Đọc truyện Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi – Chương 91: Hôn tôi rồi tôi đi!
Từ Khiêm vừa ra sân bay liền thấy người của anh đang đứng tronh sảnh chờ.
Chính là Trương Tiêu, trợ lý riêng của Từ Khiêm.
Bởi vì lý do thời gian, sau khi đặt vé máy bay, Từ Khiêm lập tức cho Trương Tiêu đang ở Bạch Sa lái xe tới sân bay Côn Minh chờ mình. Lúc Trương Tiêu tới sân bay Côn Minh, máy bay chở Từ Khiêm vừa vặn đáp xuống, thời gian vừa kịp.
“Cậu chủ Khiêm!” Trương Tiêu tiến tới, nghiêng người chào Từ Khiêm.
Bởi vì trên máy bay cường độ ánh nắng trên máy bay mạnh, trên mũi người đàn ông có một cặp kính râm, anh tháo kính râm xuống, gật đầu với Trương Tiêu.
Trương Tiêu lái xe đưa Từ Khiêm về khách sạn.
Trương Tiêu ngồi trước lái xe, vừa nhìn đường, còn báo cáo tình huống mình có được cho Từ Khiêm. “Cậu chủ Khiêm, chuyện cậu nói tôi điều tra đã tra được rồi.”
Hóa ra, sau khi bảo Chương Minh đi về, Từ Khiêm đã cho Trương Tiêu tới Côn Minh. Trương Tiêu vẫn luôn đóng ở Bạch Sa, nếu có bất cứ vấn đề gì, chạy qua chạy lại giữa hai nơi cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian.
Từ Khiêm nhẹ giọng “ừm” một tiếng, lật lật hồ sơ trong tay, nói: “Có địa chỉ hay tin tức nào khác không?”
“Có tra được ạ.” Trương Tiêu đánh xe chạy vào đường cao tốc, đánh tay lái, rẽ vào một con đường dẫn tới một thị trấn trong thành phố Côn Minh. “Ngụy Kha. Sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với cô Quý, bằng tuổi cô Quý, cũng nhóm máu RH. Đã kết hôn. Dạy học ở một thị trấn ở Côn Minh, địa chỉ đã tra ra rồi.”
Từ Khiêm vừa lúc lật tới tờ giấy hồ sơ của Ngụy Kha, tờ có ảnh chụp mới nhất của Ngụy Kha. Từ Khiêm nhìn thoáng qua, tiếp tục lật xem người phía sau.
“Còn có một người, tên Hồ Mạn, hơn cô Quý hai tuổi, hiện tại mới từ nước ngoài trở về Côn Minh.” Trương Tiêu tiếp tục nói.
Trước giờ, ở Bạch Sa, số người phù hợp với điều kiện tuổi và cùng nhóm máu RH, Từ Khiêm tổng cộng chỉ tra được có ba người, mặt khác còn ở bài tra (其他的还在排查), nhưng xem ra, với tình hình trước mắt của Quý Tinh, phỏng chừng không đợi được nữa.
Xe nhanh chóng đến trường Ngụy Kha đang dạy. Trương Tiêu xuống xe mở cửa cho Từ Khiêm. Người đàn ông chân dài một dặm, khom người xuống xe.
“Cậu chủ Khiêm, cậu ở văn phòng đợi chút, tôi sẽ nói hiệu trưởng tìm Ngụy Kha tới.” Trương Tiêu dẫn đường đưa Từ Khiêm tới văn phòng hiệu trưởng trước, Trương Tiêu đã nói chuyện với người bên này.
“Đi đi, cứ đi làm đi!” Trong giọng nói của Từ Khiêm lộ ra một chút mỏi mệt.
Trương Tiêu đưa Từ Khiêm tới văn phòng xong liền cùng hiệu trưởng đi tìm Ngụy Kha. Người đàn ông ở trong văn phòng nhắm hai mắt dưỡng thần, không biết sao trong lòng anh lại có cảm giác bất an, cứ cảm thấy sẽ có chuyện phát sinh.
Mãi đến khi hiệu trưởng dẫn Ngụy Kha tới.
—
Ngu Dao từ khi làm kiểm tra sức khoẻ xong, biết sức khỏe của mình trong tình trạng tốt, cô cứ cân nhắc nên nói thế nào với Ngu Thế Minh và Cố Tuệ Nhàn về chuyện này.
Hôm nay, Diệp Tử Mặc tan làm tương đối sớm, hẹn Ngu Dao ra ngoài ăn cơm.
Hai người giải quyết bữa tối ở một quán cơm Hồ Nam gần nhà. “Dao Dao?” Diệp Tử Mặc cảm thấy Ngu Dao tối nay rất im lặng, cô trước giờ khi ăn cơm vẫn luôn ríu rít nói không ngừng; hôm nay ngược lại, rất an tĩnh, anh có chút không quen.
“Hở?” Ngu Dao lấy lại tinh thần. “Sao cơ?”
“Em đang nghĩ gì à?”
“Không có!” Ngu Dao không được tự nhiên, sửa sửa tóc mái trên trán.
Đó là thói quen nho nhỏ của cô.
“Dạo này Thạch Hâm bận gì mà lâu rồi không thấy cậu ấy?” Diệp Tử Mặc ăn một miếng súp lơ, như nhớ ra gì đó liền hỏi.
Đột nhiên bị hỏi như vậy, Ngu Dao cũng cảm giác mình cũng đã mấy ngày rồi không thấy bóng dáng Thạch Hâm.
“Hửm? Sao thế?” Diệp Tử Mặc gắp đồ ăn, bỏ vào trong chén cho Ngu Dao. “Lại không nói.”
Ngu Dao xấu hổ cười cười: “Không có!”
Hai người ở ngoài ăn cơm, tay trong tay tản bộ rồi mới về nhà.
“Đúng rồi, em đã đăng ký lớp học thêm chưa?” Diệp Tử Mặc gần đây bận tối mặt, cũng quên hỏi Ngu Dao những chuyện này.
Ngu Dao tay cầm một bình nước, vừa nãy khát nước, Diệp Tử Mặc đã mua cho cô. “Ừm, đi học. Thứ hai, ba, năm, sáu, học bốn ngày.”
“Ừm! Vậy em học cho tốt đấy!”
“Biết rồi!”
Hai người cứ như vậy vui vẻ cười đùa đi về nhà; khi sắp đến trước cửa thì nhìn thấy Thạch Hâm và một người đàn ông dưới lầu đang lôi lôi kéo kéo.
“Là Thạch Hâm.” Ngu Dao mắt tinh phát hiện đôi nam nữ đang giằng co phía trước. Bởi vì người đàn ông đưa lưng về phía Ngu Dao nên cô không thấy được diện mạo anh ta.
“Đúng vậy. Người đàn ông kia là ai chứ?” Diệp Tử Mặc cũng thấy được, cũng chưa nghe nói Thạch Hâm có bạn trai, vậy người đang ông đang lôi kéo cô ấy là ai đây?
Cảnh Húc Nghiêu mới từ nơi khác trở về Bạch Sa, từ cái hôm gọi một cú điện thoại kêu Thạch Hâm ra, Thạch Hâm đã bị Cảnh Húc Nghiêu lừa đi công tác đến nơi khác, hôm nay mới vừa trở về.
“Cảnh Húc Nghiêu, anh buông tôi ra!” Cổ tay Thạch Hâm bị người đàn ông lôi kéo, giãy một hồi cũng không thoát được.
“Em còn chưa hôn tôi mà.” Người đàn ông mặt dày vô sỉ nói.
Thạch Hâm phiên một cái xem thường (石歆翻了一个白眼), thật sự không biết mình lại dính vào người đàn ông này, cái người trước mặt mang hình tượng công tử phong lưu quý phái, vạn người kính ngưỡng, sau lưng quả thực là một tên vô lại.
“Anh mau đi đi!” Thạch Hâm rất sợ cứ giằng co như vậy, sẽ bị Ngu Dao đi làm về bắt gặp.
Cô không tình nguyện, hôn mặt anh ta một cái. “Tha cho em.” Cảnh Húc Nghiêu sờ sờ nơi đôi môi hồng của cô vừa hôn lên, lúc này mới lái xe đi.
Phía xa, Ngu Dao và Diệp Tử Mặc đương nhiên nhìn hết thảy những chuyện này vào mắt, hai người nhìn nhau.
“Thạch Hâm có vấn đề.” Đây là kết luận của Ngu Dao đưa ra.
Hai người nhìn Thạch Hâm lên lầu, một lát sau mới đi lên. “Anh về trước đi!” Ngu Dao ở dưới lầu cũng đã nói xong với Diệp Tử Mặc.
Cô muốn hỏi Thạch Hâm xem người đàn ông vừa rồi rốt cuộc là ai? Từ sau chuyện lần trước, Thạch Hâm cũng không có biểu hiện gì khác, Ngu Dao còn luôn lo lắng cho cô ấy, hiện tại xem ra hơi dư thừa rồi.
Ngu Dao mở cửa vào nhà, đổi giày xong đi thẳng vào phòng Thạch Hâm, cô gõ gõ cửa. “Đá Nhỏ? Cậu có trong đó không?”
“Ừm, vào đi.” Thạch Hâm ở trong trả lời.
Ngu Dao lúc này mới đẩy cửa phòng ra. “Đá Nhỏ, dạo này bận gì thế?”
“Không có việc gì đâu, đi công tác thôi.”
“Hai ngày nay cậu không về, đi đâu thế?” Ngu Dao ngồi xuống giường Thạch Hâm, có chút bát quái hỏi. (有些八的问道)
Thạch Hâm hơi sửng sốt, cô ấy nhớ mình đã nói qua với Ngu Dao là mình phải đi công tác.
“Không phải tớ đã nói với cậu tớ đi công tác sao?” “Với đồng nghiệp nam?”
“Hả? Có ý gì?” Thạch Hâm bị cô làm cho mơ hồ.
Lần này đi công tác, thật sự cũng không phải chỉ có hai người cô và Cảnh Húc Nghiêu, còn có thư ký và quản lý bộ phận thiết kế.
“Vừa nãy, người đàn ông đưa cậu về là ai vậy?” Ngu Dao cũng không quanh co với cô ấy, hỏi thẳng.
Thạch Hâm gãi gãi đầu, nghĩ cách giải thích. “Là… Là một đồng nghiệp thôi.” Cũng đâu phải nói xạo đâu! Làm việc chung công ty với Cảnh Húc Nghiêu cũng coi như là đồng nghiệp rồi, chỉ là che giấu chức vị của anh ra mà thôi.
“Đồng nghiệp?” Ngu Dao hiển nhiên không tin, cô còn định hỏi thêm lại nghe điện thoại mình reo.
Cô về phòng tìm di động, thế nhưng trên điện thoại hiển thị là Cố Tuệ Nhàn.
“Mẹ?” Ngu Dao bắt máy.
Cố Tuệ Nhàn chưa bao giờ gọi điện cho cô, có chuyện gì cũng cùng lắm là gửi tin nhắn.
“Dao Dao, nhanh xin nghỉ về nhà! Xảy ra chuyện rồi!” Giọng nói Cố Tuệ Nhàn thực sự hoảng loạn, như đã xảy ra chuyện gì đại sự.
Ngu Dao vừa nghe, lập tức trấn an: “Mẹ, mẹ đừng hoảng! Con lập tức xin nghỉ về nhà!”
Cô xem giờ, xe buýt từ Bạch Sa về Côn Minh còn một chuyến ban đêm, cô cũng không kịp soạn đồ, lấy ba lô của mình rồi đi ngay.