Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 63Thẻ Nhân Viên Rạp Chiếu Phim Thiên Đường


Đọc truyện Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi – Chương 63: Thẻ Nhân Viên Rạp Chiếu Phim Thiên Đường

“Vậy giờ bọn chúng đã làm được rồi.” Nhìn gã đàn ông chân tay đứt lìa trên mặt đất, Từ Cầm rút dao ra khỏi xương sườn của gã, kéo cái xác bằng một tay đi về phía nhà bếp: “Cưng muốn xem chị nấu ăn không nè?”

Hàn Phi lắc đầu. Ở thời điểm hiện tại, hắn phát hiện có từng sợi chỉ nhỏ màu đen phân tán ra từ giữa cái xác của gã đàn ông trong trạng thái đã bị phanh thây. Dường như những sợi chỉ nhỏ ấy có sinh mệnh của riêng mình, cứ ngọ nguậy liên tục ở trong thi thể của gã đàn ông: “Sợi chỉ đen trong cơ thể của bọn chúng là gì vậy chị?”

“Cái bọn ngoại lai xâm nhập vào khu chung cư này ấy, trong cơ thể của chúng đều có loại chỉ đen này, hình như là một loại nguyền rủa thì phải!” Từ Cầm lôi gã gầy lùn vào phòng bếp; trong quá trình lôi kéo, cơ thể của gã gầy lùn bắt đầu xuất hiện hiện tượng sương mù hóa vì những sợi chỉ đen kia dần biến thành một màn khói đen.

“Nguyền rủa ư?” Hàn Phi nhớ lại một câu mà Trùng Lâu từng nói, dường như bọn ngoại lai này có một tấm di ảnh bị nguyền rủa gì đó.

“Phần lớn trong cơ thể của bọn ngoại lai đều có cái loại chỉ đen này. Chúng nó đã mất đi ý thức của bản thân, dưới sự kích thích của chỉ đen mà trở nên điên cuồng, khát máu, trong đầu toàn hiện ra suy nghĩ giết chóc. Cho nên sau khi gặp chúng, em không cần nhân từ nương tay. Nếu giết không chết chúng, vậy chúng sẽ nghĩ mọi cách để giết chết cưng.” Nói xong, Từ Cầm bèn đóng cửa nhà bếp. Hành động này chứng minh cô rất quan tâm đến Hàn Phi.

“Chị ơi, chị cứ từ từ nấu nướng; em lên tầng 6 xem tí. Không chừng bọn ngoại lai này còn giấu thứ gì tốt ở trong phòng.” Hàn Phi lo lắng đồ trong phòng của đối phương sẽ bị những người khác trộm mất.

“Tốt nhất giờ cưng đừng ra khỏi phòng. Cưng nghe thấy tiếng bước chân vừa rồi chứ?”

“Chính là âm thanh nhún nhảy đó à?” Hàn Phi nhớ lại tiếng bước chân vô cùng áp lực kia, cảm giác hơi sợ hãi: “Là do vật gì phát ra vậy chị? Nó cũng là hàng xóm trên lầu sao?”

“Chị chỉ từng nghe thấy tiếng bước chân này nhưng không biết do ai phát ra. Chị nghi rằng, chủ nhân của tiếng bước chân này rất có thể ở trên tầng 9.”


“Tầng 9? Tầng 9 có người ở ư?”

“Chắc có chứ.” Máu tươi đỏ thẫm chảy ra từ khe hở cửa nhà bếp, Từ Cầm khá thích thú, giống như đứa trẻ rốt cuộc tìm được món đồ chơi yêu thích.

“Em muốn đi tầng 10 để gặp quản lý chung cư nên nhất định phải đi qua tầng 9. Đây là chuyện không cách nào tránh khỏi…”

“Chị khuyên cưng nên từ bỏ suy nghĩ này đi. Tầng 8 đã là khu vực cấm rồi, nên tốt hơn hết là vĩnh viễn đừng bao giờ đến gần tầng 9.” Cửa phòng bếp mở ra một khe hở nhỏ, vì cảnh cáo Hàn Phi, Từ Cầm trực tiếp mở cửa bước ra. Ánh mắt của cô đỏ rực ghê sợ, cứ như tầng 9 là một nơi tuyệt đối không được nhắc tới.

“Vì sao?”

“Cưng chỉ cần biết một điều: Người quản lý chung cư dù có thể trở thành quản lý chung cư, cũng không phải là bởi vì ông ta tốt đẹp gì, cũng không phải do mọi người kính nể ông ta. Chẳng qua, vì ông ta là người duy nhất có thể tự do đi ngang qua tầng 9.” Đôi mắt bệnh hoạn, chết chóc của Từ Cầm nhìn chòng chọc vào Hàn Phi; giọng nói của cô âm u, lạnh lẽo, cứ như sợ Hàn Phi sẽ chạy lên đó, cho nên mới nghiêm khắc ngăn cản.

“Chị yên tâm, trước khi chuẩn bị đầy đủ, em tuyệt đối sẽ không tùy tiện chạy lên lầu.”

Hàn Phi vừa nói xong, một cánh tay tái nhợt dính đầy máu tươi bèn đưa tới bên cổ của hắn, ngón tay búp sen lạnh như băng chạm nhẹ vào gò má của hắn: “Nếu như Phi cục cưng muốn tìm đường chết, chị hy vọng cưng có thể chết ở trước mặt chị.”

Mới nghe thì thấy lời của Từ Cầm rất đáng sợ, nhưng Hàn Phi lại từ trong những lời lẽ kinh khủng này nghe được sự quan tâm.

“Em sẽ không đi tìm đường chết. Em còn chuyện vô cùng quan trọng muốn làm, ví dụ như ăn hết thức ăn ngon do chị nấu ớ.” Ở trong khu chung cư tối tăm, đáng sợ, đầy rẫy nguy hiểm này, Hàn Phi nói ra những lời đầy sự ấm áp, hòng xoa dịu nỗi lo lắng cho cô.

Sau khi nghe được câu này, đôi môi quyến rũ đỏ rực của Từ Cầm mỉm cười nhẹ, cô xoay người bước vào nhà bếp, tiếp tục nấu nướng.

Mấy phút sau, Từ Cầm mang tấm lót bàn ăn bước ra: “Có hơi ít, cưng thấy thế nào?”

“Thấy hình thức hơi đơn điệu tí. Em nghe một trong số bọn ngoại lai nói rằng, trong số chúng có một người xăm hình bươm bướm mặt người lên da đấy chị…”

“Con bướm mặt người à?” Từ Cầm rõ ràng thấy hứng thú.


“Chờ sau này em có manh mối mới, sẽ đến báo với chị.”

Hàn Phi nán lại trong phòng một lúc lâu. Đến tận 4:00 sáng, hắn mới cùng Từ Cầm rời khỏi căn hộ số 1052.

Hai người lôi xác của Trùng Lâu ra khỏi căn hộ số 1051. Hàn Phi lấy quần áo và đồ vật trên xác của Trùng Lâu, Từ Cầm lấy xác của Trùng Lâu; mỗi người đều có đủ từng chiến lợi phẩm cần thiết cho bản thân.

Trùng Lâu là một kẻ tương đối đặc thù trong số những kẻ ngoại lai. Nếu không có Từ Cầm hỗ trợ, Hàn Phi đoán rằng, dù mình có tăng tới level 5 cũng không phải là đối thủ của gã.

Lật tung túi tiền của Trùng Lâu, Hàn Phi tìm được 2 vật khá quái lạ.

“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện ra [Thẻ nhân viên của Rạp chiếu phim Thiên Đường]!””[Thẻ nhân viên của Rạp chiếu phim Thiên Đường (vật phẩm cấp G phổ thông)]: Một trong những điều kiện kích hoạt nghề nghiệp Nghệ Sĩ. Với thẻ nhân viên này, bạn có thể tự do tiến vào Rạp chiếu phim Thiên Đường.”

Lời chú thích của hệ thống chỉ nói có thể tự do tiến vào, nhưng lại không hề nói có thể tự do ra ngoài.

Hàn Phi đoán, rạp chiếu phim kia chắc chắn xảy ra vấn đề gì đó. Bằng không, toàn bộ người ở bên trong cũng sẽ không bị nguyền rủa, để rồi trở thành sát nhân điên cuồng, biến thái, khát máu như thế này.

“Vào dễ, khó ra, song mình cũng khá hứng thú với nghề nghiệp Nghệ Sĩ này, nhưng không biết có phải là loại nghệ sĩ mà mình biết hay không.” Trong trò chơi [Cuộc Sống Hoàn Hảo], không có hạn chế gì đối với số lượng nghề nghiệp của game thủ cả. Nhưng muốn cày một nghề tới full level, cần trả giá một thời gian dài và quá trình tập trung rèn luyện. Xét theo một game thủ bình thường, muốn cày full level cho một nghề nghiệp là chuyện rất không dễ dàng.

Hàn Phi từng nhận được nhiệm vụ của một nghề nghiệp ẩn. Hắn không định từ bỏ nghề nghiệp này, nhưng vẫn có nhu cầu với một nghề nghiệp khác, cái loại mà có thể công khai với mọi người ấy.


Ví dụ như sau gặp được game thủ khác trong trò chơi, lúc mọi người tự giới thiệu bản thân, Hàn Phi cũng không thể nói — Chào bạn, mình tên Hàn Phi, là một gã Đồ tể lúc nửa đêm – Loại nghề nghiệp này quá dễ khiến người khác hiểu lầm lắm nha.

Ngoại trừ thẻ nhân viên của Rạp chiếu phim Thiên Đường, Hàn Phi còn tìm được một vật phẩm đặc biệt khác – chính là bức hình đen trắng kia, phía trên tổng cộng có 17 người.

“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện ra [Ảnh chụp chung bị nguyền rủa]!””[Ảnh chụp chung bị nguyền rủa (vật phẩm màu máu cấp G)]: Tất cả những người trong bức hình này đều chết không được tử tế! Đây chính là tâm nguyện cuối cùng của tao!”

Nhìn giới thiệu về vật phẩm, Hàn Phi cảm giác Rạp chiếu phim Thiên Đường e rằng còn nguy hiểm hơn bản thân mường tượng, song giờ chỗ kia với hắn là quá mức xa vời.

Giờ ngay cả khu chung cư mà hắn đang sống cũng chưa thăm dò hết, hắn vốn không có năng lực và lá gan rời khỏi chung cư này.

Sau khi thu được 2 vật phẩm đặc biệt, Hàn Phi một mình đi lên tầng 6.

Hắn bước vào căn hộ số 1064, nhìn thấy những vũng máu dày đặc và cả mùi hôi thối gay mũi bên trong phòng.

Tìm kiếm kỹ lưỡng một hồi, Hàn Phi bèn đẩy cửa phòng ngủ ra – đây là nơi bốc mùi hôi thối nặng nhất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.