Đọc truyện Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi – Chương 97: Cho tôi gặp ông ấy một lần
Ngu Dao vừa nghe Ngu Thế Minh bị giam liền đánh rơi di động xuống đất.
“Này! Dao Dao? Con còn nghe không?” Cố Tuệ Nhàn chỉ nghe có thứ gì rớt, không biết Ngu Dao đã đánh rơi điện thoại xuống đất.
Đường Lăng ngồi trong văn phòng đánh xong một đống hóa đơn, thấy Ngu Dao sững sờ ngồi đó liền đi tới vỗ cô một cái.
“Cậu bị sao vậy?”
“Hả?”
“Điện thoại của cô rơi xuống đất rồi kìa.” Đường Lăng thấy cô mất hồn mất vía chẳng biết điện thoại di động đã rơi xuống đất.
Ngu Dao gật đầu một cái, nhặt điện thoại từ dưới đất lên. Lúc này cô mới nói một câu: ” Mẹ, mẹ đừng hoảng! Con lập tức xin nghỉ trở về.”
Sau khi tắt điện thoại, Ngu Dao ngay lập tức đi tìm Lâm Tịch xin nghỉ.
“Tháng này cô đã xin nghỉ mấy ngày rồi mà.” Lâm Tịch vừa nghe Ngu Dao lại muốn xin nghỉ, cả khuôn mặt chuyển thành màu đen.
“Không được, tôi không thể phê chuẩn.”
“Quản lý Lâm, nhà tôi thực sự có chuyện.” Ngu Dao cũng biết mình là người mới, xin nghỉ phép nhiều cũng không nên.
Nhưng mà, không còn cách nào khác.
Lâm Tịch cầm giấy tờ trong tay “Bốp” một cái lên bàn làm việc, giọng điệu sắc bén, nói: “Ngu Dao, cô cho rằng công ty này là nhà cô mở sao?”
Ngu Dao cúi đầu nghe Lâm Tịch quở mắng, nếu như chịu nghe vài câu chửi mà có thể khiến Lâm Tịch phê chuẩn cho mình nghỉ, cô cũng không sao.
“Cô nói xin nghỉ là nghỉ, vậy việc của cô ai làm?”
“Giám đốc Lâm, nhà tôi thực sự có việc gấp.”
Lâm Tịch nghe không nổi nữa, khoát tay tỏ ý Ngu Dao đừng tiếp tục nói nữa.
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa. Đây là lần cuối cùng, nếu có lần sau nữa thì cô đi luôn đi.”
“Cám ơn chị, quản lý Lâm.”
Sau khi từ phòng làm việc của Lâm Tịch đi ra, Ngu Dao tới chỗ của mình thu dọn đồ đạc xong liền đi.
“Đường Lăng, nhà tớ xảy ra chút chuyện; mấy ngày nay, lại làm phiền cậu làm giúp tớ.”
Cô vừa mới xin nghỉ nên việc cô phải làm đành để cho Đường Lăng làm, trong lòng Ngu Dao cũng áy náy.
“Không sao.” Đường Lăng rất thoải mái nói: “Nhà cậu xảy ra chuyện, cậu cũng mau về đi, đừng chậm trễ!”
“Được. Trở lại nói sau.” Ngu Dao thoáng nhìn đồng hồ của Đường Lăng, đã mười một giờ rưỡi.
Buổi chiều lúc một giờ rưỡi có một chuyến xe về thành phố Côn Minh, Ngu Dao định ngồi chuyến xe ấy về.
Thạch Hâm, bố mình xảy ra chuyện, mình phải về một chuyến. Ngu Dao vừa ra khỏi công ty liền gửi cho Thạch Hâm một tin nhắn thoại.
Sợ Thạch Hâm đang họp hay đang bận việc nên trong thời gian làm việc, cô rất ít gọi điện thoại cho Thạch Hâm.
Lúc này Thạch Hâm đang bị Cảnh Húc Nghiêu nhốt trong phòng làm việc, một tay hướng dẫn cô bản thiết kế nên sửa chỗ nào.
Thạch Hâm một tay cầm thước, một tay cầm bút vẽ, đang sửa lại bản thiết kế.
“Này, Cảnh Húc Nghiêu, tay của anh…”
Người đàn ông cao lớn đang đứng phía sau cô. Cảnh Húc Nghiêu một tay vòng qua hông của cô, một tay anh cầm bàn tay đang cầm bút vẽ của cô, cứ thế cả người anh liền dán vào lưng cô.
Cảnh Húc Nghiêu làm lơ câu nói của Thạch Hâm, vẫn theo ý mình như cũ – cầm tay Thạch Hâm, giúp cô sửa lại bản thiết kế.
“Tốt, có tiến bộ đấy!” Thấy bản thiết kế Thạch Hâm sửa càng lúc càng hoàn mỹ, Cảnh Húc Nghiêu nhịn không được mà khen.
Thạch Hâm nghe xong đắc ý nói: “Dĩ nhiên.”
“Ừ.” Cảnh Húc Nghiêu đột nhiên ghé bên tai cô, nhỏ giọng nói câu gì đó làm Thạch Hâm phải mắng anh.
“Không biết xấu hổ!”
Bình thường đang làm việc điện thoại di động của Thạch Hâm đều để chế độ im lặng, nhưng di động có chớp đèn LED nhắc nhở, nên tin nhắn đến Thạch Hâm đều biết.
Cô giãy thoát khỏi cái ôm của người đàn ông, lấy điện thoại đặt ở bên cạnh. Điẽn thoại hiển thị tin nhắn của Ngu Dao, cô bấm phím mở ra nghe.
Giọng của Ngu Dao cứ như vậy vang lên trong không gian yên tĩnh.
Nghe xong, Thạch Hâm ngay lập tức gọi điện thoại lại cho Ngu Dao.
“Dao Dao, không có chuyện gì chứ?” Thạch Hâm cũng biết chút chuyện của Ngu Thế Minh, nhưng tình huống cụ thể như thế nào thì cô không rõ lắm. Hiện tại nghe xong lời nhắn của Ngu Dao, cô liền cảm thấy sự việc đã biến đổi rất nghiêm trọng.
Lúc này Ngu Dao đã về nhà, thu dọn một ít quần áo và đồ dùng hằng ngày cầm theo.
“Hiện giờ vẫn chưa rõ lắm.”
“Vậy cậu cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tớ.”
“Được.”
Thạch Hâm cúp điện thoại, dáng vẻ lo lắng. Cảnh Húc Nghiêu thấy thế, đi lại hỏi: “Sao vậy? Sao nghe xong lại như vậy?”
“Không có chuyện gì.” Thạch Hâm cất điện thoại rồi đột nhiên nở một nụ cười với anh.
Cô không muốn đem hết chuyện riêng của mình cho Cảnh Húc Nghiêu biết.
Chuyện hồi Tết đã là chuyện ngoài ý muốn rồi, cô không đem chuyện riêng tư của mình tiết lộ cho Cảnh Húc Nghiêu, một chút cũng không. Huống chi việc này không liên quan tới cô.
Cảnh Húc Nghiêu biết cô không muốn nói, cũng không ép. Thấy đã đến giờ cơm trưa, anh liền kéo cô cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm.
—
Thành phố Côn Minh.
Ngu Thế Minh bị giam, sau khi thức dậy, Cố Tuệ Nhàn định mang qua cho ông mấy bộ quần áo nhưng đều bị từ chối.
Cố Tuệ Nhàn không thể làm gì hơn là đợi Ngu Dao về rồi bàn bạc nên làm gì lúc này.
Ngu Dao về đến nhà, ngay cả giày cũng không kịp thay, liền gọi: “Mẹ!”
Cố Tuệ Nhàn từ trong phòng đi ra: “Dao Dao, con về rồi!” Bà vừa khóc, mắt còn rất đỏ.
“Mẹ, rốt cuộc sao lại thế này?”
“Mẹ cũng không rõ.” Nếu Cố Tuệ Nhàn biết nguyên nhân cũng sẽ không vội vội vàng vàng gọi điện cho Ngu Dao.
“Hôm nay bố con phải nói chuyện với tổ điều tra, mẹ thấy ông ấy đi lâu quá mà chưa thấy về, định ra ngoài tìm ổng thì có người thông báo bố con đã bị tạm giam.”
“Mẹ đi thăm bố chưa?”
“Họ không cho gặp.”
“Được.” Ngu Dao gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho Đồng Hâm.
Đồng Hâm đang họp, thấy điện thoại của Ngu Dao gọi đến nên tắt, không nhận. Ngu Dao gọi thêm vài cuộc nữa, Đồng Hâm cũng không nhận.
“Thế nào rồi?” Cố Tuệ Nhàn thấy cô cất điện thoại liền vội vàng hỏi.
Ngu Dao lắc đầu. “Cậu ấy không nhận, chắc bận việc rồi.”
Cố Tuệ Nhàn nghe xong, cả người đều nặng nề, mắt lại đỏ lên, viền mắt ngấn lệ. “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Mẹ, gọi điện thoại cho chú hai trước đã.”
Chú hai mà Ngu Dao nói là em trai của Ngu Thế Minh, Ngu Thế Hoành.
Chuyện Ngu Thế Minh bị điều tra, chỉ có mấy người biết rõ, dễ dàng thấy Ngu Thế Hoành cũng không biết.
Ngu Thế Hoành nhận được điện thoại của cháu gái mình, không nói hai lời ngay lập tức chạy tới.
“Chị dâu, chị đừng hoảng!” Ngu Thế Hoành an ủi chị dâu mình.
“Chú hai, chú quen biết nhiều có thể giúp con gặp bố một lần được không?” Ngu Dao biết ở thành phố Côn Minh này chú hai có khả năng.
Người ở cơ quan nhà nước, bạn bè chú hai đều có quen biết, tìm họ khai thông quan hệ, gặp mặt Ngu Thế Minh một lần hẳn không phải việc khó.
Ngu Thế Hoành một tay sờ cằm, rất lâu sau mới nói một câu: “Để chú nghĩ cách.”
“Thế Hoành, chú nhất định phải có cách để chị được gặp anh chú nha!” Cố Tuệ Nhàn nói xong lại kích động.
“Chị dâu, em sẽ cố hết sức nghĩ cách.”
Buổi tối, Ngu Dật Thần từ trường trở về đã là mười giờ rưỡi.
Ngu Dao vừa mới đưa Cố Tuệ Nhàn đi ngủ, cô về phòng khách thì liền nghe được tiếng mở cửa. Cho là Ngu Thế Minh về, cô vội vàng chạy tới cửa.
“Bố!” Tới khi thấy người về là Ngu Dật Thần, mặt cô xìu hẳn xuống.
“Chị, thấy em về cũng không cần phải vậy chứ!” Ngu Dật Thần cơ bản không biết trong nhà xảy ra chuyện, vẫn nói đùa với Ngu Dao.
Từ khi Ngu Thế Minh bắt đầu bị điều tra, Cố Tuệ Nhàn đã viện cớ bảo Ngu Dật Thần ở lại trường một thời gian. Tối nay bởi vì Ngu Dật Thần để quên vở học thêm ở nhà nên quay về lấy.
“Tại sao em lại về?”Ngu Dao đương nhiên biết chuyện Ngu Dật Thần ở trường.
“Em để quên vở ở nhà.”
Ngu Dật Thần từ phòng mình đi ra, thấy Ngu Dao ngồi ngây người ở phòng khách.
“Chị? Chị?”
“Hả? Sao vậy?”
“Chị sao vậy? Ngồi ngốc gì đó?”
“Không có gì.”
Ngu Dật Thần không tin.
“Hôm nay mới thứ tư, sao chị lại về?” Thật kỳ lạ! Chị cậu cả năm khó khăn lắm mới được về một lần, dạo này sao lại chịu khó về như vậy?
“Dật Thần.” Ngu Dao đang suy nghĩ không biết có nên mang chuyện của Ngu Thế Minh nói cho Ngu Dật Thần biết? Tự mình nói cho em biết, dù sao vẫn tốt hơn mấy tin cậu nghe được từ bạn bè, nhưng mà Ngu Dao sợ sẽ làm xao nhãng việc học của cậu.
“Không có gì.” Ngu Dao vẫn quyết định không nói với Ngu Dật Thần.
Cô muốn xem bên chú hai có kết quả gì không sau đó mới nói với Ngu Dật Thần. Dù sao Dật Thần mấy ngày này cậu cũng không ở đây.