Đọc truyện Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi – Chương 94: Bệnh tình nguy kịch!
Nghe bác sĩ nói, Ngụy Kha không hiểu nổi. “Tại sao?”
Không cầm làm kiểm tra sức khỏe, cô cũng biết bản thân mình khỏe mạnh.
Bác sĩ cầm báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô.
“Cô Ngụy, bản báo cáo cho thấy cô có những dấu hiệu mắc bệnh viêm gan, vì vậy cô không thích hợp làm cuộc phẫu thuật hiến tặng này.”
“Viêm gan?” Nghe mình bị viêm gan, chính Ngụy Kha cũng không thể tin được, cô không biết mình mắc bệnh.
“Cô không biết sao?”
“Tôi không biết.”
Ngụy Kha suy nghĩ hồi lâu.
“Hình như chồng tôi có mắc bệnh viêm gan.” Cô mơ hồ nói.
“Vậy tốt nhất cô và chồng nên đến bệnh viện làm kiểm tra.” Bác sĩ đưa ra đề nghị.
Ngụy Kha chợt nhớ ra chồng cô bị bệnh. Một lần chồng cô ăn cơm cùng với một người bạn, người bạn đó bị bệnh viêm gan, chồng cô không cẩn thận dùng chung chén đũa, sau đó đã bị nhiễm bệnh. Ngụy Kha sau khi biết đã cố gắng đem vật dụng dùng hàng ngày của mình và chồng để riêng ra nhưng không hiểu vì sao cô vẫn bị lây bệnh.
Sau khi xác định Ngụy Kha không đủ điều kiện để hiến tủy, Trương Tiêu và cô rời phòng làm việc của bác sĩ.
“Thật xin lỗi…” Ngụy Kha cứ cho rằng sẽ không có vấn đề gì, không ngờ mình lại bị viêm gan.
Trương Tiêu vỗ vai cô.
“Không sao.” Anh rút trong túi ra một tờ chi phiếu.
“Chút ít này là của cô.”
“Đây…”
Ngụy Kha muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy con số viết trên tờ chi phiếu cô liền dao động.
Đây là chi phiếu một trăm ngàn. Một trăm ngàn đối với Ngụy Kha mà nói là một số tiền lớn, có thể giúp cô trả tiền cọc mua một căn nhà ở thành phố.
“Cô Ngụy, xin đừng từ chối. Đây là điều tôi nên làm.”
Cuối cùng, lưỡng lự mãi, Ngụy Kha vẫn nhận tờ chi phiếu.
Sau khi tiễn Ngụy Kha, Trương Tiêu thông báo tình hình của Ngụy Kha cho Từ Khiêm biết, để anh xem tình hình liên hệ với người khác.
“Vâng, cậu chủ Khiêm.”
—
Thành phố Bạch Sa.
Sau khi cô quay lại đây, Ngu Dao hẹn gặp bạn trung học của cô là Đồng Hâm.
Đồng Hâm học luật ở Đại học F, sau khi tốt nghiệp liền vào công ty luật Cẩm Thái tiếng tăm lẫy lừng ở Bạch Sa làm luật sư thực tập.
Nơi Ngu Dao hẹn anh là quán cà phê phía dưới văn phòng công ty luật Cẩm Thái.
Hiện tại đang trong thời gian làm việc nên tiệm cà phê khá ít người. Ngu Dao tìm thấy một chỗ ngồi ngay cửa sổ và ngồi ở đó. Đồng Hâm nhanh chóng tới nơi.
“Thật ngại quá, vì có cuộc họp nên tớ tới trễ.” Đồng Hâm đến trễ hơn một chút so với thời gian cuộc hẹn.
Ngu Dao đưa thực đơn cho anh. “Không sao, tớ cũng vừa mới tới thôi.”
“Cà phê.” Đồng Hâm nói với người phục vụ.
Người phục vụ đi rồi, Đồng Hâm cầm lấy ly nước chanh trên bàn uống một ngụm. “Tìm tớ có chuyện gì? Sao có vẻ gấp gáp vậy?”
“Đồng Hâm, cậu có quen với luật sư phụ trách tố tụng hành chính không?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Bố tớ bị điều tra nội bộ.” Nếu đã tìm anh thì Ngu Dao cũng không muốn gạt anh những chuyện có liên quan đến bố mình.
“Sao lại vậy?” Đồng Hâm nghe Ngu Thế Minh bị điều tra, anh cũng không tin được.
Anh đã gặp Ngu Thế Minh vài lần, đó là khi tốt nghiệp trung học, mọi người cùng nhau đi du lịch. Ngày đó, Ngu Thế Minh đưa Ngu Dao đến nhà ga, Đồng Hâm lúc đó là người phụ trách, anh và ông có tán gẫu với nhau vài câu, anh cảm thấy ông là người hòa nhã và có học thức.
Trước khi rời khỏi nhà, Ngu Dao đã photo một bản tài liệu mang theo, cô lấy từ trong túi ra đưa cho Đồng Hâm.
Sau khi Đồng Hâm sau khi xem xong tài liệu liền hỏi: ” Đã tìm người phụ trách việc này của công ty chưa?”
Ngu Dao lắc đầu. ” Chưa.”
“Trước tiên, tìm người phụ trách của công ty, hỏi rõ ràng xem khi đó đến nhà cậu đã tặng những món gì?”
“Có ích gì không?” Ngu Dao không hiểu tại sao phải tìm người phụ trách Duệ Thần.
“Như vậy, có thể xem số quà tặng đó có nằm trong phạm vi cho phép nhận không.” Đồng Hâm giải thích.
“Thông thường giá trị quà tặng cán bộ công chức được nhận đều được quy định rõ ràng, nếu vượt quá sẽ bị cáo buộc vào tội nhận hối lộ. Nếu biết được trị giá món quà Duệ Thần mang tặng thì việc này cũng dễ xử lí.”
“Vậy nếu như vượt quá quy định thì phải làm sao bây giờ?”
Đồng Hâm cắn cắn môi dưới. “Để làm rõ chuyện này, tiếp theo tớ sẽ nhờ thầy tớ giúp cậu.”
“Được.” Ngu Dao đối với việc này rất tin tưởng Đồng Hâm. “Có thời gian cậu dẫn tớ đi gặp thầy của cậu chứ.”
“Không thành vấn đề.”
Hai người ở tiệm cà phê nói rất nhiều chuyện, tất cả đều là chuyện Ngu Thế Minh bị điều tra, nên đối phó như thế nào.
—
Giang Ninh.
Từ khi nhận được cuộc điện thoại gần nhất của Tôn Quân Trác, Từ Khiêm ngay lập tức trở về. Lúc anh đến bệnh viện, Quý Tinh đang trong tình trạng hôn mê.
Sau khi cấp cứu, mặc dù đã tỉnh, nhưng tình trạng của Quý Tinh không khá hơn trước. Từ Khiêm có quen biết lâu năm với vị bác sỹ phụ trách tình trạng bệnh của Quý Tinh. “Giáo sư Lý, tình trạng của cô ấy có thể chống chọi được bao lâu ạ?”
“A Khiêm, tôi đã nói với cậu rồi, tình trạng của cô ấy, thời gian nhiều nhất còn khoảng nửa năm. Nhưng hiện tại còn kèm theo tình trạng nhiễm trùng đường hô hấp nên rất khó nói.” Bác sỹ Lý là giáo sư thời đại học của Từ Khiêm, cũng là bác sĩ trưởng khoa nội của bệnh viên quân khu thành phố Giang Ninh.
Bản thân Từ Khiêm cũng là bác sỹ, tuy không phải là bác sỹ nội khoa nhưng anh cũng nhận thấy sự nguy hiểm của loại bệnh bạch cầu này.
“Giáo sư Lý, bây giờ cách duy nhất cho cô ấy là chờ ghép tủy phải không ạ?”
Bác sĩ Lý nhìn lướt qua bệnh án của Quý Tinh. “Nếu khi đó sức khỏe của cô ấy cho phép…” Điều này có nghĩa là cho dù Quý Tinh đợi được đến lúc có thể ghép tủy nhưng cũng có thể cô không thể làm phẫu thuật cấy ghép. Từ Khiêm và bác sỹ Lý nói chuyện một lúc lâu, anh mới từ văn phòng làm việc đi ra.
Tôn Quân Trác vẫn trông nom ở giường bệnh của Quý Tinh, sau khi thấy Từ Khiêm trở lại, bàn tay đang nắm tay Quý Tinh lập tức buông xuống.
“Sao rồi?”
“Không có việc gì.” Từ Khiêm nhìn thoáng qua Quý Tinh đang nằm trên giường bệnh.
Quý Tinh vừa mời tỉnh lại, cơ thể rất yếu. “A Khiêm, cơ thể của em, em biết rõ.”
“Yên tâm, em không sao đâu.”
Tôn Quân Trác nhìn thoáng qua Từ Khiêm, anh ta biết những lời này của Từ Khiêm không phải lừa Quý Tinh, anh đã nắm chắc mấy phần mới có thể nói vậy.