Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 133: Tất Cả Những Chuyện Kỳ Lạ Mà Cậu Bé Nói Đã Xuất Hiện


Đọc truyện Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi – Chương 133: Tất Cả Những Chuyện Kỳ Lạ Mà Cậu Bé Nói Đã Xuất Hiện


“Có bốn vụ án mạng liên tiếp xảy ra tại ngôi trường đó chỉ trong một tháng.

Điều kỳ lạ là có người đã dự đoán trước rằng các vụ án mạng đó sẽ xảy ra, nhưng những người lớn trong trường không ai để ý.” Người thầy của Lệ Tuyết tựa lưng vào ghế, ông nhớ lại vụ án giết người trước kia.
“Dự đoán trước được án mạng sao?”
“Bốn vụ án mạng tương ứng với bốn người đã chết.

Người chết đầu tiên là một nhân viên bảo vệ trường học, bị chết đuối ở con lạch phía sau trường sau khi say rượu; người chết thứ hai là giáo viên chủ nhiệm lớp 4 cấp 1, bị sát hại trong nhà vệ sinh của ký túc xá, hung thủ ngụy trang hiện trường thành vụ án tự sát; người chết thứ ba là một tên lưu manh ở bên ngoài trường học, hắn yêu một nữ sinh trong trường, cuối cùng té lầu mà chết, hiện trường cái chết cũng được ngụy trang như một vụ tự sát; người chết cuối cùng tên là Kim Sinh, cậu bé là học sinh mới của lớp 4.”
“Có mối liên hệ nào giữa bốn người đã chết ạ? Hung thủ giết người một cách ngẫu nhiên? Hay đã tính toán trước?”
“Cái chết của bốn người họ đều được ngụy tạo như một vụ tự sát.

Thân phận và nghề nghiệp của bốn người họ khác nhau, và họ dường như không có bất cứ mối liên hệ nào.

Tuy nhiên, ngay trước khi xảy ra án mạng, đứa trẻ tên Kim Sinh đã dự đoán về cái chết của những người khác theo một cách đặc biệt.

” Ông lão không giấu giếm Hàn Phi bất cứ điều gì, và ông dường như cũng không nói dối về những chuyện này.
“Người chết cuối cùng dự đoán về cái chết của những nạn nhân khác?”
“Có thể hiểu như vậy đi.” Ánh mắt ông lão rời khỏi Hàn Phi, ông nhớ lại chuyện đã xảy ra nhiều năm trước: “Người chết cuối cùng Kim Sinh là một đứa trẻ rất đặc biệt.


Nó nghịch ngợm, bố mẹ thì đi làm xa nên ông bà nội chăm sóc.”
“Đứa trẻ đó từ bé đã thích nghe những người già trong làng kể những truyền thuyết dân gian, và bản thân nó cũng thích bịa ra những câu chuyện ma quái.

Nhưng kể từ khi nó vào trường Học viện tư thục Ích Dân, mọi thứ dần dần thay đổi.”
“Nó ngừng kể chuyện ma, nhưng bắt đầu cảnh báo những người xung quanh rằng ngôi trường thực sự bị ma ám.”
Ông lão nói xong quay đầu liếc nhìn Hàn Phi, thấy Hàn Phi không có phản ứng, liền nói tiếp.
“Trước khi xảy ra vụ án giết người đầu tiên, Kim Sinh đã kể cho người bạn cùng phòng của mình một câu chuyện.”
“Nó nói rằng khi nó đi vệ sinh vào một đêm, nó đã nhìn thấy một người đàn ông đang cúi gằm mặt và đi theo nhân viên bảo vệ.

Dù người bảo vệ có đi đâu thì người đàn ông này cũng luôn bám theo và người bảo vệ dường như hoàn toàn không hay biết.”
“Sau khi Kim Sinh kể xong câu chuyện này với bạn cùng phòng, nhân viên bảo vệ đã chết trong vòng vài ngày.”
“Kim Sinh đã hoảng hốt khi nghe tin nhân viên bảo vệ tử vong.

Nó nói rằng người đàn ông đi theo nhân viên bảo vệ đã nhìn thấy nó, còn nói người đàn ông đó sẽ đến tìm nó.”
“Bạn cùng phòng của nó hoàn toàn không tin điều này và đã nói với giáo viên chủ nhiệm về câu chuyện của Kim Sinh.

Nữ giáo viên vừa mới nhận chức không bao lâu đã rất có trách nhiệm, một mực trấn an Kim Sinh, nhưng Kim Sinh không dám ở quá gần cô chủ nhiệm.”
“Nó liên tục cảnh báo giáo viên chủ nhiệm của mình hãy cẩn thận khi ở một mình vào ban đêm, và đừng bao giờ nói chuyện với học sinh trong hành lang một cách tùy tiện.”

“Nhưng vào đêm thứ hai sau khi nó cảnh báo giáo viên chủ nhiệm, thì cô ấy đã bị giết hại.”
“Kim Sinh trở nên điên rồ.

Nó bắt đầu nói những điều vô nghĩa.

Mọi người đều nghĩ rằng nó bị kích thích quá mãnh liệt nên đã gây ra các vấn đề về tâm thần.”
“Nhà trường quyết định cho nó về nhà nghỉ ngơi, nhưng vừa được mấy ngày Kim Sinh lại chạy tới trường học.

Nó muốn cào vào mặt một nữ sinh như điên.

Nó nói rằng nữ sinh đó trông giống hệt một con quỷ nào đó.”
“Khuôn mặt của nữ sinh bị trầy xước và đã được đưa đi điều trị, Kim Sinh cũng đã bị xử phạt.”
“Ngay khi mọi người nghĩ rằng chuyện này sẽ kết thúc ở đây, thì người bạn trai của nữ sinh là một tên lưu manh ở bên ngoài trường học, đã chạy đến trường vào buổi tối muộn.

Dường như hắn đang chuẩn bị hẹn hò với bạn gái của mình, kết quả là chúng tôi đã phát hiện ra xác chết của hắn ở trường vào ngày hôm sau.”
“Thân phận của những người chết trong ba vụ án là khác nhau.


Mối liên hệ duy nhất giữa họ là Kim Sinh, nhưng khi chúng tôi chuẩn bị đi sâu vào điều tra, thì Kim Sinh đã mất tích.”
“Cuối cùng, chúng tôi tìm thấy Kim Sinh trong ngăn tủ ký túc xá của nó.

Đứa trẻ đã không còn hơi thở.”
“Sau đó, trường Học viện tư thục Ích Dân đã bị đóng cửa để chấn chỉnh do quản lý hỗn loạn và chất lượng giảng dạy kém, không lâu sau đó thì hoàn toàn bị bỏ hoang.”
Ông lão đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng khi nhắc đến cái chết của Kim Sinh, giọng nói của ông có chút thay đổi và dường như ông cảm thấy tiếc nuối.
“Làm sao các người lại phát hiện ra vụ án này có liên quan đến Cánh bướm? Bởi vì tất cả nạn nhân đều bị ngụy trang là tự sát sao?” Hàn Phi vẫn có chút nghi hoặc.
“Cách thức chết của nạn nhân là một trong những lý do.

Điểm quan trọng hơn là chúng tôi đã thẩm vấn ra địa chỉ nơi Mạnh Trường An và Cánh bướm gặp nhau.

Trong đó có trường Học viện tư thục Ích Dân bị bỏ hoang.” Ánh mắt của ông lão có chút đáng sợ: “Cánh bướm cũng đã từng hỏi Mạnh Trường An rằng hắn sẽ khiến Kim Sinh phát điên như thế nào nếu hắn là hung thủ.”
“Cánh bướm đã từng đến trường Học viện tư thục Ích Dân? Đây đều là những điều Mạnh Trường An đã nói sao?”
“Để thẩm vấn Mạnh Trường An, chúng tôi đã áp dụng rất nhiều công nghệ mới.” Ông lão không nói rõ, quay đầu nhìn Hàn Phi chăm chú: “Cậu có vẻ rất hứng thú đối với vụ án này nhỉ.”
“Cháu thấy hứng thú với tất cả những vụ án liên quan đến Cánh bướm.

Thậm chí cháu muốn tự mình bắt Cánh bướm nếu có thể.” Hàn Phi không nói dối, trong lòng hắn thật sự nghĩ như vậy.
“Tốt hơn hết hãy để việc bắt giữ kẻ sát nhân cho cảnh sát chúng tôi.” Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên khuôn mặt ông lão: “Nói xa hơn thì hôm nay chủ yếu một mặt tôi tới đây gặp để gặp cậu, mặt khác nhân tiện phát tiền thưởng cho cậu.”
Cửa xe mở ra, cảnh sát canh giữ cửa lấy điện thoại di động của Hàn Phi từ trong túi chuyên dụng trả lại cho Hàn Phi.
Cùng lúc đó, điện thoại của Hàn Phi khẽ rung lên.
Hơi nghi hoặc một chút, hắn lấy điện thoại di động ra để kiểm tra, và tài khoản cá nhân của hắn có thêm 60.000 nhân dân tệ.

“Tiền thưởng là 50.000.

Cá nhân tôi tặng cho cậu 10.000 còn lại.

Cảm ơn cậu đã giúp tôi hoàn thành một tâm nguyện.”
Ông lão không tiếp tục làm mất thời gian của Hàn Phi nữa, đưa mắt nhìn Hàn Phi rời đi.
Sau khi Hàn Phi biến mất khỏi tầm mắt của ông lão, viên cảnh sát kia mới mở miệng nói: “Thầy à, thầy cảm thấy cậu ta có khả năng là Cánh bướm không?”
“Thời gian không khớp, khoảng thời gian Cánh bướm gây án điên cuồng nhất là mười năm trước, khi đó cậu ta mới chỉ là một đứa trẻ.” Nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt ông lão biến mất: “Tiếp tục tập trung bảo vệ cậu ta.

Thằng nhóc này có khí chất rất đặc biệt, Cánh bướm nhất định sẽ tìm đến nó.”
“Khí chất rất đặc biệt?”
“Khí chất quật cường dưới đáy vực thẳm, thầy đã cảm nhận được điều đó ở một tên tội phạm cấp S khác.” Ông lão lấy điện thoại di động ra, sau khi nhập một chuỗi mật mã, điện thoại di động chiếu ra dữ liệu mô hình nhân cách của Hàn Phi.
Tiếp theo, ông nhập mật khẩu quyền hạn của mình vào mô hình, sau khi hoàn thành xác thực danh tính, thông tin ẩn về mô hình nhân cách của Hàn Phi được mở ra.
“Vào cái đêm phát sinh thảm án đẫm máu ở trại trẻ mồ côi Hạnh phúc, Hàn Phi mới 10 tuổi, là người sống sót duy nhất, cậu ta từng mắc chứng bệnh tâm lý rối loạn stress cấp tính, biểu hiện bằng sự thay đổi trong nhận thức, có nhận thức sai lệch về thời gian và không gian.
“Những âm thanh, mùi vị, hình ảnh và thậm chí cả sự đụng chạm cơ thể liên quan đến vụ án giết người sẽ khiến những cảnh đau thương hiện lên trong đầu cậu ta liên tục.

Một khi cậu ta nhắm mắt lại, nhận thức của cậu ta về thế giới sẽ biến thành một màu máu đỏ tàn nhẫn.”
“Sau quá trình điều trị ban đầu, người bệnh đã hồi phục vượt xa mong đợi, ngoài việc vẫn không thể cười thì cậu ta đã có thể sinh hoạt như một người bình thường.”
“Theo đánh giá của chuyên gia, người bệnh có khả năng tự chữa trị, bản thân có khả năng tự điều chỉnh và thích ứng mạnh mẽ.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.