Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 38Không Ai Biết Tên Của Con Bé


Đọc truyện Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi – Chương 38: Không Ai Biết Tên Của Con Bé

Bên trong tấm gương là một thế giới toàn màu máu. Con quái vật được ghép lại bởi những mảnh máu tươi thịt vụn từ thi thể của người bị hại giờ đã hiện thân, choáng hết khoảng trống cả gian phòng.

Trong hiện thực, dù rằng không thực sự có mấy cảnh tượng đẫm máu kia, song con quái vật kia thì thật sự có tồn tại. Hàn Phi đã cảm nhận được cái cảm giác kinh hoàng và áp chế kia rồi.

Mùi máu tươi trong không khí càng ngày càng nồng đậm. Rõ ràng, cơ thể Hàn Phi đang được dòng nước nóng gột rửa, thế nhưng dường như hắn có cảm giác mình đang tắm máu tươi.

Trong màn hình ti vi tại phòng khách, những mảnh ký ức ấm áp thuộc về người bị hại đã biến mất tự bao giờ. Quá khứ tươi đẹp của bọn họ đã dần dần bị thay thế bởi cơn ác mộng của đứa trẻ kia.

Từng bóng người nhỏ bé đang chạy trốn thục mạng trong rừng sâu tăm tối; đến cuối cùng, bọn họ đều bị tóm vào một gian nhà gỗ tối thui.

Cơ thể con quái vật trong gương vẫn ngày một lớn lên, khuôn mặt người nằm ngay vị trí con tim của quái vật cũng ngày càng rõ nét.

Đó là gương mặt của một cô bé. Xem chừng tuổi tác của nhóc ấy cũng còn khá nhỏ; trên gương mặt ấy không thể nhìn ra bất kỳ tâm tư phức tạp nào, sạch sẽ đơn thuần như một trang giấy trắng.

“Con bé ấy chính là người chết thứ tám ư? Chính là số 8 không có bất cứ ghi chép nào kia sao?”

Hàn Phi khắc ghi khuôn mặt của cô bé kia vào bộ não. Đây chính là một trong những manh mối then chốt để phá được án.

Tầng hơi nước trong nhà vệ sinh trở nên dày đặc hơn. Con quái vật ghê tởm trong gương đang hiện ra từng chút một.

Sau khi đã được ghép nối triệt để, sợ rằng nó sẽ giống y như hình dạng mà Hàn Phi đã từng thấy trong lần làm nhiệm vụ [Xem ti vi] trước đó.


Tận mắt chứng kiến những người bị hại chịu cảnh phân thây, sau đó lại tận mắt thấy bọn họ ghép lại thành một con quái vật càng kinh khủng hơn nữa, cảnh tượng này quả thật đã vượt quá giới hạn chịu đựng của một người bình thường. Điều này đã trực tiếp nâng cao ngưỡng trị số tinh thần của Hàn Phi.

Cơ thể hắn không ngừng run rẩy, nhưng cho dù là lúc này, Hàn Phi cũng không hề quên lời thỉnh cầu của Ngụy Hữu Phúc.

Hắn vẫn đứng một mình trong căn phòng tắm. Con quái vật trong gương giờ đã bắt đầu xuất hiện ngoài hiện thực, thi thể được ghép trong màn hơi nước kia giờ đã ở ngay sau lưng hắn.

“Mình phải giúp con bé như thế nào?”

Người chết thứ 8 vẫn tựa như một nàng công chúa chìm sâu trong giấc ngủ trên cơ thể của con quái vật, chỉ sau khi cơ thể của 7 người kia bị xé toạc ra thì nhóc đó mới xuất hiện cùng với con quái vật.

Hay đổi một góc nhìn khác mà nói, con bé nhìn thì xinh đẹp, ngây thơ nhất này kỳ thật chính là con quái vật xấu xí, đáng sợ nhất kia, tựa như bọn họ chính là một thể hợp nhất vậy.

Ngụy Hữu Phúc chỉ hy vọng Hàn Phi có thể giúp cô gái kia, nhưng anh ta không nói rõ, rốt cuộc Hàn Phi nên làm như thế nào?

Cùng với mức độ hoàn chỉnh của quái vật, khuôn mặt của con bé kia cũng từ từ bị máu thịt bao phủ lại. Nó gần như đã bị thể xác của mấy người bị hại khác bao bọc hoàn toàn.

Mắt thấy con bé kia biến mất từng chút một, còn con quái vật cũng ngày càng trở nên hoàn thiện hơn, Hàn Phi cảm thấy không thể cứ để mặc như thế tiếp được. Hắn cần phải làm điều gì đó.

Xoay người lại, nhìn thẳng vào con quái vật với đám máu thịt đang gần như ních trọn cả gian nhà tắm, Hàn Phi đã đưa ra một quyết định cực kỳ điên rồ.

Hắn cố nén chịu cái cảm giác ghê tởm đến mắc ói bởi sự dính dớp nhầy nhụa kia, cứ thế mà chọc hai tay vào ngay chỗ khe hở giữa đám máu thịt, gạt đám tay chân tàn khuyết đang che khuất khuôn mặt con bé kia ra. Hắn đang muốn lôi con bé ấy ra khỏi cơ thể của con quái vật!


Hắn đang cứu người, nhưng đôi tay của hắn lại nhuốm đầy máu tươi, có máu của người khác, cũng có máu của chính bản thân hắn.

Những phần sắc nhọn của mảnh xương gãy đâm xước cánh tay hắn, sự đau đớn và sợ hãi không ngừng dày vò từng sợi dây thần kinh của hắn. Thế nhưng Hàn Phi không dám dừng lại. Càng ngày càng có nhiều phần máu thịt tập trung tại vị trí khuôn mặt của con bé. Để giúp em ấy, hắn không ngừng liều mạng đào xới đống máu thịt kia.

Trước giờ, Hàn Phi chưa từng nhìn thấy nhiều máu đến thế, cũng chưa từng có trải nghiệm nào khủng khiếp đến vậy. Hắn ép buộc bản thân không được nghĩ nhiều, chỉ sợ dừng lại một chút thôi thì e là bản thân sẽ suy sụp mất.

Từng mảnh vụn máu thịt được bới ra, toàn thân của Hàn Phi cũng đã thấm đẫm màu máu. Chỉ có điều, động tác của hắn ngày càng thành thục, tốc độ cũng ngày càng nhanh hơn.

Dần dần, Hàn Phi cũng lôi được phần đầu và bả vai của con bé nọ ra khỏi con quái vật.

Từng mạch máu li ti bị kéo đứt, giờ đây trong đầu Hàn Phi đã hoàn toàn trống rỗng. Hắn chỉ biết lặp đi lặp lại cùng một động tác như cái máy, mãi cho đến khi chiếc đồng hồ điện tử bên ngoài gian nhà tắm vang lên tiếng chuông.

4:00 sáng, ánh bình minh cận kề. Tuy bên ngoài cửa sổ vẫn chỉ là một màu đen kịt, nhưng tốc độ ghép nối của đám máu thịt kia đã chậm lại một cách rõ rệt. Hàng mi của con bê vốn giống như người đẹp ngủ trong rừng kia khẽ khàng lay động, có vẻ như bé gái sắp mở mắt ra.

Hàn Phi lập tức tăng tốc. Đôi chân của hắn đạp trên đám máu thịt nhầy nhụa, cả người đã thấm đẫm máu tươi. Cuối cùng, hắn cũng từ từ lôi được một cánh tay của con bé nọ lên.

Làn hơi nước trong phòng đã bị thay thế bởi máu huyết từ sớm. Cho đến khi Hàn Phi nắm được cánh tay kia, chuẩn bị kéo nó từ trong đống thịt bầy nhầy xấu xí kia ra thì cô bé ngủ say trước mặt từ từ mở mắt.

Từ trước tới nay, Hàn Phi chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào như thế. Dường như cô bé trước mắt này không hề có ký ức hay tình cảm gì cả, và đôi mắt trong suốt đến tận cùng kia cứ như thể của một đứa trẻ vừa mới ra đời vậy.


“Anh đến để cứu em đây.”

Giữa tầng địa ngục của nhân gian không ngừng bị che phủ bởi máu thịt, Hàn Phi nhìn thẳng vào đôi mắt của bé gái, tay nắm lấy cánh tay của đối phương.

Hắn không rõ liệu cô nhóc kia có nghe hiểu được lời hắn nói hay không. Hiện giờ, hắn chỉ muốn kéo được cô bé từ cơ thể con quái vật ra mà thôi.

Cô gái ngây ngô nhìn Hàn Phi, rồi nhìn hết thảy xung quanh, cái gì cô ấy cũng không biết. Trong mắt của nó không có bản thân hắn, mọi thứ chỉ đơn giản là phản chiếu lại thế giới mà thôi.

Tốc độ ghép nối của đám máu thịt càng ngày càng chậm, song sau khi lôi được cánh tay còn lại của cô nhóc ra thì Hàn Phi bỗng dừng lại.

Thân thể của cô bé bị từng sợi chỉ mảnh màu đen xuyên qua, kết nối mật thiết với máu thịt của con quái vật; nếu chỉ cậy mạnh thì căn bản không thể tách rời họ ra.

“Con bé có biết những sợi chỉ màu đen trên cơ thể mình là cái gì không nhỉ?” Đôi tay của Hàn Phi vừa chạm vào những sợi chỉ mảnh nọ là trong não bộ của hắn bèn cảm nhận được từng cơn choáng váng, xúc cảm ác ý và tuyệt vọng xộc thẳng vào đầu.

Con bé không cách nào hiểu được lời của Hàn Phi.

Dường như nó đã quen với việc bị giam trong đống máu thịt kia. Đối với nó, tựa hồ đấy mới là thế giới bình thường.

“Em tên gì? Có còn nhớ được là ai đã biến em thành như thế này hay không?”

Hàn Phi không biết phải làm sao mới có thể loại bỏ được những sợi chỉ màu đen kia, cho nên hắn đành thay đổi góc độ, gắng hết sức có thể để tra ra những thông tin hữu ích từ con bé.

Cho dù không thể giúp được bọn họ, thế nhưng chỉ cần có thể bắt được hung thủ, vậy thì cũng coi như đã báo thù được cho những người bị hại.

Cô bé trong cơ thể con quái vật vẫn không trả lời. Cô nàng hết nhìn trái lại ngó phải, sau đó tầm mắt bị thu hút bởi chiếc ti vi trong phòng khách.


Từng bóng người nhỏ bé đang chạy thục mạng bị bắt trở về căn phòng gỗ, bọn họ khóc trong nghẹn ngào, cả khu rừng đều chìm vào tĩnh lặng.

Cảnh tượng hắc ám, bóng đêm đen kịt, căn phòng tăm tối. Cô bé nhìn tất cả những điều này, rồi dường như nhớ ra được gì đó; miệng nó không ngừng phát ra những âm thanh ú ớ, nghe như một bài hát rất ngắn.

“Papa ôm đầu mama, nói phải dùng mái tóc của mama may quần áo mới cho con.””Đứa trẻ ngoan sẽ được thưởng, đứa trẻ hư phải bị đưa vào nhà bếp.”

“Con cần phải cười, cần phải khóc, phải không được ồn ào, lắng nghe lời dạy dỗ của papa.”

“Anh trai và chị gái đều bị đưa đến nơi xa xôi rồi, em trai và em gái càng ngày càng ít đi.””Con mặc bộ quần áo mới mà papa may cho, cha nói con còn thiếu một đôi cánh.”

Cô nhóc nói xong câu cuối cùng, cảnh tượng quỷ dị trên màn hình ti vi cũng xuất hiện sự biến đổi. Vô số con đom đóm bay ra từ giữa cánh rừng tăm tối kia, chúng đem đến ánh sáng từ chính cơ thể yếu ớt mỏng manh của mình.

Con quái vật được ghép bởi vô số máu thịt trong gian nhà vệ sinh bắt đầu bị tan rã, cơ thể của cô bé cũng bị từng sợi chỉ đen lôi kéo trở về đống máu thịt kia.

Hàn Phi liều mạng ngăn cản lại, song vẫn không thể thay đổi được gì.

“Thời gian tử vong của người chết số 8 là vào 4:00 rạng sáng, con bé chết vào buổi bình minh.” Hàn Phi nhớ lại lời khúc hát cuối cùng của nó, rồi lại nhìn vào chiếc ti vi: “Rừng sâu, căn phòng tối, em trai và em gái, quần áo mới, đôi cánh…”

Mọi thông tin mấu chốt đều tập trung lại với nhau, hiện giờ Hàn Phi đã nắm được một lượng manh mối lớn mà phía cảnh sát vẫn chưa nắm được.

“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Nhiệm vụ [Tắm rửa] của tân thủ đã hoàn thành!Điểm kỹ năng tự do: +1,Phần thưởng nhiệm vụ: [Nhật ký của chủ nhà].”

Âm thanh lạnh lùng trong đầu vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Hàn Phi. Chờ đến khi tỉnh táo lại, cảm giác đè nén trong nhà vệ sinh đã giảm đi đáng kể.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.