Đọc truyện Trò Chơi Hào Môn: Tội Ái Tân Nương – Chương 12: Bí mật của Victoria – P1
Trang viện nằm cạnh bờ biển, căn biệt thự ba căn xếp liền, phong cách Tây Ban Nha.
Tô Noãn Noãn ngồi ở trong phòng khách tầng hai căn nhà giữa, cô biết đây
là chỗ ở của Ninh gia, căn phía trước là nơi mẹ anh ta ở, căn phía sau
là của em gái anh ta, chỉ là hiện tại hai người đó đều đã phân biệt ở
nước ngoài.
Buổi trưa và chiều đều có người hầu mời cô xuống
phòng ăn ăn cơm, nhưng không nói nhiều hơn một câu, thời gian còn lại cô đều ở trong căn phòng này chờ đợi.
Tiếng mở cửa lớn vang lên,
Noãn Noãn không đừng được thót tim, nhón chân bước đến bên cửa sổ, cẩn
thận hé một mép rèm cửa sổ xem động tĩnh phía dưới.
Sau đó hình bóng ưu nhã kia rơi vào mắt cô, cho đến khi biến mất ở chỗ cửa nhỏ, cô biết anh ta vào nhà rồi.
Cái gì đến sẽ đến, vậy thì tối nay phải đối mặt với điều gì đây?
Dựa vào điều tra trước đây, cô biết được rằng nhân tình của Ninh thiếu mấy
ngày lại đổi một lần, tất cả chỉ vì vị thế của anh ta, mỗi ngày đều có
con gái chủ động hiến thân làm nhân tình trong vài ngày cho anh ta.
Vậy thì tối nay, bản thân phải dùng thân mình để đổi sao? Hàn Dật Thìn đưa
cho cô nhiệm vụ, nhưng lại không nói thật tính chất nội dung, chỉ đơn
giản mấy chữ:” Lấy về sự tín nhiệm của hắn.” Nói dễ hơn là làm.
Cô chưa từng nghĩ đến có một ngày bản thân bị biến thành một món đồ để
người ta đấu giá, lại nhớ đến ánh mắt của những con người đó, sự thèm
thuồng trong ánh mắt, mỗi ánh mắt đều như muốn ăn nuốt cô.
Đó là cô đã cắn răng bỏ qua biết bao nhiêu lòng tự tôn cùng tập hợp hết mọi dũng khí, mới có thể đứng lên trên sân khấu đó.
Có điều chỉ có hoàn thành nhiệm vụ anh ta giao mới có thể lấy được sự tín
nhiệm của anh ta, mới có thể lấy lại cái đĩa phim kia, mới biết được chỗ của Hàn Cảnh Thìn, mới lấy lại được cổ phần đã mất.
Con đường
này, rất dài, bắt đầu từ lúc đáp ứng Hàn Dật Thìn kia, cô đã biết, thân
là một con cờ, trừ sự hăng hái quên mình, đã không còn con đường khác có thể đi.
Tiếng động ở tay nắm cửa làm cô giật mình, cả thân mình cứng ngắc ngồi trên sofa, đem đầu cúi xuống thật thấp.
Đôi chân dài lọt vào trong tầm mắt cô, sau đó dừng lại, không có động tác
tiếp theo, chỉ là có thể nhẹ nhàng cảm thấy, ánh mắt mạnh mẽ ở trên đỉnh đầu kia, đủ để làm loạn cảm xúc mà cô vừa khó khăn điều khiển.
Ninh Nam quan sát cô, đầu cô cúi thấp, cơ thể có chút run rẩy, xem ra là
đang sợ hãi, anh cười, tiếng cười khinh miệt, ngày hôm đó biểu hiện to
gan của cô ở Dạ sắc khuynh thành không giống như hiện tại, anh lại càng
muốn xem, cô thấy anh đấu giá được cô, sẽ có phản ứng gì.
Tiếng cười của anh rốt cuộc cũng là cô không nhịn được mà ngẩng đầu.
“Anh cười cái gì?” giọng điệu nghi ngờ phát ra từ nội tâm, tiếng cười khinh
miệt vừa rồi, làm cô cảm thấy lòng tự trọng một lần nữa vỡ vụn.
Nhưng mà kịch này, vẫn phải diễn tiếp.
Ninh Nam nhìn sự thay đổi trong mắt cô, từ phẫn nộ chuyển sang ngạc nhiên
lại chuyển sang không thể tưởng tượng nổi, phản ứng này, nằm trong dự
liệu của anh.
“Sao? Không nhận ra tôi sao? Hai trăm tệ cô đưa
ngày hôm đó không đủ để đền bù cho tôi đâu.” Giọng nói đùa cợt, trên
miệng lộ ra vị trêu đùa.