Đọc truyện Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi – Chương 112: Là Diễn Viên Nhưng Lại Cứu Mạng Một Gã Paparazi
Hoàn thành nhiệm vụ cần thiết để đủ điều kiện kích hoạt nghề nghiệp ẩn [Đồ Tể Lúc Nửa Đêm] xong, ở lại đây thêm 3 giờ đồng hồ nhưng Hàn Phi cũng không vội vàng thoát game, mà là đợi đến 4:00 sáng.
Khi chat room số 444 sáng lên, hắn lập tức nhấn vào.
User ẩn danh: Có ai ở đó không? Có ai ở đây không?
Hoàng Doanh (Tài khoản closed-beta số 0999): Người anh em, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Cơ mà hôm nay anh không được khỏe, chắc chuẩn bị offline sớm.
User ẩn danh: Anh bị ốm à?
Hoàng Doanh (Tài khoản closed-beta số 0999): Vừa rồi anh quá phấn khích nên giờ cảm thấy hơi mệt.
User ẩn danh: Phấn khích à?
Hoàng Doanh (Tài khoản closed-beta số 0999): Có thể là em không tin, nhưng đúng là có một map ẩn trong nhà tắm của anh đấy.
User ẩn danh: ?
Hoàng Doanh (Tài khoản closed-beta số 0999): Anh biết chắc chắn em không tin, mà nếu anh chưa trải nghiệm tận mắt thì anh cũng không thể tin được.
Nhưng tất cả những điều này là sự thật đấy! Cửa nhà vệ sinh của anh là chìa khóa để kích hoạt bản đồ.
Theo suy đoán của anh, mỗi khi anh mở cửa nhà vệ sinh ra, chắc chắn sẽ có một xác suất nhất định để vào được bản đồ đó.
User ẩn danh: Có thứ gì bên trong bản đồ đó vậy anh? Anh có nhớ bất kỳ nhân vật hay sự kiện đặc biệt nào không?
Hoàng Doanh (Tài khoản closed-beta số 0999): Bản đồ dường như có thể biến nỗi hoảng sợ trong lòng mọi người thành những bóng ma quỷ hiện hữu, cho phép người chơi đối mặt với những ký ức khủng khiếp mà bản thân đã từng trốn tránh.
User ẩn danh: Anh Hoàng, anh có chắc hiện tại trạng thái tinh thần của mình ổn định không?
Hoàng Doanh (Tài khoản closed-beta số 0999): Em vẫn chưa tin những gì anh nói à? Nhưng không sao đâu, sau này mời em đến nhà anh nhé, anh sẽ dẫn các bạn đi trải nghiệm thử.
User ẩn danh: Anh dẫn em đi trải nghiệm à?
Hoàng Doanh (Tài khoản closed-beta số 0999): Khi mới bước vào map ấy, em sẽ cảm thấy rất đáng sợ.
Nhưng khi rơi vào nơi tăm tối tận cùng của nỗi sợ, em sẽ thấy được nỗi hy vọng sâu thẳm nhất trong lòng mình hiện ra.
Điều mà em không thể nào quên được sẽ xuất hiện ở ngay thời khắc tuyệt vọng ấy.
Và khi em tỉnh dậy sau cơn ác mộng, sau khi trải qua cơn tuyệt vọng, em sẽ thấy rằng, chỉ cần một bát cháo nóng hổi và một cuộc trò chuyện ấm áp là hạnh phúc biết bao! Có thể đây là một phương pháp chữa bệnh nha…
User ẩn danh: Anh thực sự nghĩ rằng đó là một phương pháp chữa bệnh à?
Hoàng Doanh (Tài khoản closed-beta số 0999): Khó mà miêu tả rõ cho em hiểu.
Người anh em, anh sẽ dẫn chú em đi trải nghiệm trong tương lai nhe.
Hôm nay anh mệt quá, mai tám sau nha.
G9.
Rời khỏi chat room số 444, Hàn Phi liếc nhìn căn hộ ma ám đáng sợ kia rồi sờ lấy cằm mình: “Dường như anh ta thực sự được chữa khỏi rồi nhỉ? Do anh ấy không được bình thường hay bản thân mình bất thường?”
Nhấn vào nút [Thoát game], thế giới màu máu lập tức bao phủ trước khi Hàn Phi rời khỏi cõi âm phủ này.
Cởi mũ bảo hiểm chơi game, Hàn Phi thoải mái nằm trên giường: “Ngày mai quay phim xong, tốt hơn hết là phải đích thân đến gặp Hoàng Doanh.”
Duỗi thẳng lưng cho thoải mái tí xíu, sau đó Hàn Phi bèn điện thoại di động ra, bấm gọi Kim Tuấn: “Anh có gọi cảnh sát chưa?”
“Anh Hàn, bây giờ em đang ở Cục Cảnh sát nè.
Em đã báo cảnh sát rồi, nói anh đã cứu em và bắt được tên tội phạm kia.” Gã Kim Tuấn này rất thông minh.
Mất một lúc sau, gã đột ngột hạ giọng nói: “Em gọi cảnh sát lúc 12:15.
Mọi việc đều theo chỉ thị của anh.”
“Anh lớn hơn tôi mấy tuổi, đừng kêu tôi là anh rồi tự xưng là em như thế.
Anh cứ hợp tác với cảnh sát để điều tra chuyện này là ổn rồi.
Có thể trong tương lai, không chừng chúng ta sẽ có mối hợp tác mới.” Hàn Phi những bức ảnh nạn nhân chứ đựng các manh mối liên quan đến vụ án phủ kín bức tường xung quanh: “Tin tức độc quyền của tôi có thể mang lại cho anh những khoản lợi nhuận khổng lồ.
Nhưng làm thế nào để đưa tin và nội dung đăng bài, vậy anh phải nghe theo sự sắp xếp của tôi.”
“Nhất định, nhất định!”
Cúp điện thoại, Hàn Phi vội nghỉ ngơi một chút.
Sau khi thức dậy, hắn lập tức chạy đến phim trường.
Vừa đến phố Bắc khu phố cổ, Hàn Phi đã phát hiện có gì đó không ổn.
Không chỉ có số lượng phóng viên và nhân viên truyền thông xuất hiện khá nhiều, mà ngay cả các thành viên trong đoàn tại đây cũng nhìn Hàn Phi với vẻ mặt rất đặc biệt.
Theo lẽ thường, tin hot rồi cũng dần chìm xuống, cớ sao tình huống này lại có vẻ ngược lại với bản thân Hàn Phi?
“Trên mặt tôi dính vết lem gì à? Tại sao mọi người nhìn tôi dữ vậy?”
“Hàn Phi, anh đọc tin vắn buổi sáng của báo Tân Hỗ chưa?” Trợ lý đoàn phim bước chậm đến cạnh Hàn Phi, nói: “Tên của anh lại lên báo rồi đó!”
Hàn Phi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra kiểm tra.
Cảnh sát công bố thông tin kẻ sát nhân trong vụ án Giấu xác trong thú nhồi bông đã bị bắt, đồng thời còn đính kèm video clip cảm ơn của Kim Tuấn.
Tay phóng viên của làng giải trí này liên tục nhấn mạnh rằng, Hàn Phi chính là người đã hạ gục tên tội phạm đó và cứu mạng anh ta.
“Theo lẽ thường, cánh diễn viên trong showbiz và mấy tay paparazi đó giống như nước với lửa vậy.
Anh vẫn là diễn viên đầu tiên khiến đám săn ảnh ấy phải thút thít rơi lệ cảm ơn nha.” Người trợ lý đoàn phim xúc động nói: “Tên Kim Tuấn này đặc biệt nổi tiếng trong ngành, đánh hơi thính vỡi ra.
Gã từng đưa tin về một số vụ scandal siêu lớn đấy.
Có nhiều phóng viên làng giải trí đều coi anh ấy là Đấng trong ngành.
Đồng thời, lại có nhiều diễn viên nổi tiếng khác căm hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi khi nhắc đến tên anh ấy.”
“Tiện tay mới cứu gã thôi.” Hàn Phi lướt điện thoại, đọc sơ qua về tin hot search hôm nay về vụ việc một diễn viên điện ảnh hy sinh thân mình cứu mạng một tay paparazi: “Thôi, chúng ta bắt đầu quay phim đi.
Đối với một diễn viên như tôi, quay phim mới là chuyện quan trọng nhất.”
Lúc lên bảng hot search lần đầu tiên, hắn có cảm giác rất mới mẻ, nhưng sang lần thứ hai thì thấy cũng bình thường.
“Việc một diễn viên hút view chỉ vì hỗ trợ cảnh sát phá án cũng chẳng phải là danh tiếng tốt đẹp gì.” Hàn Phi lại bật tài khoản mạng xã hội của mình lên, sau đó đăng tải một status đầu tiên của hắn.
Nội dung status chính là một tấm áp phích chụp hắn trong 2 kiểu hóa trang khác nhau.
[Hoa Song Sinh].
Vai diễn của Hàn Phi trong cả hai thân phận Mạnh Trường An và Mạnh Trường Hỉ đang đứng giữa giao giới của ánh sáng và bóng tối.
Ngay sau khi tấm áp phích này được đăng lên, lượt comments và lượt shares bắt đầu tăng mạnh!
“Cmn! Anh đúng là một diễn viên à? Tôi còn tưởng anh là cớm chìm cố tình thâm nhập vào làng giải trí.”
“Nhìn cool hơn mấy bảng tin pháp luật ớ!”
“Anh đẹp trai, tiếp theo định phá vụ án gì vậy? À nhầm, tiếp theo định quay bộ phim nào vậy?”
Hàn Phi cũng cảm giác rất buồn cười khi đọc những câu bình luận của cư dân mạng thế này: “Thế giới bên trong trò chơi âm phủ kia trầm lặng, có lẽ một phần là do thiếu vắng nhóm nettizen thế này.
Sau này, hay mình tìm cơ hội thử nghiệm một lần nhỉ, biết đâu mấy người này có thể mang đến tiếng cười và hy vọng cho thế giới kia.”
Không chăm chăm vào tin tức trên mạng nữa, Hàn Phi bắt đầu làm việc nghiêm túc.
Hắn là nam diễn viên chính trong bộ phim này, có nhiều cảnh quay nhất, nhưng tiến độ quay của hắn lại là nhanh nhất.
Buổi trưa, mọi người tụ lại thành tốp năm, tốp ba đi ăn cơm.
Như thường lệ, Hàn Phi mang theo cơm hộp của đoàn làm phim đến một góc yên tĩnh rồi bắt đầu ăn.
Hắn lấy điện thoại ra, vừa ăn cơm, vừa tìm kiếm thông tin về Khúc Vân.
[Nhật ký của chủ nhà] ghi lại chút ít thông tin về một số cư dân trong tòa chung cư Block 2.
Hàn Phi quyết định sử dụng thông tin này để hiểu rõ tình hình sơ bộ về đối phương, góp phần vào công cuộc đặt nền móng cho việc xây dựng một cư xá lành mạnh trong tương lai.
“Mình nhớ mang máng rằng, nguyên quản lý tòa nhà đã yêu cầu mình tăng nhanh tốc độ khám phá game.
Có vẻ như trong thời gian sắp tới, sẽ có vài điềm xấu nào đó đến tìm mình.
Mình cần phải làm quen thêm nhiều bạn bè và hàng xóm, cố gắng up level lên cao hơn trước khi bọn chúng tìm thấy mình.”