Đọc truyện Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi – Chương 135: Lý Tai Họa
“Trường Học viện tư thục Ích Dân và cư xá Hạnh Phúc cách nhau một khu phố, nhưng hai nơi này có thể được kết nối trực tiếp thông qua cửa sau của Cửa hàng tiện lợi Ích Dân, bây giờ những người trong trường đó đã bắt đầu tiếp xúc với chúng ta, nếu chúng ta không muốn bị động thì phải có kế hoạch đối phó.”
Hàn Phi đặt thẻ giáo viên lên giường, sau đó tìm giấy và bút: “Chúng ta không được đánh giá thấp sự nguy hiểm của ngôi trường này, em định giải quyết trường Học viện tư thục Ích Dân theo từng giai đoạn.”
“Từng giai đoạn?”
“Đầu tiên, chúng ta phải tập hợp tất cả cư dân sẵn sàng ra ngoài và dọn dẹp các tòa nhà hai bên đường.
Trong khi mở rộng khu vực an toàn thì sẽ tiêu diệt những kẻ tà ác vô phương cứu chữa để củng cố sức mạnh của chúng ta.”
“Vậy thì làm sao đánh giá được đối phương tà ác đến vô phương cứu chữa?”
“Những kẻ sẵn sàng tham gia cùng chúng ta là những người lạc đường biết quay đầu lại; những kẻ chống lại một cách ngoan cố chính là vô phương cứu chữa.” Hàn Phi nói một cách chắc chắn.
“Nhưng mà chung quanh có nhiều tòa nhà như vậy, cho dù chúng ta tạm thời xua đuổi ma quỷ ở bên trong đi, thì sẽ có ma quỷ mới tràn tới.” Sức chiến đấu của Ngụy Hữu Phúc là 0, anh ta chủ yếu dựa vào tiểu Bát, mà thật không may là tiểu Bát lại không thể tùy ý rời khỏi cư xá Hạnh Phúc được, những nạn nhân của vụ án chặt thây ghép xác không thể giúp đỡ Hàn Phi ở bên ngoài khu cư xá, cho nên Ngụy Hữu Phúc xem xét các vấn đề khá là thận trọng.
“Chỉ cần chúng ta đủ mạnh, những kẻ mới đến sẽ không phải là ma quỷ, mà là bạn đồng hành và thức ăn.
Lựa chọn không phải là của chúng ta, mà chính là bọn chúng.” Hàn Phi cầm bút viết lên giấy một cái tên: “Quả thực có những điều không thể lý giải được và không được đề cập đến ở thành phố này, chúng ta chỉ cần né tránh bọn chúng và phát triển thực lực hết mức có thể trước khi thu hút sự chú ý của chúng.”
“Nhưng anh vẫn cảm thấy rất nguy hiểm.” Ngụy Hữu Phúc nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Hàn Phi, anh ta nhìn thấy trong đó ngọn lửa bùng cháy cùng tham vọng.
Ma quỷ của thế giới tầng sâu bị cuốn vào trong tuyệt vọng và thống khổ, bọn chúng đã sớm bị thay đổi hoàn toàn, trong mắt chỉ còn lại sự điên cuồng, bạo ngược và thù hận, sẽ ít ai nghĩ đến những điều tương lai như Hàn Phi.
Hữu Phúc từ từ phát hiện ra sự khác biệt giữa Hàn Phi và những ma quỷ khác, đôi mắt của người đàn ông này luôn ánh lên những tia sáng mà lệ quỷ không tài nào có được, hắn mang theo thứ quý giá và hiếm hoi nhất trong thế giới tầng sâu này – đó chính là hi vọng.
Trong mắt hiện lên một chút hâm mộ, Ngụy Hữu Phúc cũng muốn giống như Hàn Phi, nhưng ký ức về cái chết giống như bị kim thép đâm vào trong lòng, nghĩ đến sẽ thấy đau nhói toàn thân.
“Người quản lý tòa nhà tiền nhiệm đã đánh dấu tất cả những nơi nguy hiểm xung quanh, sẽ không có vấn đề gì lớn nếu chúng ta không đến những nơi đó.” Ý tưởng của Hàn Phi rất rõ ràng, lấy cư xá Hạnh Phúc làm hậu thuẫn và cửa hàng tiện lợi Ích Dân làm cứ điểm, coi đây là trung tâm để thăm dò xung quanh.
“Sau khi chúng ta đảm bảo xung quanh đều an toàn, thực lực của mọi người được nâng cao, thì đến lúc đó mọi người sẽ tập hợp ở con ngõ sau của cửa hàng tiện lợi để tiếp ứng cho em, và em sẽ tìm cách trà trộn vào bên trong trường học.” Hàn Phi chuẩn bị cùng cư dân của cư xá Hạnh Phúc ra ngoài, hắn mong rằng các cư dân sẽ trợ giúp để hắn có thể thuận lợi làm nhiều nhiệm vụ hơn và mau chóng tăng level.
Level của Hàn Phi quá thấp, nếu trước đó không cộng hết điểm thuộc tính vào thể lực, thì hắn không thể nhấc nổi quan tài của người giấy quản lý cửa hàng.
Vẫn đang ở giai đoạn đầu của trò chơi, hắn chưa nghĩ tới việc bổ sung thêm trí tuệ, trước tiên phải nâng thể lực lên mức bình thường ở thế giới tầng sâu mới được, không thể tùy tiện để sát nhân đuổi theo.
“Em sẽ trà trộn vào trường học trước, thăm dò tình hình chung trong trường, tìm cách lấy thêm thẻ giáo viên và thẻ học sinh, sau đó em sẽ phát những tấm thẻ đó cho các cư dân đã tiếp ứng cho em ở cửa hàng tiện lợi, rồi tất cả chúng ta cùng nhau đi vào.” Hàn Phi rốt cuộc cũng nói ra suy nghĩ của mình, cho dù là chờ đợi thăng cấp, rất khó để tạo ra sự cải thiện lớn về thực lực trong một thời gian ngắn, muốn chiếm đoạt trường học thì phải mượn lực.
Kỳ thực Hàn Phi cũng đã cân nhắc rất nhiều, bao gồm cả việc chờ đợi để có được một nghề nghiệp ẩn trước khi vào trường Học viện tư thục Ích Dân, nhưng nghề [Đồ tể lúc nửa đêm] phải lấy được ở Ngõ Súc Sinh, mức độ nguy hiểm của con ngõ đó không thấp hơn nhiều so với trường Học viện tư thục Ích Dân, hơn nữa nó cách cư xá Hạnh Phúc khá là xa, nếu có chuyện gì xảy ra thì hàng xóm không thể đến trợ giúp.
Nhìn chung, mục tiêu phù hợp nhất trong giai đoạn này chính là Học viện tư thục Ích Dân.
“Toàn bộ kế hoạch được chia thành ba giai đoạn.
Bước đầu tiên là đảm bảo an toàn cho cửa hàng tiện lợi và tăng cường thực lực của bản thân; bước thứ hai là đi vào trường để tìm hiểu thông tin và tìm thêm lối vào trường; bước thứ ba là kết hợp bên trong và bên ngoài để mở rộng cánh cửa trường học.”
Không hề bốc đồng hay liều lĩnh, và cũng không dừng lại vì sợ hãi, Hàn Phi quyết định bắt đầu chuẩn bị cho chiến lược của trường Học viện tư thục Ích Dân từ đêm nay.
Hắn muốn nghĩ biện pháp để tìm ra manh mối về Cánh bướm trong thế giới tầng sâu, và trợ giúp cảnh sát bắt Cánh bướm càng sớm càng tốt, để trong hiện thực hắn không cần phải lo lắng đề phòng mỗi ngày.
Hàn Phi đã tiết lộ toàn bộ kế hoạch của mình, mặc dù Ngụy Hữu Phúc cảm thấy rủi ro rất lớn nhưng vẫn bày tỏ sự ủng hộ đối với Hàn Phi.
Cả hai rời khỏi căn hộ ma ám 1044 và bắt đầu bàn bạc với những người hàng xóm khác trong tòa nhà.
Ứng Nguyệt ở tầng 8 luôn bảo vệ cha mẹ đã biến thành cá vàng, nếu như rời khỏi cá vàng trong thời gian quá lâu hoặc ở khoảng cách quá xa, oán hận và thống khổ trong người sẽ khiến con bé phát điên.
Từ Cầm ở tầng 5 không có nhà, nhưng chị đại nhà bên dường như đã đoán được Hàn Phi sẽ tìm đến mình, nên cố ý để lại vài chữ bằng máu ở trên cửa – chị ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt và chị sẽ sớm quay lại.
Chỉ nhìn dòng chữ đẫm máu trên cánh cửa đã cảm thấy khiếp vía, nhưng Hàn Phi đã quen rồi.
Sau khi tìm khắp tòa nhà Block 1, cuối cùng chỉ có một người hàng xóm có thể ra ngoài cùng Hàn Phi, đó chính là Khóc lúc này đang ôm đàn tế đứng bên cạnh Hàn Phi.
Không biết có phải do năng lực Vua trẻ em phát huy tác dụng hay không, hay là do cậu bé gầy còm này đã được nếm vị ngon ngọt của người giấy, Hàn Phi đã thuyết phục cậu bé chỉ bằng vài câu nói đơn giản.
Cùng với Khóc và Ngụy Hữu Phúc, Hàn Phi lại chạy đến tòa nhà Block 2.
Sau khi hỏi thăm hồi lâu, thì cuối cùng chỉ có một quỷ hồn cao gầy là đồng ý giúp đỡ.
“Kế hoạch của em rất hoàn hảo, nhưng rất khó thực hiện được.” Ngụy Hữu Phúc không thể đưa tiểu Bát rời khỏi cư xá, anh ta nhìn quỷ hồn cao gầy và Khóc ở bên cạnh Hàn Phi, lắc đầu: “Nếu không thì chờ người phụ nữ ở tầng 5 trở về đã?”
“Chỉ cần có hai người bọn họ là đủ rồi.
Các cư dân ở tòa nhà Block 2 ngại tham gia vì cảm thấy nguy hiểm, nhưng sau này khi họ thấy đầy đủ lợi ích và mặt tốt, sẽ càng ngày càng có nhiều cư dân sẵn sàng giúp đỡ em.” Hàn Phi nhìn về phía quỷ hồn cao gầy: “Ăn nuốt ma quỷ sẽ thu được rất nhiều âm khí và năng lượng tiêu cực, không chỉ có thể giúp mọi người nâng cao thực lực, còn có thể giúp mọi người phát tiết nội tâm thống khổ, một mũi tên trúng hai đích.
Sớm muộn gì cư dân trong khu cư xá sẽ hiểu rằng việc giúp đỡ tôi là đôi bên cùng có lợi!”
“Đêm qua tôi may mắn nhìn thấy cậu cõng quan tài quay về, cảm giác cậu thật sự khác biệt, tôi sẽ giúp cậu.” Quỷ hồn cao gầy có giọng nói khàn khàn trầm thấp, có cảm giác rất thành thục: “Tôi sẽ giới thiệu lại về bản thân, tên thật của tôi là Lý Tai, cư ngụ tại căn hộ 2021 trong tòa nhà Block 2, tôi còn có một người em trai tên là Lý Họa, hiện tại nó đang ở trong cơ thể tôi, hai chúng tôi có thể chuyển hóa ý thức và sức mạnh của mình cho nhau.”
“Các anh có năng lực gì đặc biệt không?”
“Chúng tôi có thể vấy bẩn và cướp đoạt vận khí của người khác, đúng rồi…!” Lý Tai chợt nhớ ra điều gì đó: “Trước đây có một du hồn lang thang đã vô tình tiến vào tòa nhà Block 2, hắn có mùi giống chúng tôi, chúng tôi đã cướp đi một tia vận khí cuối cùng của hắn, vốn định kết nghĩa anh em với hắn.
Kết quả là hắn đã được cậu giải cứu, bây giờ du hồn lang thang đó có còn không? Có bị hồn phi phách tán không?”
“Hắn đi đầu thai rồi.”
Hàn Phi kết thúc chủ đề thương cảm này, ba người cùng nhau bước ra khỏi cư xá Hạnh Phúc.
Con phố u ám hoàn toàn chìm trong bóng tối, cả ba không dám dừng ở trong không gian trống quá lâu, vội vã băng qua đường tiến vào bên trong Cửa hàng tiện lợi Ích Dân.
Chuông gọi hồn vang lên, Hàn Phi nhìn quanh bốn phía, cửa hàng tiện lợi lộn xộn trước đó đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng nhân viên một mắt đã biến mất.
“Huỳnh Long đâu? Anh ta là nhân viên bán hàng duy nhất của tôi!”
Vào nhà kho, Hàn Phi lấy ra một cái từ trong đống sáp trắng: “Đừng có giả chết, Huỳnh Long đi đâu rồi?”
Một khuôn mặt bối rối xuất hiện trên nguyên bản sáp trắng: “Anh có nhận nhầm người không?”
“Khuôn mặt và giọng nói của mày đều thay đổi, mày có bản lĩnh khá đấy?” Hàn Phi dùng chức năng giám định của hệ thống trực tiếp tìm sáp trắng, sau đó lấy ra bật lửa: “Tao nhờ mày giúp tao để ý các loại thông tin trong cửa hàng, nếu điều này mà mày còn không làm được, vậy tao chỉ có thể ra lệnh cho mày.”
“Nhiều sáp trắng như vậy anh làm thế nào mà tìm ra được tôi chứ?” Sáp trắng hoảng sợ: “Tôi thậm chí còn thay đổi vị trí…”
“Đừng có lắm lời nữa, Huỳnh Long đâu?”
“Vài giờ trước hắn đã đến khách sạn ở bên cạnh, và không thấy trở về.”
“Đến khách sạn?”
“Tôi thật sự không có nói dối anh! Trong khách sạn đột nhiên có tiếng khóc của một đứa trẻ, có vẻ như đang gọi mẹ, Huỳnh Long sau khi nghe thấy âm thanh này liền vội vàng chạy tới.”
“Tiếng khóc của đứa trẻ? Có vẻ như Đom Đóm và mẹ của nó xảy ra chuyện gì rồi.” Hàn Phi nhét sáp trắng vào túi, cùng Khóc và Lý Tai đi vào con ngõ sau của cửa hàng tiện lợi.
Hắn lên tiếng chào hỏi tàn hồn còn du đãng ở nơi đây rồi lặng lẽ đi tới đầu ngõ.
Bên cạnh cửa hàng tiện lợi, có một khách sạn rất nhỏ và cũ nát, không có biển hiệu.
“Kẻ ném chậu hoa vào mình trước đó cũng sống ở đây, thù mới hận cũ vừa vặn được giải quyết cùng một chỗ.”.