Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 124: Công Việc Đầu Tiên


Đọc truyện Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi – Chương 124: Công Việc Đầu Tiên


“Công việc này có thể mang lại thời gian nhiều ý nghĩa hơn, có thể làm cho mình phát huy năng lượng tinh thần và thể chất, để mình tiếp xúc với nhiều người và nhiều thứ hơn, để mình tích lũy thêm kinh nghiệm, và để mình nhận ra giá trị của bản thân.”
Vào lúc nửa đêm rạng sáng, ở một góc thành phố bao trùm trong bóng tối, Hàn Phi chỉ còn lại mười giọt máu đang đứng trong cửa hàng tiện lợi ảm đạm, trên mặt nở nụ cười chuyên nghiệp nhìn người nhân viên bán hàng gầy gò đáng sợ trước mặt.
“Tôi thực sự đến để xin việc.”
Bốn mắt nhìn nhau, ước chừng sau một phút, người nhân viên gầy gò giống như đột nhiên tỉnh dậy sau giấc mơ, và một phần lý trí đã được khôi phục trong nhãn cầu duy nhất của anh ta.
Đôi mắt đục ngầu chuyển động trong hốc mắt, anh ta không còn lẩm bẩm những lời đáng sợ không ai có thể hiểu được nữa, mà nói rất rõ ràng vài từ: “Cửa hàng này không phải của tôi, cậu cần phải được sự chấp thuận của nó nếu muốn làm việc ở đây.”
“Nó?”
“Đi theo tôi.”
Người nhân viên một mắt đi qua kệ hàng, dẫn Hàn Phi đi tới tận cùng bên trong cửa hàng tiện lợi, anh ta mở cánh cửa, ra hiệu cho Hàn Phi đi vào.
Từ trong phòng tỏa ra ánh sáng yếu ớt, Hàn Phi tuy rằng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn đi vào.
Bên trong cánh cửa này là nhà kho của cửa hàng tiện lợi, chứa đủ thứ.
Người nhân viên một mắt giống như một con rối bị sợi dây nhấc lên, hầu hết thời gian đều không có suy nghĩ của chính mình, đầu óc ngơ ngơ ngác ngác, bước đi cũng rất không hài hòa, tựa như thân thể sẽ tan ra thành từng mảnh bất cứ lúc nào.
“Nó ở đây, nếu cậu có thể tìm thấy nó, có nghĩa là nó đồng ý cho cậu ở lại.” Con mắt của người nhân viên không ngừng đập trong hốc mắt, nhìn có chút đáng sợ: “Ngọn nến kia sắp cháy hết rồi, tốt hơn hết cậu nên nhanh lên.”
Nói xong anh ta liền bỏ đi một mình, nhốt Hàn Phi trong nhà kho.
“Đi rồi sao? Anh ta không phải đang lừa gạt mình chứ?”
Nhà kho của cửa hàng tiện lợi chứa đầy các loại đồ vật, Hàn Phi cũng không biết rõ người nhân viên bán hàng muốn hắn tìm thứ gì: “Chủ nhân thực sự của cửa hàng tiện lợi này dường như không phải là một ‘người’, mà là một vật phẩm nào đó.


Theo lời nhắc của nhân viên bán hàng, mình sẽ phải tìm ra nó trước khi ngọn nến cháy hết.”
Đối với những cư dân khác của thế giới tầng sâu, rất khó tìm thấy đồ vật nào đó mà không có bất kỳ manh mối nào, họ thậm chí không biết nó trông như thế nào hoặc nó hữu ích cho việc gì.

Nhưng Hàn Phi thì khác, hắn là một gamer và hệ thống sẽ tự động xác định hầu hết các vật phẩm mà hắn chạm vào.
Không lãng phí thời gian, Hàn Phi trước tiên cầm lấy ngọn nến đang cháy được cắm bên trên giá cắm nến.
“Một cái sáp trắng được dùng để tế vong hồn.”
Hệ thống giới thiệu rất đơn giản, ngọn nến có ẩn chứa âm khí, cũng là vật phẩm đặc biệt, nhưng không phải là thứ mà Hàn Phi muốn tìm.
Tăng tốc độ tìm kiếm trong nhà kho, Hàn Phi sờ vào từng vật phẩm, thời gian trôi qua, ánh sáng do ngọn nến phát ra càng ngày càng yếu, trong phòng hiển nhiên cũng càng tối hơn rất nhiều.
Chiếc nhẫn của người chủ nhà trên ngón tay bắt đầu phát ra cảnh báo, Hàn Phi thoáng cảm thấy không đúng, trước đó hắn cho rằng cửa hàng tiện lợi này giống như một cửa hàng bách hóa, thứ gì cũng có, nhưng khi vào sâu trong nhà kho, hắn mới nhận ra cửa hàng tiện lợi căn bản chính là một cửa hàng đồ trắng, các kệ hàng bên trong cùng đều bày đồ vật dành cho người chết.
Cảnh tượng trước mắt tuy rằng rất đáng sợ, nhưng xét về tính chất của trò chơi [Cuộc sống hoàn hảo], Hàn Phi cũng không quá kinh ngạc.
Trước khi ngọn nến bị tắt, Hàn Phi đi tới kệ hàng cuối cùng, kệ hàng ở nơi sâu nhất của nhà kho bên trên bày đầy người giấy.
Đứng ở trước kệ hàng, Hàn Phi cảm giác như bị một đôi mắt nhìn chằm chằm, hắn kiên trì chạm vào những người giấy kia.
Cảm giác thật kỳ lạ khi ngón tay lướt trên người giấy, nhiệt độ của mỗi một người giấy dường như khác nhau, như thể có những linh hồn khác nhau ẩn trong thân thể từng người giấy vậy.
Khi ánh nến sắp tắt, một cảm giác chưa từng có từ đầu ngón tay của Hàn Phi truyền đến.
Hắn kinh ngạc dừng lại, nhìn về phía đồ vật mà ngón tay chạm đến, tại thời điểm khi hắn ngẩng đầu lên, ngọn nến trong phòng đã tắt.

“Vừa rồi, ngón tay mình rõ ràng đã chạm vào một người giấy, nhưng cảm giác từ đầu ngón tay truyền đến cứ như chạm vào da của một người sống vậy, thân thể của nó còn có nhiệt độ nữa.”
Trên cổ tay chợt có cảm giác đau nhói, Hàn Phi còn chưa kịp phản ứng, trong nhà kho lại xuất hiện một tia sáng yếu ớt, trên giá cắm nến có một cái sáp trắng mới được thắp lên.
Mà lần này Hàn Phi cũng nhìn thấy rõ một cái khuôn mặt quỷ thống khổ hiện trên sáp trắng, sáp trắng trong phòng dường như là dùng cô hồn dã quỷ tạo thành.
Cửa nhà kho bị mở ra, nhân viên một mắt đung đưa thân thể yếu ớt, đi tới bên Hàn Phi trong vài bước: “Nó đồng ý cho cậu ở lại.”
Hàn Phi luôn cảm thấy nhân viên một mắt được dùng để truyền tin, suy nghĩ của anh ta luôn ở trong tình trạng hỗn loạn.
“Trước tiên tôi sẽ dẫn cậu đi làm quen với cửa hàng một chút.” Giọng của người nhân viên một mắt không có chút cảm xúc nào, anh ta dẫn Hàn Phi đi một vòng trong nhà kho, giới thiệu các vật phẩm ở từng khu vực cho Hàn Phi: “Cậu phải nhớ kỹ vị trí của những loại hàng hóa này, nếu hàng bên ngoài bán hết thì phải bổ sung kịp thời, hàng mới đưa đến thì cậu cũng phải có trách nhiệm nghiệm thu.”
“Hàng mới đưa đến sao? Còn có người sẽ giao hàng cho chúng ta à?”
“Mỗi một người bước vào cửa hàng sẽ vừa là khách hàng, cũng có thể vừa là hàng hóa.” Người nhân viên một mắt dừng lại một lúc lâu, sau đó nói thêm: “Chúng phần lớn đều là khách hàng.”
“Tôi hiểu rồi.” Hàn Phi gật đầu.
“Cậu cũng phải chịu trách nhiệm về vệ sinh trong cửa hàng, nhiều khách hàng sẽ làm lộn xộn cửa hàng, cậu phải đảm bảo rằng cửa hàng luôn sạch sẽ và gọn gàng, ít nhất là về mặt bề ngoài, như thế khách hàng mới muốn mua sắm.” Nhân viên một mắt chỉ vào nhãn hiệu trên kệ hàng của nhà kho: “Trong cửa hàng tất cả các vật phẩm đều không ghi giá, nhưng chúng đều được ẩn tính giá cả.”
“Ẩn tính giá tiền nghĩa là sao?”
“Chúng ta đơn giản là chia những khách hàng bước vào cửa hàng thành bảy loại dựa theo chấp niệm mạnh yếu: một chút tiếc nuối, rất tiếc nuối, vô cùng tiếc nuối, những khách hàng trong lòng còn có tiếc nuối là phổ biến nhất, giá bộ phận cơ thể của chúng không cao, ngay cả những khách hàng vô cùng tiếc nuối cũng không thể bán được với giá rất cao.” Nhân viên một mắt đang truyền đạt kiến thức về giá trị hàng hóa cho Hàn Phi, nhưng đối với Hàn Phi, đây quả thực là giải thích về cấp độ sức mạnh của lệ quỷ trong thế giới này.
“Giá cao hơn so với những khách hàng trong lòng còn có tiếc nuối là những khách hàng trong lòng mang oán niệm, những khách hàng lòng mang oán niệm này thường ngụy trang giống như những khách hàng lòng mang tiếc nuối, tất cả bọn chúng vẫn ở hình dạng con người.


Nhưng khi những oán niệm đó gặp nguy hiểm, bọn chúng sẽ lộ ra cơ thể thật của mình, và chúng sẽ biến thành những dạng quái vật khác nhau.

Giá trị oán niệm liên quan đến kích thước cơ thể của chúng, chúng ta chia chúng thành ba loại nhỏ, vừa và lớn theo kích cỡ cơ thể.”
Lời nói của nhân viên một mắt khiến Hàn Phi nhớ đến Tiểu Bát, bình thường Tiểu Bát biểu hiện như một đứa trẻ vô hại, nhưng khi tất cả nạn nhân của vụ chặt thây ghép xác dung hợp lại với nhau, con bé sẽ biến thành một ác quỷ màu máu khổng lồ.
“Oán niệm là rất nguy hiểm, nhưng cũng rất hiếm gặp, nếu cậu gặp phải oán niệm cỡ vừa và nhỏ thì có thể thử cùng nó tiến hành giao dịch.

Còn nếu như gặp phải oán niệm cỡ lớn thì tìm cách dẫn nó tới nhà kho.”
“Tiền bối à, không phải anh vừa nói khách hàng được chia thành bảy loại sao? Tính đi tính lại cũng mới có sáu loại mà.”
“Một số rất ít oán niệm sẽ biến chất thành hận ý thuần túy, chúng ta gọi tắt loại khách hàng này là hận ý.

Nếu cậu gặp hận ý mà may mắn sống sót, thì có thể đến nhà kho tìm nó và nó sẽ nói cho cậu biết phải làm gì.”
Giá của các vật phẩm trong cửa hàng này vô cùng quỷ dị, tất cả các vật phẩm đều được ghi chú theo bộ phận cơ thể của khách hàng, ví dụ như kẹo ở cửa ra vào, giá của một cái kẹo tương đương với một con mắt của một khách hàng lòng mang tiếc nuối; mà kệ hàng ở chỗ sâu nhất là một người giấy có giá tương đương với một cái đầu người có oán niệm cỡ nhỏ.
Với cách tính giá thẳng thắn và đẫm máu như vậy, chẳng trách họ không dám ghi trực tiếp giá cả trên hàng hóa.
Sau khi giới thiệu giá trị bản thân của khách hàng và hàng hóa trong nhà kho, nhân viên một mắt hỏi lại Hàn Phi, không ngờ Hàn Phi nói khá trôi chảy, hắn chỉ cần nhìn một lần là đã nhớ được tên và vị trí của tất cả hàng hóa.
“Tiền bối à, đêm qua hình như có một tiếng ca vang lên, nó là hận ý à……” Hàn Phi vừa nhắc tới, chưa kịp nói tiếp liền bị người nhân viên bán hàng hung hăng trừng mắt liếc.
“Không có khách hàng nào ở trên cả hận ý.

Cấp độ đó được gọi là không thể nói, nếu cậu không muốn chết thì đừng có nói tới những thứ này.” Người nhân viên một mắt lại bắt đầu giới thiệu cho Hàn Phi kệ hàng ở bên ngoài, dạy Hàn Phi cách sử dụng các loại dụng cụ trong cửa hàng, sau đó đưa Hàn Phi vào phòng chuẩn bị của nhân viên.

“Đây là nơi giao ca của chúng ta, những bức ảnh trên tường là đồng nghiệp cũ.”
Sau khi người nhân viên một mắt nói xong, Hàn Phi ngẩng đầu nhìn một cái, từng khuôn mặt trên ảnh chụp bị bút đỏ xóa đi gần như phủ kín cả bức tường.
“Nhìn đây.” Khi Hàn Phi quay đầu lại, nhân viên một mắt ấn vào công tắc máy ảnh trong tay, một bức ảnh nhanh chóng được bắn ra từ chiếc máy ảnh cũ: “Sau đây ảnh của cậu cũng sẽ được dán ở đây, hả?”
Cầm bức ảnh của Hàn Phi, lần đầu tiên vẻ mặt của người nhân viên bán hàng một mắt thay đổi.
“Có chuyện gì sao?”
“Tại sao máy ảnh không chụp được cậu?” Nhân viên một mắt đưa bức ảnh cho Hàn Phi, trong bức ảnh không có gì cả.
Hàn Phi cũng cảm thấy kỳ quái, lẽ nào cái máy ảnh này chỉ có thể chụp được ma quỷ thôi sao?
Hắn liếc nhìn vào máy ảnh, có một cái quỷ nhãn được ẩn giấu trong ống kính máy ảnh.
“Hay là anh thử lại lần nữa xem sao?” Lần này Hàn Phi thúc giục quỷ văn trên người, hắn để âm khí của quỷ văn che kín cơ thể mình.
Nhân viên một mắt chụp lại lần nữa, lần này trong ảnh có một bóng người, nhưng bóng dáng hơi mờ, nhìn hoàn toàn khác với Hàn Phi.
“Cứ như vậy đi.” Nhân viên một mắt lấy ra một người giấy có kích thước bằng bàn tay từ trong ngăn kéo, sau đó đóng đinh bức ảnh và người giấy vào tường: “Nếu đồ vật trong cửa hàng bị mất, cậu sẽ cần phải bù lại, ngoài điều này ra, không có yêu cầu nào khác.”
“Tôi muốn trở thành nhân viên bán hàng tạm thời.

Làm thế nào để tôi rời đi nếu sau này tôi có việc phải làm?” Hàn Phi bạo dạn hỏi một câu.
“Rời đi á?” Tròng mắt của nhân viên một mắt không ngừng chuyển động, trên người xuất hiện những đầu dây đen, những sợi dây đó đâm thẳng vào huyết quản và trái tim của anh ta, một sự đau đớn không thể tưởng tượng nổi đột nhiên xuất hiện, anh ta quỳ rạp trên mặt đất bắt đầu nôn mửa, vô số mảnh giấy được phun ra từ miệng anh ta.
Một lúc lâu sau, nhân viên một mắt mới bình thường trở lại, đầu óc của anh ta dường như lại trở nên ngơ ngơ ngác ngác, con mắt còn sót lại cũng có chút vẩn đục: “Vừa rồi cậu hỏi tôi cái gì?”
“Không có gì, tôi đã nói sẽ làm việc chăm chỉ và cố gắng để ông chủ của chúng ta sớm thực hiện được tự do tài chính.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.