Đọc truyện Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi – Chương 105: Hoàng Doanh Aka Con Ma Ngơ Ngác
Cả căn phòng bị âm khí quét qua, nuốt chửng mọi nguồn sáng.
Hàn Phi đứng một mình trong phòng khách của căn hộ ma ám, lặng lẽ nghe âm báo của Hệ thống.
“Bạn đã thành công gọi được một Du hồn!”
“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Kỹ năng bẩm sinh Chiêu hồn thuộc rank F của Người quản lý có xác suất thành công rất thấp, có tỷ lệ nhất định gọi đến những thứ khác.
Và bởi vì không thể thực hiện nghi thức Chiêu hồn, từ đó dẫn đến việc không thể xác định được vị trí cụ thể của Du hồn ấy.
Nó sẽ ngẫu nhiên xuất hiện trong vòng 100 mét xung quanh, tính từ vị trí của bạn làm trung tâm!”
“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Những Du hồn bất định kia rất nguy hiểm! Cần phải thật cẩn thận khi sử dụng Kỹ năng Chiêu hồn!”
Dù Chiêu hồn thành công, nhưng Hàn Phi cứ nghĩ thứ mà mình gọi đến hoàn toàn không phải là bố của Minh Mỹ.
Tên của ông bố Minh Mỹ hầu như không mang màu máu, và nó đã vỡ nát trong quá trình thoát ra khỏi biển máu kia.
Thay vào đó, rõ ràng là hắn đã trông thấy một khuôn mặt quỷ đẫm máu khác chạy ra bên ngoài.
Nói thẳng một câu, Hàn Phi không biết lần này hắn đã gọi đến thứ gì.
“Theo lời nhắc của hệ thống, việc Chiêu hồn có khả năng gọi người chơi đến đây, nhưng cũng có tỷ lệ gọi những thứ khác đến.
Thậm chí, người thao tác còn có thể gọi một vài thực thể cực kỳ đáng sợ đến nữa.”
Hiện tại, hắn vẫn nhớ cảm giác run rẩy của bản thân khi thực hiện Chiêu hồn.
Giữa dòng biển máu ấy, đúng là có một thực thể nào đó vô cùng khủng khiếp ẩn giấu đằng sau vô số gương mặt quỷ kia.
“Lấy mình làm trung tâm, Du hồn sẽ ngẫu nhiên xuất hiện trong vòng 100 mét.
Có vẻ như thứ kia nên xuất hiện bên trong khu chung cư này.”
Hàn Phi muốn trừng trị hung thủ, nhưng hắn cũng sợ liên lụy đến người vô tội.
Bất kể lý do là gì, hắn buộc phải tìm ra Du hồn mà chính mình đã gọi đến đây, càng sớm càng tốt.
“Mình nhớ mang máng rằng, cái tên thoát ra kia mang màu máu rất đậm.
Thoạt nhìn, dường như đó là kẻ mang thể chất tâm linh thì phải, không giống như một người bình thường.”
Ở thời điểm hiện tại, kể như tòa chung cư này đã tương đối an toàn.
Do đó, Hàn Phi cũng không cần phải ở yên trong căn hộ ma ám suốt 3 tiếng đồng hồ.
Hắn lấy chìa khóa dự phòng của người quản lý, chạy ra khỏi căn hộ ma ám số 1044.
Tiếp theo, Hàn Phi vận động những người hàng xóm có mối quan hệ tốt với hắn trong cả tòa chung cư, bắt đầu tìm kiếm Du hồn kia.
Bắt đầu từ tầng một, Hàn Phi không bỏ qua bất cứ một cánh cửa nào.
Cũng tranh thủ dịp này, hắn muốn xem thử những căn hộ mà mình chưa từng ghé qua.
Tìm cuốn chiếu từng tầng lầu một, Hàn Phi tìm mãi đến tầng 8 mà cũng không thấy Du hồn kia đâu.
Vừa mới nghĩ rằng con Du hồn đó đã bị một bạn hàng xóm nào ăn mất, Hàn Phi chợt nghe thấy một tiếng thét to vang lên bên ngoài tòa chung cư Block 1 này!
Hàn Phi vội vàng chạy đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài kiểm tra, để rồi phát hiện tiếng hét ấy vang lên từ tòa chung cư Block 2 của khu cư xá Hạnh Phúc hiện tại!
“Tại sao tiếng hét này có vẻ hơi quen thuộc nhỉ?”
…
“Đây là đâu vậy? Chẳng phải mình mới vừa tiến hành sơn bồn cầu sao? Tại sao mới vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh thì…!cả căn nhà đều biến mất luôn rồi?”
Cảm nhận bầu không khí lạnh lẽo, ẩm ướt và thoang thoảng mùi nấm mốc xugn quanh, Hoàng Doanh sững sờ hơn 10 giây trước khi phản ứng: “Chẳng lẽ đây là bản đồ ẩn à? Hóa ra toilet nhà mình có thể đi thông đến bản đồ ẩn! Mẹ kiếp!”
Bản đồ ẩn còn hiếm hơn các [nhiệm vụ ẩn] nữa đấy.
Theo thông tin chính thức do chính phủ công bố, người chơi có thể nhận được các vật phẩm đặc biệt độc nhất trong bản đồ ẩn, và chỉ những người cực kỳ may mắn mới có thể vào được đó.
“Giá trị may mắn của mình chỉ có 1 mà thôi! Đây có phải là hương khói từ phần mộ tổ tiên phù hộ độ trì cho mình không nhỉ? Vậy mà để mình gặp được bản đồ ẩn à?”
Hoàng Doanh hưng phấn hẳn lên.
Nhưng ngay lúc gã đang định lục tìm kiếm vật phẩm trong phòng, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
“Là nhiệm vụ của bản đồ ẩn này ư? Mà nhiệm vụ ẩn ấy lại còn tự động kích hoạt trước khi mình đi tìm nữa à?”
Hoàng Doanh thong thả đi tới cửa phòng khách, với tay mở cửa mà không đắn đo gì.
Gã hưng phấn nhìn ra bên ngoài.
Trong hành lang thoang thoảng một mùi thối nào đó, gã trông thấy một người phụ nữ trung niên đẫm máu, đầy các vết bầm tím trên người đang tì vào cửa chống trộm, nghểnh cổ nhìn vào trong.
Đùng!
Đúng kiểu tay nhanh hơn não, gã đóng mạnh cửa căn hộ lại theo bản năng.
Mình vừa nhìn thấy thứ gì vậy?
Trong tình trạng não bộ đang treo máy tạm thời, Hoàng Doanh vẫn cảm thấy rất mơ hồ vào lúc này.
Mình dùng sai thao tác khi khởi động game à?
Hít một hơi thật sâu, Hoàng Doanh nhìn vào mắt mèo trên cánh cửa để quan sát ngoài hành lang; bên ngoài vẫn trống không, chẳng có ai cả.
Gặp phải Bug ư?
Cẩn thận nhích nhẹ cửa chính ra, Hoàng Doanh xác định là không có ai đứng bên ngoài cả.
Dường như người phụ nữ lúc nãy chưa từng xuất hiện vậy, và mùi hôi thối trong hành lang cũng đã không còn.
“Hay mình bị ảo giác do thường xuyên cày game xuyên đêm?”
Hành lang vô cùng bẩn thỉu, rác rưởi và các món đồ lặt vặt chất thành từng đống; lan can sắt hoen gỉ, hai bên tường treo khá nhiều áp phích quảng cáo nhỏ và các nét vẽ nghịch ngợm của trẻ em.
Đây là một dãy hành lang thông thường của các khu chung cư bình dân kiểu mẫu.
“Mỗi một bản đồ ẩn trong [Cuộc Sống Hoàn Hảo] đều được designer trau chuốt cẩn thận, ẩn chứa rất nhiều Trứng phục sinh.
Cơ mà, hình như chưa có ai từng thấy qua loại bản đồ ẩn tương tự như tình huống thế này.” Hoàng Doanh giậm chân, khiến đèn báo động trong hành lang sáng lên.
Gã bước đến đằng trước căn hộ số 2041, nhẹ nhàng gõ cửa: “Có ai ở nhà không?”
Không có tiếng trả lời từ bên trong căn hộ, nhưng gã chợt nghe thấy tiếng bước chân vọng xuống từ tầng lầu bên trên.
Dựa theo hướng âm thanh, Hoàng Doanh nhìn về phía góc hành lang, nơi đó có một cô bé độ chừng mười mấy tuổi đang đứng.
Làn da của con bé trắng nõn một cách bất thường, dáng người rất gầy gò, và có thể mơ hồ nhìn thấy một vết hằn màu tím sẫm bên dưới lớp áo ngay vị trí cổ.
“NPC của bản đồ ẩn này ư? Ngay cả tạo hình cũng khác với các NPC phổ thông nữa!”
Cô bé tỏ vẻ ngạc nhiên, trông tựa như nó không ngờ rằng lại có người trong tòa nhà này sẽ nói chuyện với nó.
“Vừa rồi, em có thấy một người phụ nữ trung niên cả người đầy máu ở xung quanh đây không?” Bản thân Hoàng Doanh rất đẹp trai.
Thế nên, gã bèn nở nụ cười theo kiểu bộc lộ sự tự tin của một người đàn ông trưởng thành, nhằm tạo ấn tượng tốt cho kẻ lạ mặt đằng kia.
Cô bé im lặng lắc đầu.
Vẻ ngoài yếu đuối và dáng dấp đáng thương của nó kia khiến trái tim đang đập thình thịch liên hồi của Hoàng Doanh từ từ đều nhịp lại.
Gã cẩn thận quan sát cô bé một lần nữa, nhận ra đó là một cô bé rất xinh đẹp, ngoại trừ làn da nhợt nhạt quá mức cho phép.
“Đừng chơi đùa ngoài hành lang thế này! Em mau về nhà đi! Dường như có một người phụ nữ điên lẩn quẩn khu này, coi chừng bà ta làm hại em đấy.” Hoàng Doanh là một người rất tốt bụng và dịu dàng, thế nên sẽ không bắt nạt đối phương dù đó chỉ là một NPC.
“Em chưa thể về nhà! Em bị mất đồ, giờ em phải tìm cho ra đã!” Cô bé rụt rè lên tiếng.
“Tìm đồ vật à? Đây chính là nhiệm vụ của trò chơi hay sao?” Kinh nghiệm cày game nhiều năm giúp Hoàng Doanh nhận ra rằng, mãi đến lúc này thì mình mới có thể kích hoạt nhiệm vụ ẩn.
Gã cười tươi tắn hơn rồi nói: “Đêm hôm khuya khắt, em đi tìm đồ vật một mình trong hành lang thì nguy hiểm lắm.
Để anh đi tìm cùng em nhé?”
Cô bé càng ngạc nhiên hơn sau khi nghe Hoàng Doanh nói vậy.
Dường như nó không hiểu rõ cái lý do dẫn đến sự nhiệt tình hiện tại của Hoàng Doanh.
Khẽ nhíu mày, cô bé suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng mới gật đầu.
Mừng thầm trong bụng, nhưng Hoàng Doanh chờ đợi một lúc khá lâu nhưng chẳng thấy âm báo của Hệ thống vang lên.
Thế là, gã dừng chân đứng lại, hỏi cô bé: “Mà em cần tìm thứ gì vậy?”
Giúp NPC tìm đồ thất lạc là nhiệm vụ thường thấy trong các game ăn khách đương đại.
Nhưng có đôi khi, Hoàng Doanh đều cảm thấy rất khó hiểu, rằng tại sao mà mấy bạn NPC trong khá nhiều tựa game đều có trí nhớ kém đến như vậy chứ?
Sự nhiệt tình của Hoàng Doanh càng khiến cô bé khó hiểu hơn.
Nó lưỡng lự một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “Cư dân trong khu chung cư này đều ghét em, nói em không bình thường.
Cơ mà, em cũng chỉ muốn hoàn thiện bản thân mình mà thôi.”
Vừa nói, con bé vừa giơ đôi tay đang giấu đằng sau lưng ra; đó là hai cánh tay rất thon gọn, trắng trẻo, nhưng phần tận cùng của cánh tay lại mang một màu máu tươi đỏ thẫm rợn người.
“Anh có thể giúp em tìm lại tay của mình không? Em biết là có ai đó đã giấu chúng trong tòa nhà này ớ!”
“Tay???”