Đọc truyện Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi – Chương 108: Thần Dạ Du
Bàn tay tái nhợt nắm chặt con dao ăn, lúc Từ Cầm xách dao tiến vào căn hộ thì Hàn Phi cũng vội chạy tới.
Hắn nắm thật chặt tay cô.
“Bình tĩnh! Đừng kích động! Đây chắc là hiểu lầm!” Hàn Phi cũng không biết Hoàng Doanh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sớm không tới, muộn không tới, hết lần này tới lần khác ngay lúc Từ Cầm xuất hiện lại tới: “Anh bạn này không phải quỷ, là người, vì vài nguyên nhân đặc biệt nên anh ta mới chạy tới nơi này.”
Khuyên can mãi, Hàn Phi mới khiến Từ Cầm từ bỏ ý nghĩ mang Hoàng Doanh lên bàn ăn.
“Chúng ta rời đi trước, nơi này quá nguy hiểm.”
[Chiếc nhẫn của chủ nhà] đã phát ra báo động từ sớm, trong tòa chung cư Block 2 cũng ẩn giấu thứ vô cùng đáng sợ.
Sau khi Hàn Phi xoa dịu Từ Cầm xong, bèn bước vào phòng.
Hắn chộp lấy cánh tay của Hoàng Doanh, muốn cõng gã lên.
Nhưng ngay khi ngón tay của hắn vừa mới chạm vào đối phương, trong đầu chợt vang lên âm thanh của hệ thống.
“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Kỹ năng Hồi hồn (không rõ level) đã kích hoạt thành công!”
“Hồi Hồn (kỹ năng không rõ level):
Hiệu quả 1: Sau khi gặp phải Du hồn lạc đường, tiễn đưa Du hồn lạc đường ấy về với thể xác, nhận được phần thưởng: ác ý -1!
Hiệu quả 2: Giết chết Du hồn, đưa ý thức của mình vào cơ thể đã từng thuộc quyền sở hữu của Du hồn ấy! Bạn sẽ bước vào trạng thái ‘lang thang trong đêm!’ Có thể duy trì tối đa 10 phút liên tục! Nhận được phần thưởng: ác ý +1!”
“Trạng thái lang thang trong đêm: Bạn có thể mượn ánh mắt của người chết, chứng kiến buổi đêm của một thế giới khác.”
“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Kỹ năng Hồi Hồn (không rõ level) còn có hiệu quả tuỳ chọn chưa được mở khóa, xin cẩn thận trong lúc sử dụng!”
“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã thành công kích hoạt kỹ năng Hồi Hồn (không rõ level)! Kích hoạt [nhiệm vụ ẩn] độc nhất – Thần Dạ Du!”
“Thần Dạ Du (nhiệm vụ ẩn không rõ level): Không hạn chế thời gian, sau khi tiến vào trạng thái ‘lang thang trong đêm
100 lần, bạn sẽ nhận được danh hiệu Thần Dạ Du.
Sau khi sở hữu danh hiệu:
Trí tuệ: +10
Năng lực phụ trợ của danh hiệu: Chưa rõ.”
Vì chạm vào cơ thể của Hoàng Doanh, trong đầu Hàn Phi đột nhiên xuất hiện một loạt nhắc nhở, khiến hắn hơi bị sang chấn tâm lý vào lúc này.
Kỹ năng Hồi Hồn có thể đưa linh hồn đi lạc về cơ thể ban đầu, điểm này Hàn Phi cũng không ngạc nhiên.
Điều khiến hắn ngạc nhiên là kỹ năng Hồi Hồn lại có thể giết chết luôn cả Du hồn lạc đường, sau đó khiến cho ý thức của mình tiến vào trong cơ thể ban đầu của con Du hồn lạc đường đó!
Tuy chỉ có thể tồn tại trong 10 phút ngắn ngủi, nhưng vậy thôi cũng đã vô cùng kinh khủng.
“Tiến vào trạng thái ‘lang thang trong đêm’ 100 lần còn có thể nhận được danh hiệu Thần Dạ Du, trí tuệ +10 tương đương với trực tiếp tăng lên đến 10 level lận!” Hàn Phi nói không kích động là giả, điểm thuộc tính là thứ khó lấy được nhất ở thế giới này.
Cho dù hoàn thành nhiệm vụ người quản lý vượt cấp cũng không được trực tiếp nhận thưởng điểm thuộc tính, muốn nhận được điểm thuộc tính thì phải thăng cấp mới được.
“Trí tuệ +10 quả thực là món ngon không thể cưỡng lại được, chỉ là…” Hàn Phi nhanh chóng bình tĩnh lại: “Nhiệm vụ của danh hiệu Thần Dạ Du này nhất định là đang cố ý dụ dỗ mình phạm tội! Muốn tiến vào trạng thái ‘lang thang trong đêm’ thì phải giết chết Du hồn, chiếm đoạt cơ thể, nhưng Du hồn mà sở hữu cơ thể thì đều là gamer còn sống cả!”
Vì nhận được một danh hiệu, phải giết chết 100 người, Hàn Phi chỉ nghĩ thôi cũng thấy tê cả da đầu.
“Tiến vào trạng thái ‘lang thang trong đêm’ còn có thể tăng ác ý, tại sao mình cứ cảm thấy kỹ năng này cứ như đang muốn dẫn dắt mặt xấu xa của mình ra vậy?”
Hàn Phi không trực tiếp phủ định hiệu quả thứ hai của kỹ năng Hồi Hồn, nhưng hắn cũng tuyệt đối sẽ không tổn thương người vô tội.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Hàn Phi nghĩ ra một phương pháp vừa không vi phạm nguyên tắc của bản thân, vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ ẩn.
“Thần Dạ Du là vị thần đi lại vào ban đêm, giám thị thiện ác của thế gian.
Xem ra, mình còn phải tiếp tục hỗ trợ cảnh sát phá án mới được.
Mình muốn đích thân giải quyết hết một trăm ác quỷ khoác da người, thế sẽ xứng với danh hiệu Thần Dạ Du.”
Bố của Minh Mỹ là một lựa chọn thích hợp.
Đáng tiếc, kỹ năng Chiêu Hồn của Hàn Phi có level quá thấp, xác xuất thành công không cao.
Song Hàn Phi không nản lòng vì chuyện này, [Cuộc Sống Hoàn Hảo] của hắn chỉ vừa mới bắt đầu.
Cõng Hoàng Doanh lên, Hàn Phi cảm thấy thoải mái hơn sau khi biết mình có thể đưa anh ta trở về.
“Chị, mình về nhà thôi.”
Hàn Phi xoay người nhìn Từ Cầm, lúc này mới phát hiện tình huống có gì đó không ổn.
Trên chiếc áo khoác đỏ của Từ Cầm xuất hiện lớp sương mù màu đen, cô đang nhìn chằm chằm một vị trí nào đó trên hành lang.
“Có người trên lầu đi xuống.”
Tiếng tim đập thình thịch vang lên trong hành lang, Từ Cầm đưa tay ra sau nắm lấy Hàn Phi: “Đi mau!”
Hai người vừa mới chạy đến lầu 4, đường xuống dưới cũng đã bị ngăn chặn.
Một thằng mập bị cháy nửa người đứng giữa hành lang, con ngươi to chừng hạt đậu của nó thèm thuồng nhìn chằm chằm Hàn Phi và Hoàng Doanh: “Thì ra gã chạy đến nơi này.”
Miệng há ra, để lộ hàm răng lởm chởm, thằng mập dữ dằn vọt tới.
Nó giơ con dao nhọn lên, trong miệng phát ra tiếng cười chói tai.
Nhưng không đợi dao của nó hạ xuống, một con dao ăn dính đầy máu cũng đã đâm vào miệng của nó.
Tốc độ của Từ Cầm quá nhanh, thằng mập kia căn bản không kịp phản ứng.
Cơ thể của nó cồng kềnh, song so với các quỷ quái khác thì hình như nó sống khá dai.
Việc bị cắm một con dao nhọn vào miệng không có mấy tác dụng với nó, ngược lại đã hoàn toàn chọc giận nó.
Máu đen rỉ ra từ khe hở trên vết sẹo, thằng mập lại đâm dao vào Từ Cầm.
Máu tươi phụt ra, Từ Cầm cắt đứt cánh tay cầm dao của thằng mập, truyền nguyền rủa trong con dao ăn vào cơ thể của nó.
Gương mặt trẻ thơ trước đó bị lời nguyền xâm chiếm đã không chịu nổi chỉ trong vòng 1 giây, mà thằng mập trước mắt này lại tạm thời chống cự được nguyền rủa.
Cổ họng của nó bị đâm xuyên, không thể nói chuyện, chỉ có thể gầm lên như một con thú.
Từ Cầm muốn giết chết thằng mập cũng không khó, vấn đề là tiếng tim đập trên lầu đang nhanh chóng tiếp cận.
Cô không tài nào giết chết thằng mập trong thời gian ngắn.
Lưỡi dao ăn sắc bén không ngừng đâm vào cơ thể của thằng mập.
Trong lúc thằng mập tập trung bảo vệ mọi chỗ hiểm, toàn tâm phòng bị Từ Cầm, bỗng một bóng người lặng lẽ tiếp cận gã, sau đó đột nhiên tăng tốc đánh tới cơ thể gã!
“Lũ ngoại lai chúng mày, tao thấy đứa nào giết đứa đó.” Sau khi nhìn thấy vết sẹo bỏng do lửa đốt trên người đối phương, Hàn Phi lập tức nhớ lại nhóm ngoại lai bên tòa chung cư Block 1.
Hắn nhớ mang máng mình từng nhìn thấy thằng mập này trên ảnh chung chụp của đám ngoại lai kia.
Thù mới hận cũ đan xen, Hàn Phi quyết đoán tấn công.
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng năng lực [Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn].
Lúc chạm vào thằng mập kia, một cỗ sát khí bạo liệt tràn vào tâm trí Hàn Phi.
Trong linh hồn của bọn ngoại lai chỉ còn lại nỗi đau và khát vọng giết chóc.
Chúng là những kẻ vô nhân đạo, ý nghĩa tồn tại dường như là để hủy diệt.
Ngay khi vừa chạm vào, Hàn Phi và thằng mập đều dừng lại khoảng 0,xxxx…!giây.
Lần va chạm này của Hàn Phi khiến cho cơ thể của thằng mập mất đi cân bằng, Từ Cầm lập tức tận dụng cơ hội này, cắm dao ăn xuống đầu của thằng mập.
Cướp lấy con dao từ tay của thằng mập, ngay khi nó vừa ngã xuống đất, Hàn Phi đâm thật mạnh ngay tim của nó – một cú bồi hoàn hảo.
Trận chiến kịch liệt giữa đôi bên thu hút thêm 2 kẻ ngoại lai trong dáng dấp bị đốt cháy nửa người nhập cuộc.
Hàn Phi cầm dao chuẩn bị chiến đấu, Từ Cầm lại bảo hắn mau chạy.
“Đừng dừng lại!”
Không thèm để tâm mấy kẻ chặn đường, thứ mà cô quan tâm chính là tiếng tim đập mạnh trong dãy hành lang kia.
Tiếng tim đập giống như nhịp trống trong một nghi lễ nào đó, nghe càng lâu, sẽ cảm thấy tần suất nhịp tim của mình bắt đầu đồng bộ với bên kia.
Thậm chí, người nghe còn sản sinh một loại ảo giác đáng sợ, cứ như tiếng tim đập kia đang phát ra từ trong lòng ngực của mình.
====================
(Chú thích:
* Thần Dạ Du là một vị thần trong tín ngưỡng dân gian Trung Quốc.
Nghe nói, thần được sinh ra ở phương Nam hoang vu, có tổng cộng 16 vị, ai nấy đều có gương mặt nhỏ, vai màu hồng.
Bọn họ nắm tay nhau thành một dải, bảo vệ giấc ngủ của Thiên Đế.
Đến ban ngày, họ sẽ biến mất, nên được gọi là “Thần Dạ Du.”)