Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 89: Tôi không muốn


Đọc truyện Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi – Chương 89: Tôi không muốn

Lúc Ngu Dao đến Starbucks, Từ Khiêm vẫn chưa tới.

Cô gọi một ly nước, sau đó nhận được tin nhắn của Từ Khiêm rằng, chuyến bay tối nay chỉ mới vừa hạ cánh.

Ngu Dao xem giờ, đã sắp 6 giờ. Từ sân bay đến đây thế nào cũng phải mất một tiếng, đó là chưa tính thời gian kẹt xe, nếu kẹt xe cũng khó nói tiếp.

Hay để hôm khác gặp đi? Đợi khi anh tới được đây đã muộn quá rồi! Ngu Dao nhắn lại.

Không ngờ Từ Khiêm lại gọi điện luôn.

“Nếu anh không có chuyện gì quan trọng thì hôm nào gặp cũng được.” Ngu Dao nhận điện thoại rồi nói thẳng.

Tuy cô rất muốn biết hôm đó, trong phòng làm việc, Từ Khiêm với bố rốt cuộc đã nói chuyện gì mà khiến bố nổi trận lôi đình, nhưng nghĩ đến vấn đề thời gian thì cô lại hơi do dự.

Lời cảnh cáo của bố vẫn còn ở bên tai, cô hiện tại lại lén gặp người đàn ông này sau lưng bố, lại còn gặp vào buổi tối.

“Ngu Dao, tôi có rất chuyện quan trọng cần nói với em.” Từ Khiêm nói chuyện một cách trịnh trọng lạ thường. Chuyện này không thể kéo dài nữa, để càng lâu càng nguy hiểm cho Quý Tinh, anh sẽ không để Quý Tinh gặp nguy hiểm.

Ngu Dao hạ trận: “Chờ anh đến đây thì trễ quá, anh tới thẳng nhà tôi đi!”

“Được, gặp nhau sau!” Từ Khiêm cũng cảm thấy Starbucks không phải nơi thích hợp để nói chuyện, bây giờ đổi sang nhà Ngu Dao, anh cầu còn không đượ ấy chứ!


Ngu Dao thanh toán xong liền đi dọc theo con đường mình đã đi tới Starbucks, trạm xe buýt ở đây vừa khéo có xe chạy thẳng về nhà. Cô ngồi ở trạm đợi một hồi lâu mới nhìn thấy xe buýt từ từ chạy tới. Ngu Dao lên xe, quẹt thẻ, tìm một chỗ trống gần cửa sổ ngồi xuống.

Cô có một thói quen khi đi xe, đó là dù các loại xe công cộng đã được cải tiến an toàn thế nào thì cô vẫn thích ngồi ở phía trong, gần cửa sổ; lúc cảm thấy hơi mệt sẽ có thể dễ dàng tựa đầu vào cửa sổ, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài hoặc cắm tai nghe, nghe chút nhạc.

Đang trong giờ cao điểm tan sở, Ngu Dao về nhà mất nhiều hơn nửa tiếng so với bình thường, về đến nhà cũng vừa lúc gặp Thạch Hâm về.

“Ủa, không phải đi ra ngoài hẹn hò à?” Thạch Hâm thấy rất lạ, dạo gần đây không biết sao không thấy Diệp Tử Mặc xuất hiện.

Ngu Dao hôm nay đã nói với cô nàng tối nay sẽ không nấu cơm, cô nàng còn tưởng rằng Ngu Dao và Diệp Tử Mặc hẹn hò.

“Không! Tử Mặc dạo này bận lắm, khó gặp nhau được.” Ngu Dao lôi chìa khóa trong ví ra, mở cửa.

Thạch Hâm vào phòng xong liền nằm phịch xuống sô pha. “Mệt quá! Mệt chết tớ rồi!” Cô nàng gần đây có một bản thiết kế phải hoàn thành gấp nên đã tăng ca mấy ngày rồi. Cảnh Húc Nghiêu vẫn luôn nghĩ cách xem làm thế nào để bắt cóc cô nàng đi chơi mà chưa thành công.

Từ sau lần tới Giang Ninh ăn tết với anh ta, Thạch Hâm hình như có phần tránh mặt anh.

“Cậu làm gì mà mệt đến vậy?” Ngu Dao về phòng thay quần áo, vừa đi ra đã nghe Thạch Hâm miệng đang than mệt; cô đi tới, dùng chân đá cẳng chân Thạch Hâm.

Dạo này tiết trời Bạch Sa đã hơi ấm lên, dù độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày còn hơi lớn. Ngu Dao về nhà xong đã thay chiếc áo khoác cotton nặng nề bằng một chiếc áo len ấm áp.

Thạch Hâm co chân lại, ngồi dậy nói: “Dạo này tăng ca aaaa! Bận không còn biết ngày biết đêm!” Cô nàng khóc lóc kể lể.

Ngu Dao đang định nói lại bị chuông điện thoại của Thạch Hâm ngắt. Cô nàng kịp lúc thấy tên Cảnh Húc Nghiêu hiện trên điện thoại, hơi tránh né, đi về phòng mình phòng nhận điện thoại.

Thấy dáng vẻ lảng tránh của Thạch Hâm, Ngu Dao đành đứng dậy đi vào bếp xem còn gì có thể ăn không. “Dao Dao, tớ ra ngoài một chút.” Nhận điện thoại xong, đi ra ngoài, Thạch Hâm lại chuẩn bị dáng vẻ chạy lấy người.

Ngu Dao vẫn ở trong bếp húp cháo. “Cậu đi đâu đó?” Nhận một cuộc điện thoại xong liền phải đi ra ngoài, có gì đó kì dị.

“Có việc! Buổi tối không cần chờ tớ về đâu.” Thạch Hâm thay giày xong liền đi luôn.

Ngu Dao còn định nói nữa nhưng chẳng còn bóng người trong phòng.

Khi Từ Khiêm đến nhà Ngu Dao đã là 8 giờ tối, anh bị kẹt xe trên cầu vượt hết gần một tiếng.

“Trễ vậy?” Ngu Dao mở cửa cho Từ Khiêm, mời anh vào.

Từ Khiêm thần sắc có chút mỏi mệt, anh tự động ngồi xuống sô pha, day day chỗ ấn đường. “Trễ vầy còn làm phiền em.”


“Không có gì!” Ngu Dao đi vào bếp rót ly nước, đặt xuống bàn trà cho anh. “Tìm tôi có việc quan trọng gì vậy?”

“Ngu Dao, em còn nhớ lần trước ở nhà em, tôi đã hỏi gì em không?”

Ngu Dao nghĩ ngợi một chút, vấn đề gì nhỉ? “Sinh nhật với nhóm máu của tôi?”

“Đúng!”

“Vậy can hệ gì với chuyện muốn gặp tôi?” Ngu Dao khó hiểu.

Từ Khiêm nhìn cô một cái, sau đó lấy ra một phần hồ sơ mình mang theo, đưa cho Ngu Dao.

Ngu Dao nhận tập hồ sơ, mở ra xem. Cô xem lướt qua một lần. “Anh muốn tôi đi hiến tủy?” Ngu Dao có chút không tin được, hỏi.

Tuy trên TV cũng thường xuyên chiếu các tin kêu gọi hiến tủy, nhưng khi loại chuyện này thật sự rớt xuống người mình, Ngu Dao vẫn chưa tin được.

“Hiện tại em là hy vọng duy nhất của cô ấy.”

“Cho nên, ngày đó anh tới nhà tôi, tìm bố tôi cũng là để nói chuyện này?” Ngu Dao hoàn toàn có thể hiểu được khi ấy Ngu Thế Minh vì sao lại tức giận như vậy.

Có người cha nào lại chịu để con gái mình đi làm vậy, cho dù sức khỏe sẽ không bị thương tổn lớn nhưng dù sao cũng là một cuộc phẫu thuật.

“Sẽ có thù lao, sẽ không để em phải hiến tủy không đâu.” Từ Khiêm giải thích. Anh không tin, với khoản thù lao hậu hĩnh như vậy lại có người không động tâm, huống chi chuyện hiến tủy đối với một người đang khỏe mạnh mà nói, cũng không phải chịu thương tổn gì lớn.

Anh là bác sĩ, đương nhiên anh cũng hiểu tương đối nhiều.

“Từ Khiêm, tôi cứ tưởng anh chỉ là một người đàn ông khôn khéo không ngờ anh còn là một nhà buôn xuất sắc đấy.”


“Em có ý gì?” Từ Khiêm không hiểu lời Ngu Dao nói có ý gì.

Ngu Dao thả hồ sơ trên tay xuống bàn trà, cô chậm rãi nói, “Cho nên, từ lúc bắt đầu, anh nói là muốn theo đuổi tôi, sau đó lần lượt là những cuộc gặp gỡ tình cờ, và anh đột nhiên xuất hiện ở nhà tôi, hết thảy những chuyện đó đều kế hoạch anh đã tính toán đâu vào đó?”

Ngu Dao không tin trên đời có nhiều sự trùng hợp như vậy, thế nào lại khéo như vậy? Từ Khiêm quen biết cô, sau mỗi lần cô xảy ra chuyện, Từ Khiêm đều sẽ giúp cô. Hơn nữa, tết nhất anh còn xuất hiện ở nhà cô, nói vơi cô gì mà tới để tắm suối nước nóng, tất cả đều là gạt người.

“Đương nhiên không phải!” Từ Khiêm hết đường chối cãi. Anh cũng không tin nổi sao mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, Ngu Dao lại nằm trong nhóm người có nhóm máu đặc biệt anh đã tìm khắp nơi, trong thời gian lâu như vậy.

Ngu Dao đã không còn tin lời anh nói. “Anh Từ, thực sự xin lỗi! Tôi không thể đồng ý với anh.” Nói xong, Ngu Dao liền mở cửa, mời Từ Khiêm đi ra ngoài.

Từ Khiêm còn định khuyên cô, nào ngờ Ngu Dao đã nổi giận, “Đi ra!”

Hết cách, Từ Khiêm đành phải đi về.

Trói Ngu Dao, đưa cô tới bệnh viện làm xét nghiệm, anh không làm được; dù có thành công, anh cũng không thể trói Ngu Dao mà đưa vào phòng phẫu thuật.

Chuyện này khó khăn hơn nhiều so với anh tưởng tượng.

Anh xuống lầu, gọi điện cho người vẫn ở Côn Minh để tìm người có nhóm máu RH. Đáp án vẫn như cũ, vẫn chưa có tin tức.

Nếu chuyện này vẫn không có tiến triển, anh sẽ đành phải dùng sức mạnh và thủ đoạn ngang ngược, ép Ngu Dao đi xét nghiệm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.