Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 128: Người Điên!


Đọc truyện Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi – Chương 128: Người Điên!


Dịch: Vincy Nguyen
Trong đầu Hàn Phi nảy ra một kế hoạch điên rồ, nếu kế hoạch này thành công thì có thể thuận lợi chiếm được cửa hàng tiện lợi, nhưng chỉ cần sai một bước thì sẽ chết rất xấu xí.
“Muốn có danh lợi thì phải trải qua mũi đao, muốn có phú quý thì phải truy cầu trong nguy hiểm.

Mày nói đúng, không nên bỏ lỡ cơ hội này.”
Hai mắt Hàn Phi từ từ nheo lại, che lấp ánh sáng nguy hiểm ở sâu trong con ngươi.
“Sao tôi luôn có cảm giác là những gì anh nghĩ và những gì anh nói với tôi lại không giống nhau nhỉ!” Khuôn mặt trên sáp trắng đã méo mó, nó chỉ muốn trốn khỏi cửa hàng tiện lợi: “Người giấy quản lý cửa hàng rất nguy hiểm, chỉ cần anh dẫn tôi đi, chúng ta trốn xa xa một chút là đủ rồi! Anh đừng có suy nghĩ dư thừa nữa!”
“Tao chỉ là một nhân viên tạm thời vừa đi làm vào ngày đầu tiên, có thể suy nghĩ dư thừa cái gì được chứ?” Hàn Phi nhìn chằm chằm vào sắp trắng: “Mày ở đây lâu rồi nên chắc hẳn phải biết xuất thân của người phụ nữ kia chứ? Tòa nhà chết chóc mà cô ta và quản lý cửa hàng đến đêm nay là nơi như thế nào?”
“Có thể nói tòa nhà chết chóc là tòa nhà nguy hiểm nhất trong khu vực này, nó nằm cạnh một bệnh viện cách đây hai dãy phố, người phụ nữ mặc váy cưới từng là cư dân đến từ tòa nhà chết chóc.” Khuôn mặt trên sáp trắng ghim tất cả hy vọng vào Hàn Phi, lúc này nó trả lời câu hỏi của Hàn Phi rất thành thật: “Phần máu thịt mà cô ta tìm được cho quản lý cửa hàng là mang ra từ tầng bốn.”
“Bệnh viện cách đây hai dãy phố?” Hàn Phi nhớ lại bản đồ trong đầu, xung quanh đây chỉ có duy nhất một bệnh viện là bệnh viện Ích Dân, quản lý tòa nhà tiền nhiệm cũng đã đánh dấu gạch đỏ ở bệnh viện này.
“Có phải anh đang nghĩ rằng quản lý cửa hàng đang ở bệnh viện cách đây hai dãy phố cho nên không có cách nào trở về ngay được?” Khuôn mặt trong sáp trắng bất lực: “Nếu bản thể của nó bị đe dọa, hoặc bị dịch chuyển hay chạm vào thì thần thức của nó sẽ sử dụng một phương pháp đặc biệt nào đó để quay trở lại bản thể.

Nó rất thận trọng và sẽ không bao giờ tùy tiện để bản thể gặp nguy hiểm đâu.”
“Vậy thì có cách nào ngăn cản thần thức nó trở về không?”
“Thế thì phải phụ thuộc vào sức mạnh đối thủ của nó.


Nếu con quỷ chiến đấu với nó có thể ngăn chặn được thần thức và khiến nó không thể phân tâm thì sẽ trì hoãn tốc độ quay trở về.

Còn có một cách khác là để cho thần thức của nó trở nên hỗn loạn và điên cuồng.

Khi nó ở trong trạng thái này, thần thức sẽ không thể cảm nhận được bản thể một cách rõ ràng.” Sáp trắng cảm thấy nói chuyện với Hàn Phi rất nguy hiểm, chẳng khác nào đốt pháo trong kho vũ khí: “Nếu không còn vấn đề nào khác, chúng ta đi nhanh thôi! Tôi hứa sẽ giúp anh giảm bớt đau đớn do nguyền rủa gây ra!”
“Ban đầu người giấy quản lý cửa hàng không mạnh như vậy sao?” Hàn Phi muốn xác nhận điều này với sáp trắng một lần nữa.
“Nó là vật nguyền rủa có ý thức của chính mình, hầu hết sức mạnh của nó là được tích lũy từng chút một.”
“Tàn hồn của nhiều nhân viên bán hàng bị phong ấn trên bức tường của con ngõ đằng sau.

Tại sao nó không giết hết họ?”
“Sự oán hận trong tàn hồn có thể làm tăng cường sức mạnh của nó, và một chút nhân tính còn sót lại trong tàn hồn có thể khiến nó càng giống một người hơn.” Sáp trắng biết rằng nếu không nói rõ ràng thì Hàn Phi sẽ không chịu giúp, vì vậy nó kiên nhẫn giải đáp những nghi ngờ của Hàn Phi: “Nói cách khác, thần thức của quản lý cửa hàng chứa đựng ý thức và nhân tính của vô số tàn hồn.

Những ý thức và nhân tính đó không thuộc về nó, nhưng bị nó cưỡng chế lấy đi bằng nguyền rủa và khế ước.”
“Nếu muốn làm việc ở đây thì trước tiên phải chụp ảnh, sau đó ghim ảnh vào người giấy, đây là một quá trình hạ nguyền rủa! Khi nguyền rủa hoàn thành, người giấy quản lý cửa hàng có thể cướp đoạt nhân tính của anh bất cứ lúc nào.” Sáp trắng ra sức thuyết phục: “Bây giờ thừa dịp nó không cảnh giác với anh thì chúng ta mau đi nhanh lên! Chỉ cần giữ khoảng cách với vật nguyền rủa đủ xa thì tác dụng của nguyền rủa sẽ bị suy yếu.

Đây là lý do tại sao quản lý cấm nhân viên rời khỏi cửa hàng!”
“Có vẻ giống như tao nghĩ, thần thức của quản lý cửa hàng dung hợp nhân tính của tất cả nhân viên.


Chỉ cần tao có thể triệu tập được tất cả nhân viên để chống lại thì sẽ có tác động nhất định đến nó.

Bình thường thì ảnh hưởng này có thể không phải là vấn đề lớn, nhưng nếu như là một cuộc chiến sinh tử, hơi phân tâm một chút thôi cũng sẽ khiến nó lộ ra sơ hở trí mạng, nói không chừng còn có thể khiến thần thức của nó trở nên điên cuồng.” Tất cả kế hoạch của Hàn Phi là nhằm ngăn cản quản lý cửa hàng trở về bản thể, hắn cần phải tranh thủ thời gian.
“Tôi không thể tưởng tượng được rằng đây lại là ngày làm việc đầu tiên của anh.

Quản lý cửa hàng tuyển anh cũng coi như là số mệnh nó không tốt.” Khuôn mặt trong sáp trắng có chút sợ hãi Hàn Phi.
“Đừng nói điều vô nghĩa nữa, tao làm vậy là để giúp mọi người.” Hắn cầm giá cắm nến trên bàn bước đến bên cạnh quan tài: “Làm sao để xác định quản lý cửa hàng có bị thương hay không thông qua bản thể của nó?”
“Khi quản lý cửa hàng bộc phát hết sức mạnh của mình, người giấy màu máu sẽ hút khô máu của các thi thể trong quan tài, và các ký tự màu đen sẽ xuất hiện trên bản thể của nó.” Sáp trắng đã từ bỏ thuyết phục, và quyết định đi vào con đường đen tối cùng với Hàn Phi.
“Vậy trước tiên mày ở đây xem.” Hàn Phi đặt giá cắm nến lên nắp quan tài, một mình chạy vào phòng chuẩn bị của nhân viên.
“Này! Đừng đặt tôi ở đây chứ!”
“Quỷ còn sợ quan tài nữa sao?” Hàn Phi miễn cưỡng trả lời, sau đó gỡ hết ảnh trên tường ở phòng chuẩn bị của nhân viên.
Hắn mang ảnh ra ngõ sau nhìn những tàn hồn đang bất an ở trên tường, trước tiên hắn kể tình hình hiện tại trong cửa hàng tiện lợi.
Khi những nhân viên bị giam cầm này biết rằng quản lý không còn ở trong cửa hàng vào lúc này, và nó có thể bị thương nặng, một số người trong số họ đã bắt đầu di chuyển.
“Các vị tiền bối à, những bức ảnh này là khế ước mà mọi người đã ký.”
“Nếu quản lý cửa hàng thực sự muốn kinh doanh tốt cửa hàng này thì tôi sẽ không nói lời nào.


Nhưng bây giờ mọi người cũng đã thấy, nó đe dọa, nguyền rủa thân thể, cướp đoạt nhân tính của chúng ta, rồi cuối cùng giam cầm trên bức tường này!”
“Nó đã bóp chết tất cả giá trị của chúng ta mà vẫn còn không muốn buông tha!”
“Nó được một tấc lại muốn tiến một thước, tất cả những gì chúng ta có đều trở thành con bài để nó uy hiếp!”
“Mọi người thật sự nguyện ý chịu đựng vĩnh viễn hay sao? Muốn bị nó tra tấn từng chút một đến hồn phi phách tán hay sao?”
Cảm xúc của Hàn Phi càng ngày càng sung mãn, càng ngày càng sôi sục, giọng nói của hắn vô cùng uy lực, từng chữ từng câu chắc nịch.
“Chuyện này không thể tiếp tục nữa, thực sự không thể.

Đêm nay là cơ hội ngàn năm có một, chúng ta sẽ khiến nó phải trả giá!”
Một tay Hàn Phi nắm chặt quả đấm, còn tay kia nhẹ nhàng đặt ở trên tường: “Một mình tôi thì sức lực có hạn, nhưng nếu chúng ta đoàn kết lại sẽ giành được một cơ hội.”
“Cho dù tiếp tục bị mắc kẹt trong bức tường này, chịu đựng sự hành hạ và đau đớn, hay chiến đấu hết mình, như con thiêu thân lao vào lửa, tất cả đều là sự lựa chọn của mọi người.”
“Tôi sẽ không bắt mọi người phải lựa chọn, tôi sẽ là người đi đầu, cho dù chỉ có một mình tôi thì đêm nay tôi cũng sẽ không chùn bước mà đứng lên!”
Vài giây sau, Hàn Phi đột nhiên cảm thấy cánh tay nặng nề hơn, quay đầu lại liền thấy từng cánh tay như thể sắp tiêu tán duỗi ra từ trên tường.
Bọn họ không thể hoàn toàn rời khỏi bức tường, việc vươn tay ra đã là cực hạn rồi.
Nhìn thấy nhiều người ủng hộ như vậy, bản thân Hàn Phi cũng chấn động, không ngờ quản lý cửa hàng lại hại nhiều quỷ đến như thế.
“Tôi sẽ không phụ lòng tin của mọi người.”
Đứng ở con ngõ, Hàn Phi nói ra kế hoạch của mình.
Cuộc nói chuyện giữa hắn với những tàn hồn còn sót lại của toàn bộ nhân viên vô cùng tốt, chỉ cần hắn ra lệnh, những tàn hồn đó sẽ cố gắng hết sức để chống lại người giấy.
Sau khi thương lượng xong, Hàn Phi trở lại nhà kho của cửa hàng tiện lợi.
Hắn nhét sáp trắng vào túi, sau đó đẩy tất cả các kệ hàng vào tường, dọn ra một đường trống.

“Anh định làm gì thế?”
“Quan tài này có nặng không? Trông nó nhỏ hơn quan tài bình thường rất nhiều.” Hàn Phi bắt đầu hoạt động tay chân.
“Anh hỏi cái này làm gì? Anh bạn à, anh định làm gì thế hả!”
“Vật phẩm bị nguyền rủa càng lợi hại thì nguyền rủa truyền ra sẽ càng mạnh, nếu tiếp xúc trực tiếp thì có thể sẽ bị ảnh hưởng.” Hàn Phi hít sâu một hơi rồi lại bước ra khỏi nhà kho, đẩy mấy cái kệ hàng bên ngoài sang hai bên.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Hàn Phi đứng bên cạnh quan tài, mắt nhìn chăm chú vào người giấy.
Từng giây từng phút trôi qua, Hàn Phi đều căng thẳng đến vã mồ hôi trán, đợi đến hơn ba giờ sáng, người giấy trong quan tài đột nhiên xuất hiện những vết rách, nó bắt đầu điên cuồng hấp thu vết máu trên thi thể trong quan tài!
Khi máu được hút vào, từng cái tên màu đen bắt đầu xuất hiện trên thân thể nó!
“Đã đến lúc rồi!” Hàn Phi đá văng cánh cửa phòng xử lý rác, hướng về phía con ngõ sau hô to.
Từng đạo tàn hồn phát ra tiếng gào thét, âm thanh của vong hồn vang lên khắp đường phố!
Người giấy trong quan tài đang tích tụ năng lượng đến thời khắc mấu chốt, đột nhiên dường như không kiểm soát được, trên người càng ngày càng nhiều vết rách, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, trở nên vô cùng dữ tợn.
“Thời cơ đã đến!”
Hàn Phi đóng nắp quan tài, dùng hết sức lực cõng quan tài lên.
Sống lưng Hàn Phi co rút, vẻ mặt thì hoàn toàn biến dạng, hắn cõng trên lưng quan tài bên trong có chứa người giấy màu máu, liều mạng lao ra khỏi cửa hàng tiện lợi!
“Tránh ra hết cho tôi!”
Hàn Phi đụng nát cửa kính của cửa hàng tiện lợi, chuông gọi hồn ngân vang, hắn chạy đi không ngừng một bước, cứ thế cõng quan tài băng qua đường dưới ánh mắt kinh ngạc của vô số lệ quỷ!
Không có chấp niệm nào dám ngăn cản một kẻ điên rồ như vậy! Kể cả thấy cũng chưa từng thấy qua bao giờ!
“Bành!”
Cánh cổng sắt của cư xá Hạnh Phúc bị bật mở, Hàn Phi cõng quan tài trên lưng đi thẳng tới tòa nhà Block 1!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.