Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 40Diễn Viên Hài Mà Không Biết Phá Án Thì Không Phải Là Game Thủ Xịn


Đọc truyện Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi – Chương 40: Diễn Viên Hài Mà Không Biết Phá Án Thì Không Phải Là Game Thủ Xịn

“Tôi vốn là một người mê trinh thám. Vai diễn trong phim của tôi cũng là người bị hại. Sau khi thực sự thấu hiểu được nội tâm của nhân vật, tôi vô cùng muốn trả lại sự công bằng cho các nạn nhân.” Vẻ mặt của Hàn Phi rất bình tĩnh, nhìn từ góc độ nào cũng thấy hắn không giống như đang bịa đặt.

“Đây chính là nhập vai trong truyền thuyết sao?” Lệ Tuyết ngồi xuống đối diện Hàn Phi.

“Trước khi bắt đầu, tôi muốn hỏi chị một việc.” Hàn Phi không hề vòng vo tam quốc mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Giả dụ hai chúng ta hợp tác phá được vụ án chặt thây – ghép xác này, vậy sẽ gây ra ảnh thưởng như thế nào?”

“Vụ chặt thây – ghép xác này vẫn chưa được phá giải suốt 10 năm qua. Cho đến nay, vẫn còn rất nhiều cảnh sát canh cánh trong lòng. Nếu như chúng ta phá được, dĩ nhiên thành người hùng.” Lệ Tuyết uống một ngụm nước trong ly: “Cậu vốn là một diễn viên, rất cần có danh tiếng. Sau khi phá giải vụ án lớn ngần này, chắc chắn sẽ có đủ loại kênh truyền thông tìm đến phỏng vấn. Ngoài việc giành được tiền thưởng, cậu còn thu hoạch được không ít phần lợi tiềm tàng nữa đấy. Còn với tôi thì lại càng có ý nghĩa quan trọng. Chỉ cần có thể phá được án này, dự là sếp lớn của Tổ trọng án sẽ đích thân mời tôi quay về đội đó.”

Có thể thấy Lệ Tuyết mong muốn được sớm về đội đến nhường nào. Một trong những lý do chính thúc đẩy cô nàng luôn nhiệt tình giúp đỡ Hàn Phi là vì nguyên nhân này.

“Hiện giờ, tôi lại không coi trọng tiền tài và danh tiếng lắm. Tôi chỉ muốn có mối quan hệ tốt với phía cảnh sát thôi. Nói không chừng, sau này mọi người còn qua lại với nhau ấy chứ.” Đây là lời nói từ tận đáy lòng của Hàn Phi. Dáng vẻ thật thà của hắn rất dễ khiến người ta cảm động.

“Đừng nói lời khách sáo như thế, đi thẳng vào chủ đề luôn đi. Tôi cũng rất hiếu kỳ về dáng vẻ của người chết số 8 đấy.” Lệ Tuyết lấy điện thoại di động ra xem, cứ như đang lần tìm thứ gì đó.

“Tôi không có ảnh của người bị hại, nhưng còn nhớ được khuôn mặt của cô ấy.” Hàn Phi mở phần mềm máy tính, sử dụng công cụ tự động ghép ảnh rồi nhập tất cả thông tin vào.


Một lát sau, trên màn hình máy tính của hắn xuất hiện bức ảnh một cô bé có thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, khoảng tầm 14 tuổi.

Nhìn thấy tấm ảnh trên máy tính, ánh mắt của Lệ Tuyết mãi không rời ra được. Phải mười mấy giây sau, cô ấy mới hít sâu một hơi: “Thằng nhóc nhà cậu cũng có chút bản lĩnh đấy. Giờ thì tôi hoàn toàn tin lời cậu nói rồi.”

“Trước đây chị không tin tôi sao?”

“Không tin hoàn toàn, một diễn viên hài như cậu mà lại tra ra được các thông tin quan trọng của vụ án ghép xác. Nếu là người bình thường, kiểu gì cũng sẽ cảm thấy đây là điều không tưởng.”

“Có điều… Chị chưa từng gặp người chết thứ 8 thật sự, lỡ như tôi chỉ tùy tiện tạo ra bức hình để lừa gạt chị thì sao?”

“Cậu cũng quá coi thường phía cảnh sát rồi nhỉ!” Lệ Tuyết lấy điện thoại của mình đưa cho Hàn Phi coi một tấm hình khác. Cô gái trong hình vậy mà giống người trong bức ảnh của Hàn Phi đến 80-90%: “Bên cảnh sát căn cứ trên phần da thịt còn sót lại của người chết số 8 để suy đoán tuổi tác của người bị hại, lại căn cứ vào một phần khung xương để dựng lại dáng người của số 8. Chúng tôi đã dùng máy tính để mô phỏng tướng mạo của cô bé ấy, chỉ không công bố ra bên ngoài thôi.”

“Xem ra, những thông tin mà phía cảnh sát nắm được quả thực còn nhiều hơn tưởng tượng của mình. Có điều như thế lại càng tốt.” Hàn Phi dự định thông qua Lệ Tuyết để thu thập các manh mối từ hai phía: “Vậy chị có cái nhìn như thế nào về vụ án này? Hoặc là, hiện giờ phía cảnh sát đã khoanh vùng phạm vi được chưa?”

“Vóc dáng hung thủ tầm trung bình, hơi gầy, sở hữu kỹ năng đơn đấu và kỹ thuật giải phẫu nhất định. Xét trên góc độ đặc thù của người chết số 8, có khả năng cao là hung thủ từng nhận nuôi đứa trẻ bị bỏ rơi chưa hề được đăng ký…”


Lệ Tuyết nói rất nhiều, giúp Hàn Phi mở mang lối tư duy của mình hơn.

“Các chị nghĩ y như tôi vậy. Nhưng dường như các chị đã xem nhẹ một điểm.” Hàn Phi chỉ vào bức hình của Ngụy Hữu Phúc, nói ra suy đoán của mình lúc trước. Hắn cho rằng hung thủ hẳn là có quen biết với anh ta.

“Chưa cần nói đến việc rốt cuộc hung thủ có quen biết Ngụy Hữu Phúc hay không, nói thật với cậu, cảnh sát đã từng tra xét toàn bộ những người có quan hệ với những người bị hại cả rồi.” Lệ Tuyết đăng nhập vào kho dữ liệu của lực lượng cảnh sát bằng thẻ chứng minh của mình: “Về cửa tiệm sưu tầm đồ xếp hình mà cậu nói ấy, từ ông chủ tiệm cho đến nhân viên, không một ai có đủ thời gian gây án cả.”

“Vậy thì chị có thể giúp tôi điều tra một việc hay không?” Hàn Phi viết lên giấy cái tên “Mạnh Trường An” rồi nói: “Tôi muốn tìm hiểu xem ba người con trai của Mạnh Thi có quen biết gì Ngụy Hữu Phúc không?”

“Cậu cảm thấy hung thủ của vụ án Giấu xác trong tủ đông và vụ án Chặt thây ghép xác là cùng một người? Thế nhưng thủ pháp gây án của bọn họ hoàn toàn không giống nhau mà. Hơn nữa, ba anh em nhà họ Mạnh đều có chứng cứ chứng minh mình không có mặt tại hiện trường. Những khả năng mà cậu đang xét tới này đều đã được phía cảnh sát khi ấy xem xét qua hết rồi.”

“Dù cho hung thủ của vụ án Giấu xác trong tủ đông và vụ án Chặt thây ghép xác không phải là cùng một người, song khẳng định giữa bọn họ có quan hệ với nhau.” Hàn Phi chắc chắn như vậy là bởi vì trong game hắn được biết Mạnh Trường An từng dự đoán về vụ chặt thây ghép xác.

Rà soát lại báo cáo điều tra của cảnh sát, Lệ Tuyết tìm khá lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra điểm giao thoa trong cuộc sống của Mạnh Trường An và Ngụy Hữu Phúc.


“Trong ghi chép điều tra của cảnh sát hiển thị, mấy ngày trước khi vụ án ghép xác được phát hiện, Mạnh Trường An và Ngụy Hữu Phúc từng cùng đến một tiệm đồ ghép hình. Tuy nhiên, giữa bọn họ lại không hề quen biết mà chỉ là hai người xa lạ.”

Manh mối điều tra của cảnh sát tính ra cũng cần tìm kiếm tới cả trăm người, giống như mò kim đáy bể, còn Hàn Phi thì không như vậy. Hắn có phương hướng cụ thể, độ khó thấp hơn phía cảnh sát rất nhiều, chỉ giống như mở đề làm bài thi mà thôi.

“Mạnh Trường An cũng từng ghé qua tiệm ghép hình kia?” Lần này, Hàn Phi càng kích động: “Vậy thì cửa tiệm kia tuyệt đối có vấn đề! Chúng ta đừng chỉ suy xét mỗi chủ tiệm và nhân viên không thôi, hãy mở rộng khoảng thời gian ra thử. Toàn bộ những vị khách đồng thời xuất hiện với Ngụy Hữu Phúc đều cần chú trọng!”

“Cậu xác định?”

“Uhm!” Hàn Phi gật đầu khẳng định, sau đó lại nói: “Ngoài ra, còn có một thông tin tôi cần nói với chị. Người chết số 8 không hề lưu lại dấu vết nào trên mạng cả. Cô ấy bị hung thủ nuôi dưỡng tại một nơi tách biệt với xã hội hiện đại. Cô bé sống trong một căn nhà màu đen, xung quanh là rừng rậm bạt ngàn.”

“Sao cậu biết được những điều này?” Lệ Tuyết ghi chép lại cẩn thận những điều Hàn Phi đề xuất.

“Nếu tôi nói rằng người chết đã tự mình nói cho tôi nghe, chị có tin hay không?”

“Tin! Tại sao không tin chứ? Pháp y còn có thể khiến người chết mở miệng được. Hoặc có thể cậu tự có phương pháp của chính mình thôi. Tôi cũng chẳng hiếu kỳ mấy vấn đề này mà chỉ muốn nhanh chóng phá được án.” Lệ Tuyết đứng dậy: “Trong kho dữ liệu của 10 năm trước không có thông tin khách hàng của tiệm đồ ghép hình. Bây giờ tôi phải tới nhà thầy giáo một chuyến mới được. Mười năm trước, ông ấy cũng từng tham dự vào cuộc điều tra vụ án chặt thây ghép xác này. Đây cũng là một phần tâm bệnh của ông ấy.”

“Ok chị.”


“Có tiến triển gì mới, tôi sẽ thông báo cho cậu trước tiên.” Bỏ tài liệu và điện thoại vào túi xách, Lệ Tuyết còn quay đầu qua nhìn những bức hình người chết dán đầy trên tường: “Xét ở một mức độ nào đó, thân làm một diễn viên, cậu cũng kính nghiệp quá đấy.”

“Cũng thường thôi, thường thôi. Đây đều là thái độ cơ bản của một diễn viên.”

Hàn Phi cảm thấy hơi ngại. Hắn phát hiện kể từ khi chơi game [Cuộc Sống Hoàn Hảo], chẳng hiểu sao trong hiện thực hắn lại nhận được nhiều lời tán dương hơn.

Tiễn Lệ Tuyết đi rồi, Hàn Phi đang định ngồi nghiên cứu tiếp về môn tâm lý tội phạm học thì di động của hắn bỗng réo vang.

“Đạo diễn Khương? Phân đoạn của em chẳng phải đã quay xong rồi ư?”

“Sau khi trao đổi với nhau, chúng tôi quyết định tăng thêm một vài cảnh cho cậu. Chúng tôi muốn miêu tả vai diễn Ngụy Hữu Phúc này thành một nhân vật điển hình nhất trong 7 người bị hại.” Giờ đây, đạo diễn Khương nói chuyện với Hàn Phi đã thêm phần khách sáo hơn. Cũng có thể do kỹ thuật diễn của Hàn Phi đã thuyết phục được ông ấy.

“Được, tôi lập tức qua đó ngay.”

Hàn Phi vội vội vàng vàng chạy tới phía bắc Khu phố cổ. Khi tới nơi, nhân viên công tác đã vào chỗ cả rồi.

Có thể thấy, tuy đây chỉ là một bộ phim kinh dị có vốn đầu tư eo hẹp, thế nhưng đoàn làm phim của đạo diễn Khương lại cực kỳ coi trọng nó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.