ta vừa mở lời là tinh thần của Hàn Phi lập tức phấn chấn lên hẳn.

“Tiền thưởng có thể là bao nhiêu?” Trong mắt ánh lên một tia sáng rỡ, Hàn Phi cúi đầu uống một ngụm nước: “Thật ra có hay không có tiền cũng chẳng sao cả. Lý do chủ yếu mà tôi mạo hiểm cả tính mạng, không màng đến an nguy của mình, chấp nhận mười phần chết chín để tìm ra manh mối cũng là để báo thù cho những người bị hại mà thôi! Lúc tôi đóng phim, thân nhân của những người bị hại kia từng đến phim trường; dáng vẻ đau khổ của bọn họ khi ấy cứ khắc khoải trong lòng tôi.”

Hàn Phi còn đang định kể lể thêm vài câu về những khó khăn của mình thì điện thoại của hắn bỗng rung lên. Trong nháy mắt ấy, toàn bộ cảnh sát có mặt đều nhìn về phía hắn.

“Khương Nghĩa?” Hàn Phi không rõ tại sao giờ phút này đạo diễn Khương lại gọi điện cho mình. Nhằm tránh bị cảnh sát hiểu lầm, sau khi bắt máy, hắn trực tiếp bấm chế độ rảnh tay.

“Hàn Phi! Chú em đã xem livestream của Mạnh Trường Hỉ chưa? Có lẽ vụ án này sắp được phá rồi! Sự chờ đợi của chúng ta thật xứng đáng!” Giọng điệu của đạo diễn Khương vô cùng hưng phấn. Quá trình quay phim từng bị rơi vào bế tắc, diễn viên chính thì đình công, thân nhân của người bị hại thì gây gổ, nên áp lực mà ông ta phải gánh chịu vô cùng lớn trong suốt khoảng thời gian này.


“Em đã xem rồi.” Hàn Phi nhủ thầm, mình không chỉ xem được, mà còn tham dự vào việc này nữa ấy chứ.

“Khi nào thì chú em trở lại quay tiếp? Về phần kịch bản, lần này chúng ta có thể tham khảo từ hiện thực rồi! Màn diễn cuối cùng của Mạnh Trường Hỉ ấy nếu như có thể đưa lên màn ảnh, vậy thì nhất định sẽ tạo nên một cú hích lớn!” Dường như đạo diễn Khương đã bắt đầu nảy ra tình tiết mới cho bộ phim. Bộ dạng của ông ấy hiện giờ cứ như thể một người đã phải chịu khát nhiều ngày giữa sa mạc khô cằn bỗng phát hiện ra một ốc đảo; hơn nữa, giữa ốc đảo ấy còn có một chiếc tủ lạnh chất đầy đồ uống ướp lạnh.

“Tạm thời em không thể quay lại phim trường được ạ.” Hàn Phi cười khổ một tiếng: “Em đang ở đồn cảnh sát để hỗ trợ phía cảnh sát điều tra vụ án Chặt thây – ghép xác đây.”

“Cậu…? Hỗ trợ cảnh sát?” Vốn dĩ đầu óc của Đạo diễn Khương đang chứa đầy tình tiết bộ phim, nhất thời không theo kịp độ cua gấp của Hàn Phi.

“Thôi thì để cảnh sát nói cụ thể với anh đi.” Hàn Phi chuyển di động của mình cho vị lãnh đạo của Lệ Tuyết, sau đó thấp giọng nói với người nọ một câu: “Nhằm truy tìm manh mối nên tôi đã không quay lại tổ kịch một thời gian dài rồi. Bây giờ đạo diễn của chúng tôi muốn tôi trở về đóng phim tiếp. Anh có thể nói tốt vài câu giúp tôi hay không?”

Nhận lấy điện thoại, vị lãnh đạo của Lệ Tuyết kể lại mọi sự việc, liên quan đến quá trình Hàn Phi đã cung cấp manh mối, hỗ trợ cảnh sát phá án ra sao cho đạo diễn Khương. EQ của vị lãnh đạo này cực kỳ cao, phóng đại đến mức bản thân Hàn Phi cũng cảm thấy hơi bị ngượng luôn.

Ở đầu dây bên kia, sau khi nghe được những lời của phía cảnh sát, đạo diễn Khương cũng đơ luôn.

Anh chỉ bảo chú mày đi tìm hiểu những tin tức về vai diễn thôi, chứ có bảo chú em đi phá án đâu cơ chứ!

Chỉ vì hiểu nhầm mà Hàn Phi không chỉ chinh phục được nhân viên công tác của tổ quay phim bằng kỹ thuật diễn xuất của mình, tiếp theo còn phát hiện và cung cấp manh mối then chốt của vụ án Chặt thây – ghép xác và Giấu xác trong tủ đông nữa.


Đạo diễn Khương mãi mới tiêu hóa được thông tin này. Song sự kinh ngạc trong lòng ông ta vẫn không cách gì bình ổn được, bởi vậy khi nói chuyện cũng không còn lưu loát: “Đồng… đồng chí cảnh sát, anh nhất định phải đối đãi tốt với Hàn Phi đấy. Cậu ấy chính là diễn viên trụ cột trong đoàn phim của chúng tôi đó!!!”

“Sự giúp đỡ của Hàn Phi đối với công cuộc phá án rất lớn. Lấy những thông tin cần thiết xong là chúng tôi sẽ thả cậu ấy ra ngay, sẽ không ảnh hưởng tới tiến độ quay phim của các anh đâu. Ngoài ra… hy vọng trong lúc quay phim, các anh cũng có thể biểu hiện về hình tượng chính nghĩa của cảnh sát chúng tôi nhiều hơn một chút.”

“Nhất định rồi, nhất định rồi!” Đạo diễn Khương lập tức vỗ ngực bảo đảm. Sau khi nói chuyện với lãnh đạo của Lệ Tuyết xong, ông ta còn dặn dò Hàn Phi thêm mấy câu, hy vọng nếu ngày mai Hàn Phi có thời gian thì chạy qua gặp mặt bên tổ quay phim một chuyến.

Ngắt điện thoại xong, Hàn Phi lại tiếp tục phối hợp với phía cảnh sát hoàn tất những thông tin điều tra còn lại. Hắn không hề biết rằng, chỉ với một cuộc điện thoại với đạo diễn Khương Nghĩa mà bản thân lại đem tới một cú sốc to lớn đến nhường nào.

………..

Sau khi nói chuyện điện thoại với Hàn Phi, đạo diễn Khương lập tức gọi đến mấy số khác. Trong đó có người không bắt máy, ông ấy bèn dứt khoát gọi xe chạy đến thẳng công ty truyền hình nào đó.

Suốt đoạn đường chạy đôn chạy đáo, đạo diễn Khương vẫn không ngừng lấy di động gọi điện thoại: “Chị Long, em có chuyện rất quan trọng muốn nói cho chị nghe!”

Dưới sự sắp xếp của nhân viên lễ tân, đạo diễn Khương bước vào phòng hội nghị. Đúng lúc này, bên trong cũng có mấy vị quần áo chỉnh tề, mặc âu phục đi giày da đang bàn bạc công chuyện.

“Đạo diễn Khương, chú đến tìm chị cũng là vì đoạn livestream về vụ án chặt thây – ghép xác hả?” Chị Long ngồi một bên bàn hội nghị, điệu bộ rất có phong cách: “Chúng tôi đều đã nhận được thông tin rồi. Vụ án này hiện giờ hot quá rồi. Đối với bộ phim của chúng ta mà nói, nó sẽ tạo sức hút rất lớn. Chỉ có điều, nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền. Nếu như độ hot này không được khống chế tốt, nói không chừng còn bị thịt nát xương tan đấy.”


“Chị Long, hiện giờ tôi nắm chắc 100% có thể quay tốt bộ phim này! Chỉ có một việc tôi nhất định phải thông báo cho chị.” Nét mặt của đạo diễn Khương vô cùng chân thành, nghiêm túc.

“Chuyện gì vậy? Chú cứ ngồi xuống đã, đừng vội, từ từ rồi nói.”

“Em muốn thay diễn viên chính. Cậu Thành căn bản không thể hiện ra được cảm giác mà em muốn biểu đạt, cậu ta không cách nào diễn ra cái khí chất của người truy bắt hung thủ suốt 10 năm trời kia.” Khi đạo diễn Khương vừa nói ra câu này, tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều không còn bình tĩnh được nữa.

“Bộ phim này của chúng ta tuy không được đầu tư lớn, song phía nhà đầu tư chủ yếu lại chính là công ty điện ảnh và truyền hình Hàn Quang của cậu Thành và văn hóa Du Long chúng tôi. Anh không muốn dùng cậu Thành, vậy thì cần suy nghĩ kỹ đến hậu quả nhé, có khả năng đối phương sẽ rút vốn đầu tư đấy. Hơn nữa, bây giờ cậu có thể đi đâu để tìm ra diễn viên chính thích hợp kia chứ? Anh có tiền mời diễn viên khác hay không?”

“Có một diễn viên phù hợp với vai chính của bộ phim này nhất! Có thể nói, cậu ta chính là diễn viên chính hoàn hảo nhất cho bộ phim này!” Đạo diễn Khương không hề nhượng bộ. Ông ta lấy điện thoại ra, mở thông tin về một diễn viên: “Người đó tên là Hàn Phi.”

“Hàn Phi? Chưa từng nghe qua cái tên này nha.”

Chị Long và những người khác trong phòng hội nghị châu đầu thì thầm với nhau. Sau khi trao đổi một lúc, tất cả đều nhíu chặt mày, chị Long còn đứng dậy đi đến trước mựt đạo diễn Khương: “Cậu ta có vẻ ngoài cũng tạm coi là tuấn tú. Đây là minh tinh mới nổi theo trend ư?”

“Không phải.”

“Vậy trước đây cậu ta đã quay tác phẩm nổi tiếng nào rồi?”

“Chưa có.”


“Nếu không thì cậu ta là người mới do công ty lớn nào muốn nâng đỡ hả?”

“Cậu ta không được coi là người mới, sau lưng cũng chẳng có công ty nào cả.”

Nghe câu trả lời của đạo diễn Khương, chị Long trực tiếp cười mỉa: “Không phải theo trend, không có danh tiếng, không có tác phẩm nổi trội, đằng sau cũng không có công ty chống lưng, vậy cậu nói thử tôi nghe xem, tại sao lại phải chọn cậu ta? Lẽ nào cậu ta là thân thích của cậu?”

“Cậu ấy không phải thân thích gì của tôi hết, song cậu ta là nhân chứng then chốt trong quá trình phá vụ án Chặt thây – ghép xác của phía cảnh sát đấy!”

“Cái gì?”

Không chỉ chị Long, tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều ngẩn người ra.

“Cậu ta là nhân chứng.” Đạo diễn Khương nhìn thẳng vào chị Long, ánh mắt không hề tránh né: “Chính là nhờ có cậu ấy mà vụ án Chặt thây – ghép xác của 10 năm trước mới có thể được phá giải. Bên phía cảnh sát đã đề nghị tổ chức đại hội biểu dương, trao tặng huy chương danh dự dũng cảm làm việc nghĩa cho cậu ta. Tôi đã đích thân gọi điện xác nhận lại rồi!”

“Cậu… Muốn để người phá được vụ án này đóng vai chính cho bộ phim ư?”

Chị Long trợn tròn mắt. Tình huống kiểu này chị ta chưa từng gặp phải bao giờ.

Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, toàn bộ hội trường rối loạn cả lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.